Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 57: Trở về



Dựa theo Phó Diễm quan sát thấy, sóng gió vụ bỏ diễn lần này có lẽ cũng dính dáng tới vấn đề cá nhân của Kha Tây Ninh, cho nên cậu mới không giải thích nhiều trên weibo. Nếu đã vậy, hắn cũng sẽ không ép cậu phải nói ra bí mật riêng tư của mình.

Vả lại vẻ mặt trốn tránh của Kha Tây Ninh trông cũng không giống có thể thoải mái giãi bày hết mọi việc.

Phó Diễm trầm ngâm trong chốc lát, chủ động lùi một bước.

“Nếu cậu đã không muốn nói.” Phó Diễm mỉm cười bất đắc dĩ, “Vậy thì đừng nói, tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Chuyện này nếu để Kha Tây Ninh lên tiếng sẽ không hay cho lắm. Loại chuyện bê bối như không kính nghiệp chỉ cần đối phương không khai ra tên nghệ sĩ, nghệ sĩ có thể sống chết không chịu thừa nhận, trải qua thời gian gột rửa, tin tức này sẽ dần nhạt đi, sẽ không còn ai cố níu chặt không buông nữa. Lên tiếng giải thích làm rõ chuyện bỏ diễn không kính nghiệp, ngược lại sẽ càng khơi lên cả đống mầm họa.

Phó Diễm thầm nghĩ, mấy năm nay Kha Tây Ninh sống quá lặng lẽ khiêm tốn, chưa từng trải qua mấy phong ba nho nhỏ kiểu này, vừa gặp chuyện đã nhịn không được muốn lên tiếng giải thích. Trên thực tế, scandal này không cần giải thích cũng được, ít nhất cũng có thể xào chút nhiệt độ cho bộ phim đang chiếu.

Nợ cũ năm trước bị lôi ra, Kha Tây Ninh tạm thời không có cách nào rửa sạch oan khuất cho chính mình. Cậu có cảm giác mình đã gây ra phiền phức lớn cho công ty và Phó Diễm, cho nên chỉ biết im re ngồi trên ghế sofa trong văn phòng hắn, rũ mắt cúi đầu, hớp từng hớp nước Phó Diễm rót cho.

Phó Diễm tức cười, khẽ đá ống quần cậu một cái, nói: “Cậu còn ngồi đó giả ngu?”

“Không.” Kha Tây Ninh lặng lẽ thu chân lại, trốn thoát đòn công kích của Phó Diễm, “Tôi đang cẩn thận ngẫm lại, chuyện này tôi xử lý không tốt, quá bộp chộp.”

Phó Diễm: “Coi như cậu còn tự hiểu được.”

Kha Tây Ninh ‘ừm’ một tiếng, ngước mắt, nghiêm túc nhìn Phó Diễm, nói: “Nếu lãnh đạo muốn giáo huấn dạy dỗ gì, tôi nhất định sẽ không cãi lại.”

Câu này không biết chọc phải điểm cười nào của Phó Diễm, hắn nghiêng mặt sang một bên, cười không đỡ được.

“Được rồi.” Cố nén cơn cười, Phó Diễm khụ hai tiếng, quay lại chủ đề chính, “Kha Tây Ninh, tôi hỏi cậu. Lúc đầu cậu bồi thường cho đoàn phim người ta bao nhiêu tiền?”

“Hơn một trăm vạn.”

“…”

Kha Tây Ninh hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì?” Phó Diễm đáp, “Tôi là đang nghĩ, cậu đúng là một con người cố chấp. Nếu phải bồi thường nhiều tiền như vậy, tôi thà cố cắn răng diễn tiếp còn hơn.”

Kha Tây Ninh không tiếp lời.

Phó Diễm thầm tự ảo não, lần nữa vòng trở lại câu chuyện, tiếp tục hỏi: “Cậu có hóa đơn chuyển khoản không?”

“Có.”

“Ừ.” Phó Diễm nghe vậy thì cảm thấy nắm chắc hơn mấy phần, “Cậu có kịch bản gốc trước và sau khi chỉnh sửa của cái bộ chiến tranh gì đó không, hoặc ảnh chụp cũng được?”

