Chú Và Em

Chương 52: Chiều lòng em hết



Trong mắt Tạ đại gia, Hứa tiểu Dương còn chưa tới mười tám chính là một thành phần trong đó.

Cậu vừa nhìn thấy khu trò chơi đôi mắt to tròn đã sáng rực lên, thúc giục người đàn ông nhanh đi xếp hàng mua vé.

Thiếu niên được người chăm bẳm mấy tháng, khoác lên mình những bộ quần áo đắc tiền phù hợp với lứa tuổi, càng nâng lên dáng vẻ thanh tú của cậu. Lúc họ đứng trong đám người không ngoại lệ rước lấy những cái ánh mắt sáng rực của những thiếu nữ mới lớn, nội tâm tràn ngập mơ mộng.

“Nhìn xem, thật đáng yêu nga!”

“Thật luôn á!!”

Lúc đó Hứa tiểu cừu còn đang bận kéo tay người bên cạnh, ríu líu nói cười khiến khuôn mặt nhỏ như đóa hoa nở rộ tươi đẹp. Theo đó người ta cũng chú ý đến Tạ Nghiêu.

“Ô a, mau nhìn xem người bên cạnh!”

“Wow, thật cao!”

“Còn rất đẹp trai nha! Hai người là quan hệ gì nhỉ?”

“Hưm… Cha con?”

“…”

Tạ đại gia im lặng nghe nãy giờ vừa nghe đến đây gân xanh trên trán đã giật thình thịch như muốn nổ tung.

Mặc dù cách nói này cũng không sai lắm, nhưng Tạ đại gia không thể nào chấp nhận nổi.

Ai biết con cừu nhỏ bên cạnh một chút đều không hề để ý tới, từ đầu chí cuối vẫn lo líu ríu với hắn. Hắn hận không thể ở trước mặt đám người nghiến lấy đôi môi đang liếm thoắng kia, thể hiện chân thật mối quan hệ của họ cho người ta thấy. Nhưng khi nhìn thấy một mạt ửng hồng vì hưng phấn của thiếu niên, trong mắt hắn chỉ còn bất lực, dung túng cùng sủng nịnh không tên. Đến cuối cùng hắn chỉ hậm hực đưa tay luồn qua vạt áo khoác gió của thiếu niên, không tiếng động nắm cái eo cậu kéo sát vào người mình.

Hành động của hắn vô cùng cẩn thận, dưới tình huống bị người xung quanh che mất một phần nên những thiếu nữ đang tò mò đó không thể nhìn thấy.

Còn thiếu niên đã quen với những thân mật của hắn một chút cũng không để ý, còn thật tự nhiên mà dựa vào, miệng vẫn không ngừng tía lia.



Biết cậu thích như vậy, Tạ đại gia nuông chiều trong lòng nghĩ sau này sẽ năng mang cậu ra ngoài chơi.

Rất nhanh hai người đã mua được vé, lại xếp hàng theo dòng người trơn tuột vào khu giải trí một cách thuận lợi.

Chỉ là ở nơi họ không thấy, hình ảnh này đã bị một người phụ nữ bởi vì hoàn cảnh mà phải ra ngoài bôn ba, ở bên cạnh công viên đội nắng bán bóng bay cho những đứa trẻ đến đây chơi nhìn thấy rồi.

“Dương Dương!”

Mẹ Hứa Dương trừng lớn mắt, trong miệng gọi tên cậu còn không quên đuổi theo, mém chút làm rơi đồ đạc trong tay nhưng vẫn không đuổi kịp thân ảnh của cậu. Tiếng gọi của bà ta không ngoại lệ bị những âm thanh ồn ào trước khu vui chơi lấn áp mất, tuyệt vọng không thể đến được tai của Hứa Dương.

Bà ta đứng đần mặt trước cổng công viên một đỗi, đến khi mắt không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa mới vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho chồng bà ta.

“Anh Thạch, em nhìn thấy Dương Dương!”

Âm thanh của bà tràn ngập kinh hỉ truyền đến tai người bên kia. Là do kích động khi bỗng nhiên nhìn thấy con trai đã bỏ nhà đi được một thời gian, muốn chia sẻ điều này với người bà có thể nhất hay vì cái gì?

Có lẽ chính bản thân bà ta hiện tại cũng nói không rõ, không nghĩ tới.

Nhưng Tạ Thạch bên kia bỗng nhiên rơi vào hoàn cảnh túm thiếu vừa nghe thấy lời này liền bật dậy từ trong đầu tấp mặt tối trong bãi rửa xe. Sau khi gặng hỏi rõ ràng với bà ta liền đứng đần tại chỗ, trong mắt không ngừng hiện lên tia sáng âm u khó lường khiến người ghê sợ.

Sau đó lão như quyết tâm cái gì mà không chút do dự nhấc con điện thoại lỗi thời trong tay lên gọi đi.

Những chuyện này cả hai người Tạ Nghiêu đều không biết. Sau khi vào khu trò chơi Hứa tiểu cừu liền như chim sẻ sổ lồng, kéo người đàn ông bên cạnh chạy khắp nơi.

“Em muốn chơi cái này!”

“Được.”

Ngựa gỗ à, sảng khoái thôi.

“Chú chơi với em!”

“…”



Chú già miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn hàng dài trẻ em đang xếp hàng, trước ánh mắt long lanh của đứa nhỏ nhà mình, nặng ra một chữ: “Được.”

Sau đó hai người liền nương theo đám trẻ leo lên ngựa gỗ.

May mà trò chơi này không giới hạn độ tuổi, nếu không Tạ đại gia sẽ mất mặt mất đến nhà bà ngoại.

Lại thêm một đỗi…

“Chú! Em muốn chơi cái kia!”

Tạ đại gia theo hướng thiếu niên chỉ, nhìn thấy một chiếc tàu lượn siêu cao siêu mạo hiểm đang quay tròn, bên trên còn phát ra tiếng hét thảm thiết.

“…”

Em à, cái thân già của chú sẽ nát ra đấy!

“Được…”

Tạ đại gia mím môi nghiền ra được một chữ, sau đó bất lực theo thiếu niên đi xếp hàng.

Aaaaaa!!!

Giữa những tiếng gào thét bên tai, Tạ đại gia mím môi gồng mình chịu trận giữa trời xanh.

Vốn rất là miễn cưỡng giữ vững biểu tình, lúc nhìn thấy thiếu niên bên cạnh mặc dù la nhưng nụ cười lại chẳng hề tắt, Tạ đại gia sủng nịnh cam chịu thả một câu bất lực đầy cưng chiều “thôi vậy, em ấy thích là được rồi” trong lòng.

Bởi mới nói nuông chiều một đứa nhỏ không hề dễ, đặc biệt đứa nhỏ còn là tâm can bảo bối.

Lúc họ tạm ngừng trò chơi này đi ăn cơm, Tạ đại gia toàn thân mệt còn hơn đẩy tạ ngàn cái trong phòng thể hình nhưng tâm lại thỏa mãn khi nhìn thấy nụ cười trên môi thiếu niên bên cạnh.

Quả là sự thỏa mãn dùng máu và nước mắt đổi lấy.