Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 120



Chương 121

Thật ra cô không quá ngạc nhiên, chỉ là cô không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy lại còn là ngay thời điểm cô yếu đuối và cần anh nhất. Tại sao anh có thể nhẫn tâm đến vậy? Tại sao cứ phải ngay lúc cô vừa mất đi đứa con của mình? Cô biết vì chuyện cô mang thai đã phá vỡ giới hạn của Hứa Ngạn Thâm. Đó là lỗi của cô nhưng… anh vô tình như vậy sao?

Cuối cùng cô cố gắng mở miệng. “Anh chưa từng yêu em sao?”

Hứa Ngạn Thâm khẽ cười, anh ngả người vào sô pha thoáng qua cô hai giây rồi trở lại những món đồ thực phẩm chức năng trên bàn. Như có như không đáp. “Thôi nào Nhạc Yến, ngay từ đầu tôi đã nói rõ với em. Đừng phá vỡ những nguyên tắc của tôi…” Anh thôi đùa cợt mà nhìn thẳng vào khuôn mặt đẫm nước mắt kia. Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một cách lạnh lùng. “Là em đã quá phận.”

Cảm thấy chuyện này tới đây là đủ rồi, chưa bao giờ anh phải mất nhiều thời gian và lời lẽ để giải quyết chuyện đàn bà phụ nữ thế này. Anh đứng dậy từ trong túi lấy chiếc ví da LV ra, các ngón tay thon dài cầm một tấm thẻ vàng. Anh gập lại ví bỏ vào túi quần. Từng bước thong thả đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng mà cầm bàn tay mảnh khảnh không còn chút độ ấm nào lên rồi vô tình mà đặt tấm thẻ vàng vào trong lòng bàn tay ấy. “Tôi không nợ em, em cũng không nợ tôi. Giữa chúng ta ngay từ đầu đã không tồn tại cái gọi là tình yêu. Em nên hiểu rõ nó.” Dứt lời anh cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn. “Tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Sau đó người đàn ông không chút do dự dứt khoát rời đi, không một lần dừng lại hay nhìn lại.

Tiếng cửa lần nữa vang lên khe khẽ, mọi đau đớn, tủi nhục dâng trào rồi thoát khỏi thân thể Đậu Nhạc Yến. Cô khóc thất thanh, trong căn phòng chỉ còn mỗi tiếng nức nghẹn đến bi thương của người con gái.

Tiệc mừng thọ chính thức vào lúc 11 giờ trưa.

Nhưng vì là người nhà nên Hàm Hi Họa đến trước. Nam Lãnh có việc ở tập đoàn sẽ đến sau.

Đã lâu rồi, hai kiếp người trôi qua cô mới lại đặt chân tới nhà chính của họ Hàm.

Thật ra cô và ông nội Hàm không thân thiết, chỉ là ông thương ba của cô thôi. Nhưng ít ra ông cũng không ghét cô, việc cô vào showbiz không rõ ông có bài xích không nhưng đối với Hàm Mộc Tâm ban đầu hình như ông cũng có phản đối, sau đó cũng vì yêu thương cháu gái nên không phản đối nữa. Đúng vậy Hàm Mộc Tâm là bảo bối của ông nội Hàm. Nói chung về họ hàng quanh quanh họ Hàm, cô không thân thiết với ai cả, nếu lỡ đâu vô tình gặp bên ngoài chắc cũng làm ngơ mà coi như không quen biết. Nhạt đến vô tình.

Hàm Hi Họa vốn định lái xe về nhà đón ba mẹ sang nhà chính nhưng ông bà đã sớm đến nhà chính rồi. Ông bà bảo cả năm mới có một ngày tụ tập, ông bà cũng hiếm khi về thăm ông nội Hàm nên tranh thủ qua sớm chuẩn bị cùng con cháu.

Hàm Hi Họa hiểu. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chiếc xe của cô vẫn còn đang tân trang, cô lái chiếc Mercedes của Nam Lãnh.

Nhà chính cũng nằm ở ngoại thành nhưng rộng rãi và sang trọng hơn nhiều so với nhà ba mẹ Hàm đang sống.

Hiện tại mới chín giờ sáng nên khách khứa còn chưa đến, chủ yếu là họ hàng, người nhà họ Hàm.

Cũng không đông lắm, Hàm Hi Họa vừa lái xe tới đã thấy ba mẹ Hàm đứng đợi sẵn trước cổng.

Cô đậu xe bên ngoài vì ở đây không có chỗ để xe cố định hay tầng hầm để xe như những căn hộ trong thành phố.

Khóa tự động xe xong Hàm Hi Họa mỉm cười chạy lại ôm ba mẹ Hàm. “Ra đây đợi con làm gì, trời nắng thế này mà.”

Cái vấn đề băng gạc vẫn phải giải thích qua loa lần nữa với ba mẹ Hàm, cô lại có hiềm khích với Đàm Tu Hiên rồi. Đều là do anh ta.

Sau đó ba mẹ Hàm không tra hỏi nữa, thấy vết thương của cô đúng là sắp lành rồi mới yên tâm.

Mẹ Hàm kéo tay cô đi vào trong. “Đi vào rồi trò chuyện.”

Hàm Hi Họa dạ. Cô ở giữa hai tay khoác lấy tay ba mẹ Hàm vô cùng thoải mái vừa nói vừa cười cho tới khi nhìn thấy một tốp người đang trò chuyện ở nhà khách.