Kha Tây Ninh trầm tư một lát, rồi mới đáp: “Này thì tôi không chắc lắm, phải tìm thử xem đã.”

“Cái này rất quan trọng.” Vẻ mặt Phó Diễm rất nghiêm túc, “Nếu tìm thấy nhớ báo tôi ngay.”

Kịch bản này đã là chuyện từ hơn nửa năm trước, tìm được chắc chắn không dễ, nhưng dù gì cũng phải thử tìm trước đã. Kha Tây Ninh gật đầu, nói, “Được, tối nay tôi sẽ về nhà tìm.”

Nhớ ra Kha Tây Ninh đã chuyển nhà, Phó Diễm xuất phát từ ý tốt nhắc cậu một câu: “Không phải từng đổi chỗ ở sao? Lúc quay bộ đó, chắc cậu vẫn còn ở chung cư cũ nhỉ? Với kịch bản đã bỏ quay thế này, dù sau này trong lúc dọn đồ chuyển nhà có trông thấy cũng chưa chắc cậu đã bỏ nó vào vali hành lý. Cậu nhớ về nhà cũ tìm thử xem.”

Nào có nhà cũ nào, căn nhà cũ đó chính là nhà Nghiêm Tự đang ở bây giờ.

Phó Diễm không nhắc còn đỡ, nhắc rồi Kha Tây Ninh lại nhớ tới tình cảnh ngày đó lúc chuyển đi. Khi ấy cậu thoạt trông lạnh lùng khắc chế đến lạ, nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm dậy sóng, dùng hành động thu dọn hành lý miễn cưỡng che đậy nội tâm hoảng loạn mà thôi.

Cậu không muốn ở lại đó một giây phút nào nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thứ cần đem theo thì đem, thứ nên vứt thì vứt.

Nếu là ngày khác có lẽ cậu còn mập mờ không nhớ, nhưng mỗi một chi tiết xảy ra vào ngày hôm đó tựa như mới hôm qua, hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt. Trong lúc cậu ngồi dọn đồ, Nghiêm Tự đứng ngoài cửa trầm mặc nhìn tấm lưng cậu.

Khi đó, rốt cuộc cậu cũng thấu có nhọt sau lưng đến tột cùng là cảm giác gì.

Thấy Kha Tây Ninh thất thần, Phó Diễm không nhịn được hỏi: “Cậu sao thế?”

Dòng suy tư bị Phó Diễm chen vào, thoát ra khỏi quá khứ, cậu chần chừ đáp: “Không sao, tôi đang nhớ lại xem cuốn kịch bản đó rốt cuộc đang ở đâu.”

Vì mỗi một chi tiết đều như gần ngay trước mắt, cho nên lúc này Kha Tây Ninh khá chắc chắn, ngày đó khi thu dọn hành lý, cậu không có nhìn thấy kịch bản《Chiến tranh gia đình tôi》. Cậu không vứt nó đi, cũng không bỏ vào trong vali hành lý, cho nên khả năng nó đang ở chỗ ở hiện tại là không cao, dù sao khi dọn đi cậu cũng không hề cầm theo nó.

“Tôi thấy cậu cũng mệt rồi.” Phó Diễm nói, “Hôm nay cũng không có việc gì, mau về nhà nghỉ ngơi đi, thuận tiện tìm kịch bản luôn.”

Sắc mặt Kha Tây Ninh đúng là có hơi mệt mỏi, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ấn ấn huyệt thái dương.

Thấy đỡ rồi, cậu đứng dậy.

Chợt Phó Diễm hỏi: “Buổi tối cậu muốn ăn gì?”

“Nếu không có gì thay đổi …” Kha Tây Ninh hơi ngại ngùng, “Chắc sẽ ăn tạm chút gì đó, mỳ gói chẳng hạn.”

Phó Diễm hạ mình mời: “Vậy tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé.”

Hắn nghĩ Kha Tây Ninh không có lý do gì để từ chối, thế nhưng không ngờ cậu lại từ chối thật.

