Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 123



Chương 124

Kịch bản gì đó đương nhiên Hàm Hi Họa hiểu. Cô ta là nữ chính của ‘Thiên hạ’ mà cô là vai nữ phụ chắc chắn cô ta sẽ nhân cơ hội này mà dìm cô thôi. Cái tính tình ích kỷ này chắc cả đời cũng không thay đổi nổi.

Hàm Hi Họa chậc một tiếng. “Đương nhiên tôi đã tìm hiểu kỹ. Đó là đức tính cơ bản nhất của một người diễn viên. Nếu đến cả việc tìm hiểu nhân vật mình sắp diễn cũng lơ là hoặc không để tâm, đợi nước tới chân mới nhảy thì còn xứng đáng làm diễn viên sao.” Lời này vô cùng lịch sự và đưa ra đầy đủ những gì cần phải đề cập tới nghề diễn viên, ai đều thấy có lý nên không phản bác được.

Nhưng Hàm Mộc Tâm thì đang nghiến chặt răng, ánh mắt không thiện ý lườm Hàm Hi Họa. Rõ ràng cô là đang cố ý nhắm vào cô ta.

Hàm Hi Họa nhún vai đón nhận ánh mắt như dao găm của cô ta sau đó chuyển sang nhìn cô nhóc bên cạnh đang quan sát mình chằm chằm.

“Em nhìn chị làm gì?”

Cô bé đó vô cùng thành thật chớp chớp mắt nhỏ giọng. “Chị Họa đẹp quá ạ.”

Hàm Hi Họa bật cười nghiêng đầu liếc cô nhóc một cái rồi vuốt nhẹ tóc cô bé. “Cảm ơn em.” Ai lại không thích được khen, mà lời khen của bọn trẻ càng đặc biệt đáng tin.

Mười giờ bốn mươi Nam Lãnh gọi điện báo anh đã đến.

Hàm Hi Họa vui mừng đứng dậy rời khỏi ghế, cô lại chỗ bàn ông nội Hàm ghé sát vào tai ông thông báo Nam Lãnh đang ở ngoài biệt thự.

Ông nội Hàm sáng rực hai mắt, ông xua xua tay. “Con đi đón nó đi. Rồi dẫn nó tới đây luôn đấy.”

Hàm Hi Họa cười đáp vâng sau đó nhanh chân ra ngoài cổng biệt thự.

Nam Lãnh đang mở cáp xe phía sau lấy quà mừng ra.

“Anh.” Gọi anh một tiếng rồi chạy tới ôm lấy tay anh cong mắt cười với người đàn ông.

Hôm nay anh mặc khá lịch sự, quần đen với áo trắng đóng sơ vin. Đơn giản nhưng đặt trên người anh đặc biệt xuất chúng.

Một tay anh xách túi quà, một tay ôm eo cô, anh nghiêng đầu hôn má cô một cái. “Vào thôi.”

Hàm Hi Họa mỉm cười dạ. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sự xuất hiện của Nam Lãnh thu hút toàn bộ khách khứa tại bữa tiệc mừng thọ.

Ông nội Hàm đã chờ Nam Lãnh từ lâu, vừa thấy hai đứa cháu mình xuất hiện ông đã cười sảng khoái đợi chúng tới gần mình.

Nam Lãnh đứng trước mặt ông lão, hai tay dâng hai phần quà lên. “Ông nội cháu không về kịp tham dự lễ mừng thọ của ông nội Hàm. Cháu thay ông ấy biếu quà ông ạ.”

Ông nội gật gù đầu. “Không sao, ta hiểu ông ấy quá mà. Nếu là chuyện bình thường chắc chắn ông ấy sẽ gác qua một bên mà về nước. Chuyện kia rõ là rất quan trọng. Có cháu tham dự là ta vui rồi.”

Nam Lãnh nhếch miệng, tuy khuôn mặt anh vẫn mang sự lạnh nhạt thường thấy nhưng trong mắt đã giảm đi phần nào sự lãnh đạm.

Chào hỏi xong Nam Lãnh và Hàm Hi Họa phải tách ra, mỗi người ngồi một nơi.

Bữa tiệc diễn ra rất tốt đẹp và vui vẻ, bề ngoài là vậy.

Hàm Mộc Tâm tặng mọi người một bản độc tấu piano.

Thần thái và sự tự tin của cô ta đúng là rất tốt. Vừa đàn xong mọi người liền vỗ tay rầm rộ.

“Quả nhiên là cháu gái được ông Hàm cưng nhất. Vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.”