Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 162



Chương 163

“Muốn vệ sinh?” Người nào đó đang ở sô pha làm việc vẫn chú ý tới cô.

Hàm Hi Họa không ngại ngùng, chỉ là chẳng rõ vì sao nghe giọng của anh, biết được anh vẫn luôn để tâm tới mình, cô thật muốn khóc một trận.

Hít sâu cô nhìn anh gật đầu. “Đỡ em.”

Nam Lãnh mím môi, anh đứng dậy đặt laptop qua một bên đi đến không đỡ mà bế cô đi vào nhà vệ sinh.

“Anh…”

“Hửm?” Anh cụp mắt liếc cô, Hàm Hi Họa cắn cắn môi rồi cô nhướng người hôn lên cái cằm đã lún phún râu. “Cảm ơn anh.”

Bước chân người đàn ông khựng lại, anh thôi nhìn cô, hai giây sau tiếp tục.

Đặt cô đứng ngay bồn cầu. Không nói không rằng cởi quần bệnh nhân của cô xuống một cách hết sức tự nhiên.

Lần này thì Hàm Hi Họa xấu hổ muốn chết, cô giữ tay anh lại lắp bắp. “Em… em tự.”

Khóe môi người đàn ông nhếch lên khó phát hiện, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Em còn ngại cái gì?”

Cuối cùng Hàm Hi Họa cũng đỏ bừng mặt để anh “phục vụ” mình.

“Tạm thời không quay phim gì cả. Anh sẽ cho người giải quyết.”

“Em… chúng ta…” Cô muốn nói là anh cho người giải quyết lỡ để người khác biết thì sao.

Nam Lãnh cau mày nhìn cô đã ngồi xuống bồn cầu, anh không đáp lời lại. “Vệ sinh xong nói anh.” Rồi anh một đường dứt khoát rời đi.

Hàm Hi Họa nhức đầu vừa vệ sinh vừa nghĩ. Cô có nên hỏi Nam Lãnh chuyện Hạ Nghi Lạp không?

Cô đã hôn mê hai ngày nay, anh đã ở bên cô từ lúc nào, anh gặp Hạ Nghi Lạp ngay khi về nước chắc chắn có chuyện. Là cô ta đã khai báo chuyện cô tìm cô ta sao? Có thể lắm.

Đầu vẫn còn ê ẩm, Hàm Hi Họa vệ sinh xong cô đứng dậy bằng một chân gọi anh một tiếng.

Nam Lãnh bằng tốc độ tên lửa xuất hiện trước mắt cô, Hàm Hi Họa cong môi với anh.

Anh bị nụ cười của vợ làm cho choáng váng, đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy nụ cười ấy. Nụ cười mà cả kiếp trước cô cũng chưa từng cho anh, kiếp này lại dễ dàng có được. Anh nên vui hay nên bất hạnh đây. Anh cảm thấy nên nói chuyện với cô về vấn đề trọng sinh này. Anh biết cô cũng sống lại như anh.

Chỉ là… anh vẫn đang do dự, phân vân.

Một mặc anh muốn buông tha cô, để cô tự do. Một mặc anh muốn chiếm giữ cô. Nó khiến anh muốn phát điên.

“Lãnh…” Lần đầu tiên Hàm Hi Họa gọi tên thân mật như vậy với anh. Anh giật mình nhìn cô, nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường. “Ừ.”

“Anh không có gì nói với em sao?” Cô lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay cô nhung nhớ, kéo nhẹ một cái. Nam Lãnh ngồi bên cạnh.

“Em muốn anh nói gì?”

Hàm Hi Họa xoáy sâu vào cặp mắt đen hút của anh. “Anh ghé lại gần chút.” Cô vẫn giữ nét mặt bình thường yêu cầu anh.

Mắt Nam Lãnh giật nhẹ, anh cũng nhìn lại cô thật chăm chú, rồi làm theo yêu cầu kỳ lạ đó, anh cúi người ghé gần khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Bàn tay Hàm Hi Họa đặt bên mặt Nam Lãnh khẽ vuốt: “Anh không phản bội em đúng không?”

Cơ thể Người đàn ông hơi cứng lại, cuối cùng anh thở dài: “Sao em đi tìm Hạ Nghi Lạp?” Anh lại nói tiếp: “Muốn biết cái gì thì hỏi trực tiếp anh.”