Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 184



Chương 185

Thoát khỏi tay anh ta, Hàm Hi Họa hừ một tiếng, cô cũng chẳng ngạc nhiên khi anh ta biết cô là vợ của Nam Lãnh, chỉ ngạc nhiên vì vô tình gặp người này ở đây.

Rõ ràng trước đây chẳng bao giờ chạm mặt anh ta, thế quái nào hiện tại lại đụng phải chứ. Ơ… Hàm Hi Họa chợt nhớ tới cậu nhóc Gia Gia. Trước đó còn định tìm tên đàn ông trước mắt nói chuyện một chút, xem ra ông trời đang tạo cơ hội cho cô rồi.

Nghĩ vậy Hàm Hi Họa mỉm cười như hoa như ngọc nhìn Sa Nhật trịnh trọng mời. “Thế này, tôi lấy danh nghĩa là chị của Gia Gia có thể mời anh uống cà phê không?” Hắn dám từ chối đi, chết với cô.

Sa Nhật nhướng mày, mắt anh hơi híp lại quan sát cô nhóc trước mắt. Cuối cùng gật đầu còn rất sảng khoái nói. “Giờ đi luôn hay sao?”

Hàm Hi Họa hả một tiếng vì sự đồng ý thoải mái của anh, sau đó cô hẹn anh ta chiều nay bốn giờ tại quán cà phê gần Đại học A.

Sa Nhật vô cùng nam tử hán đồng ý, trước khi rời đi còn rất gợi đòn nói. “Nếu được, cô gọi cả Gia Gia đến nhé, cũng lâu rồi chưa gặp cậu nhóc.”

Hàm Hi Họa trừng mắt với anh, Sa Nhật bật cười rồi vẫy tay tạm biệt.

“Đúng là… không hiểu nổi.” Hàm Hi Họa lẩm bẩm trong miệng. Đang định về ký túc thì giọng đàn ông phía sau vang lên làm cô giật mình.

“Em còn quen biết Sa Nhật?”

Hôm nay là ngày gì thế không biết, hết gặp tên quỹ kia đến người đàn ông là “kẻ thù” của chồng mình. Hàm Hi Họa dừng lại đối diện với khuôn mặt không chút ý cười nào của anh, cô đáp lạnh nhạt. “Đó là chuyện của tôi… mà anh cũng quen anh ta đó thôi.”

Bị cô trả ngược lại, Hàn Dĩ Ngôn mím môi, anh vẫn nhìn chằm chằm cô. “Em cứ phải dùng thái độ này với tôi à?”

“Vậy tôi nên dùng thái độ nào đây? Thái độ của bạn thân thiết? Hay thái độ của vợ kẻ thù với anh?”

Trước vẻ mặt tối sầm của Hàn Dĩ Ngôn, Hàm Hi Họa thu lại vẻ khiêu khích vừa rồi, cô nhanh chân khuất khỏi tầm mắt anh.



Hàm Hi Họa cảm thấy hôm nay khi ra khỏi nhà đã bị xui xẻo đeo bám rồi.

Lúc trưa học xong cô cùng Đỗ Thắm với Nguyễn Trân Châu không đi ăn cơm ở căn tin mà đến quán lẩu gần trường. Ý tưởng này là của Nguyễn Trân Châu, cô nàng bày tỏ sự thèm thuồng lẩu của mình, cuối cùng Hàm Hi Họa với Đỗ Thắm chỉ có thể chiều theo cô.

Đón taxi đến nơi, lúc định bước vào quán lẩu Đỗ Thắm vô tình nhìn sang bên kia thấy bóng hình quen quen.

“Ơ… là Đậu Nhạc Yến kìa.”

Hàm Hi Họa và Nguyễn Trân Châu theo phản xạ nhìn theo hướng tay của Đỗ Thắm. Đúng là cô ta.

Dù cách ăn mặc khác xa trước đây nhưng bọn cô vẫn nhận ra.

Cô ta đang ôm chặt người đàn ông trung niên bước vào nhà hàng Tây sang trọng.

“Đúng là… ” Đỗ Thắm than một câu rồi lắc lắc đầu ôm tay Hàm Hi Họa với Trân Châu lôi vào quán.

“Đây là sự lựa chọn của cô ta, bọn mình giờ chẳng còn là bạn của cô ta nữa. Mà cho dù là bạn thì cũng không xen vào nổi.” Hàm Hi Họa lên tiếng khi đã ngồi xuống bàn.

Nguyễn Trân Châu hừ một tiếng. “Tớ từng thấy thương xót cô ta nhưng giờ thì không, những thứ cô ta đang làm đều minh chứng cho tham vọng leo cao của mình mà thôi.”

Đỗ Thắm gật đầu rồi lại có chút ỉu xìu. “Nhưng mà… tớ cũng không muốn cậu ấy có kết cục xấu. Chúng ta… cũng từng là bạn.”