Nghĩ một lúc, Kha Tây Ninh nói: “Hay là thôi? Tôi muốn mau về tìm kịch bản.”

“…” Phó Diễm quay đầu đi đỡ trán, sau khi quay lại sắc mặt lại như bình thường, làm bộ thấu hiểu mà gật đầu, “Vậy cũng được, nếu cậu đã không rảnh, tôi sẽ tìm người khác đi ăn cùng vậy.”

Kha Tây Ninh sốt ruột quay về nhà, cơm cũng không kịp ăn đã bắt đầu vùi vào tìm kịch bản. Căn chung cư này vốn không lớn, sau khi cậu vào ở đồ đạc cũng không nhiều. Không đến một tiếng đồng hồ, cậu đã lật tung khắp cả căn nhà lên.

Thế nhưng vẫn không thấy tăm hơi cuốn kịch bản.

Mệt mỏi cùng cực, cậu tê liệt ngã xuống sàn nhà, xoay người dùng hai tay tựa vào sofa vải, mồ hôi đầy trán, chậm rãi thở dốc.

Kha Tây Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự để lại nhà Nghiêm Tự không mang tới?

Tình hình trước mắt là vậy. May mắn thì nó vẫn còn ở trong căn nhà đó, còn nếu xui xẻo hơn thì đã sớm bị ném đi, không tìm lại được nữa.

Giờ đang là giờ cơm, đoàn phim《Cung đình》hẳn cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi. Lúc này cậu gọi qua hỏi Nghiêm Tự là tốt nhất, sẽ không quấy rầy hắn làm việc. Nhưng tình huống lần này không giống với lần trước cậu hỏi chuyện liên quan tới bộ phim《Đại sư phong thủy》, lần này cậu lại phải quay về nhà riêng của Nghiêm Tự tìm đồ.

Kha Tây Ninh cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng khách, trùng hợp Phó Diễm cũng gửi tới một tin nhắn wechat: “Sao rồi? Tìm thấy kịch bản chưa?”

Cậu trả lời: “Vẫn chưa.”

Phó Diễm cũng không thúc giục, chỉ nói một câu: “Không sao, không cần gấp.”

Kha Tây Ninh bất chấp gửi trước một tin nhắn wechat cho Nghiêm Tự.

“Anh có bận không?”

Nghiêm Tự trả lời rất nhanh: “Không bận.”

Kha Tây Ninh yên tâm hơn một chút: “Chìa khóa dự phòng nhà anh còn để trong chậu hoa ngoài cửa nữa không?”

“Sao vậy?”

“Hình như tôi có một cuốn kịch bản đang để ở nhà anh, tôi muốn tới tìm thử.”

Lần này Nghiêm Tự trả lời hơi chậm hơn, Kha Tây Ninh phải đợi mất một lúc.

“Tây Ninh, trước kia để chìa khóa dự phòng trong chậu hoa là vì em thường hay quên mang chìa khóa. Giờ đã không còn khóa dự phòng nữa rồi.”

Nghiêm Tự không nói thì cậu cũng không nhận ra. Cậu có cảm giác từ sau khi mình với Nghiêm Tự ly hôn, cái tật xấu hay lơ đãng này của cậu cũng dần được sửa lại. Trước kia hai người kết hôn ở cùng một chỗ, dù gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều nhưng chí ít cũng coi như có dựa dẫm lẫn nhau. Hiện tại, cậu ở một mình, chuyện gì cũng phải cẩn thận, lỡ một phút lơ đễnh là không thể cứu cầu lại được nữa. Dần dà, Kha Tây Ninh làm gì cũng cẩn thận vun vén hơn trước kia rất nhiều.

Ngày trước cậu quen thói vứt đồ lung tung bừa bãi. Mấy năm trước có lần Nghiêm Tự đi quay phim bên ngoài, phim của Kha Tây Ninh đóng máy, cậu trở về dọn dẹp nhà cửa. Vỏn vẹn chỉ mấy phút xuống lầu đổ rác, quay lên cửa nhà đã bị gió thổi đóng chặt.

Cậu đứng ngoài cửa, mặt nghệt ra.

Không mang chìa khóa, không mang điện thoại, trên người chỉ mặc bộ quần áo ngủ, chân xỏ dép lê bông xù, ngay đến đầu tóc cũng loạn cào cào do mới ngủ dậy, mấy sợi tóc ngố dựng đứng trên đỉnh đầu, sống chết không chịu ẹp xuống. Hết cách, Kha Tây Ninh đành một mình quẩn quanh trên con đường thưa thớt ít bóng người.

Mờ mịt một hồi, cậu tìm được bốt điện thoại công cộng. Ngoại trừ số điện thoại của mình, cậu chỉ nhớ số của một người khác, chính là Nghiêm Tự. Cậu có thể đọc thuộc làu làu số điện thoại của hắn.

Người bắt máy là A Kiệt, vừa nghe thấy giọng Kha Tây Ninh, cậu đã chuyển máy ngay cho Nghiêm Tự.

Hỏi rõ ngọn ngành xong, khi biết Kha Tây Ninh chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh đi bộ đến bốt điện thoại, Nghiêm Tự nhịn không được lại hỏi nhiều thêm mấy câu. Thời điểm đó đang vào cuối thu, Kha Tây Ninh ở trong nhà có thể mở máy sưởi, cho nên áo ngủ là loại rất mỏng, không thể chống rét được.

Mười phút sau, hắn gọi thợ sửa khóa tới cạy mở cánh cửa đóng chặt.

Từ đó về sau, Nghiêm Tự liền để một chiếc chìa khóa dự phòng vào chậu hoa trước cửa nhà, để tránh Kha Tây Ninh ra ngoài lại vì quên mang chìa khóa mà phải đáng thương tội nghiệp đứng trong gió rét.

*

Nghiêm Tự đang đi quay phim bên ngoài, chung cư lại không có khóa dự phòng.

Như vậy kiểu gì cậu cũng không tìm được cuốn kịch bản kia? Kha Tây Ninh hơi ảo não.

Nghiêm Tự lại gửi đến một tin nữa rất nhanh: “Em đang ở đâu?”

Kha Tây Ninh đáp: “Ở nhà.”

“Em đang cần gấp cuốn kịch bản kia?” Hắn hỏi.

“Rất gấp.”

Nghiêm Tự nói: “Được rồi, em đợi một lát, anh tới đón.”

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Kha Tây Ninh trầm mặc hồi lâu.

“Anh đã từ đoàn phim về rồi?”

Nghiêm Tự thừa nhận: “Ừ. Hai ngày trước《Cung đình》đóng máy. Anh mới về hôm qua.”

Kha Tây Ninh cẩn thận tính thử, đúng là đã qua năm tháng. Năm tháng này nhoáng cái đã trôi qua, cậu tưởng Nghiêm Tự vẫn còn đang trong đoàn phim《Cung đình》.

Cậu hơi hoảng hốt, vội nói: “Anh không cần tới đón, tôi tự qua.”

Nghiêm Tự im lặng một lúc, gửi tới một câu: “Anh tới rồi.”

Kha Tây Ninh: “…”

Cậu bước ra cạnh ban công, vén rèm cửa nhìn xuống dưới, vừa vặn trông thấy Nghiêm Tự từ trong xe bước ra. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi kẻ sọc, cổ áo hơi mở rộng, một tay đút túi quần, tay khác cầm di động, vừa mỉm cười vừa xem.

Có thể do trực giác giở trò, Nghiêm Tự không hề báo trước ngước lên nhìn thoáng qua phía trên lầu. Ánh nắng rọi thẳng vào mắt làm hắn không thoải mái nheo mắt lại, nhưng vẫn mỉm cười rất dịu dàng với Kha Tây Ninh.

Hắn biết Kha Tây Ninh đang đứng trên cao, cậu không nghe tiếng hắn được, hắn bèn dùng khẩu hình miệng nói một câu.

Kha Tây Ninh vừa nhìn đã hiểu.