Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 32: Ngủ Chung



Từ viện điều dưỡng trở về, Sở Ấu Cơ cảm giác như trút được gánh nặng trong lòng ------------- cơ hồ đem hết chuyện trong lòng tâm sự với mẹ rồi, vì nói chuyện với mẹ rất thoải mái, nàng không nghe được, cũng không đáp lại, nhưng nàng vẫn tồn tại trên thế gian này, có thân thể mềm mại cùng mùi thơm cơ thể, quả thực là đối tượng lý tưởng để tâm sự.

Sau này nên định kỳ đến tâm sự với mẹ.........

Sở Ấu Cơ âm thầm quyết định trong lòng, tâm tình hưng phấn như Columbo phát hiện ra lục địa mới.

Về đến nhà đã là 6 giờ chiều.

Mới vừa ăn xong bữa tối, biên tập điện thoại tới, "Manh Nhược, buổi tối nhớ xem chương trình 《Giấy Tuyên Thành Của Giang Nam 》 trên kênh giáo dục nhé."

Sở Ấu Cơ cười, "Biết rồi."

Sau khi gác điện thoại liền gọi cho Cung Thanh Hạ, miệng nhỏ liên tục lảm nhảm, vết thương có đỡ hơn không? Khẩu vị thể nào?, hỏi hết đông đến tây, bên kia đáp lại cực kì bình thản, trên căn bản chỉ là "Ừ", "Ờ" "Ạch". Sở Ấu Cơ cảm thấy thất lạc trong lòng, bên kia lại ném đến tảng băng Nam Cực, "Cái kia, em xem đã hiểu tọa độ hàm số chưa? Còn không đi học?" Tựa như chê nàng phiền phức.

"Ơ......."

Sở Ấu Cơ oan ức chu miệng một cái, lòng không cam tâm tình nguyện gác điện thoại.

Làm bài tập, cập nhật chương mới cho 《 Xuân Thu nơi đây 》, lại luyện thư pháp, lúc ngẩng đầu lên đã hơn 10 giờ, chương trình 《Giấy Tuyên Thành Của Giang Nam 》 đã sớm phát sóng rồi.

Tắm rửa sạch sẽ đi tới phòng ngủ, Sở Ấu Cơ mở tivi, chương trình vẫn đang được chiếu, lần này chương trình đặc biệt mời tới 5 vị khách, 3 nam 2 nữ, đều là sinh viên đại học.

Khách mời ---- Nam sinh họ Trương, "Tôi cảm thấy 《 Xuân Thu nơi đây 》có một điểm sáng lớn, đó là thiết lập lên hội học trò, 6 bộ: Hộ Bộ, Lễ Bộ, Công Bộ, Ngự Sử Đài, Thư Kí Đài, Thương Lâm Uyển đều rất có hàm ý......."

Khách mời ---- Nam sinh họ Từ, "Tôi cũng đang muốn nhắc tới điểm ấy, kỳ thực Thượng Lâm Uyển tương đối giống với bộ thể dục thể thao của bây giờ, đặc biệt thú vị, haha...."

Khách mời ---- nữ sinh họ Tần, "Xin lỗi, tôi nhẫn nại không được, muốn cắt ngang, nói đến 6 vị đứng đầu các bộ, tôi cảm thấy thú vị nhất chính là Ngự Sử Đài, nha đầu này đến từ Sở Quốc, họ Khuất, gọi là Khuất Viên Viên, thường ngày ở trước mặt mọi người tranh cãi với Phượng Tuyết Huyên, khí thế như là 'Thế gian đều say độc ta tỉnh', tôi nghĩ hình tượng của nàng được xây dựng dựa theo Khuất Nguyên."

Mc cười, "Rõ ràng có thể thấy được, nhân vật này được dựa theo nhân vật Khuất Nguyên."

Khách mời ---- nữ sinh họ Đỗ, "Trong 6 vị đứng đầu các bộ, ngoại trừ Viêm Doãn Ty của Thư Kí Đài, 5 vị đều thầm mến Phượng Tuyết Huyên, trong đó Khuất Viên Viên là thầm mến sâu nhất, nhưng nàng một mực thích chống đối với Phượng Tuyết Huyên, đây quả thực là tương ái tương sát trong Xuân Thu a."

Khách mời ---- nữ sinh họ Tần, "Ai nha, cô đừng nhắc đến Huyên, nhắc đến Huyên tôi chỉ muốn khóc, thân là nam tử xinh đẹp long trời lở đất, vậy mà được mọi người công nhận là đệ nhất mỹ nữ thư viện, mặc dù không ham muốn, lại được tuyển làm thê tử của Tích Phúc Đường Chủ kia, nguyên tưởng rằng một trong 5 vị đứng đầu các bộ sẽ thành thê tử của hắn, không nghĩ tới........., không xong rồi, để tôi được khóc........"

Khách mời ---- Nam sinh họ Đổng, "Nói đến Huyên, cô muốn khóc tôi lại muốn cười, chim Phượng vốn là loài chim vĩ đại, nhưng ở một số triều đại đã đem hình tượng chim "Phượng" này so sánh với Hoàng Hậu, nên làm cho đa số mọi người sinh ra hiểu lầm, cho rằng chim Phượng là chim mái, Manh Nhược mượn chuyện này ------- Huyên đến thư viện của nữ tử học tập, cũng không cần cải trang điều gì, giọng nói cũng không cần che giấu, mọi người vẫn luôn nghĩ hắn là nữ tử, cuối cùng còn tuyển hắn làm "Đường chúa của Tây Phủ' (Tích Phúc Đường Chủ), ahaha......"

MC, "Mọi người thảo luận nhiệt tình như vậy, thật làm cho tôi không thể chen lời vào được, thật không biết đạo diễn có cắt luôn cảnh của tôi không?"

Nói xong mọi người đều cười.

............

Tại tầng cao nhất của cao ốc tổng bộ Hi Sở.

Cung Thanh Hạ đắp chăn ngồi ở đầu giường, đang xem 《Giấy Tuyên Thành Của Giang Nam 》.

Lần trước tới Lâm gia, đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Sở Ấu Cơ, phát hiện đứa bé kia đang xem chương trình này, ngày hôm nay chợt nhớ ra, liền mở ra xem -------- kỳ lạ ở một chỗ là, trong một tuần qua xảy ra rất nhiều chuyện, có nhiều chuyện nàng đã quên, nhưng chi tiết nhỏ như thế này nàng lại không quên được.

Ngoài cửa truyền đến tiếng, "Cộc, Cộc, Cộc.........", tuy rằng âm thanh rất giống tiếng giày cao gót, nhưng không vang được như vậy ------ là tiếng gậy chạm xuống mặt đất,

Biết là Cổ Lệ Tiệp đến, Cung Thanh Hạ vội vàng cầm lấy remote tắt TV.

"Ơ, rõ ràng ở ngoài cửa còn nghe thấy tiếng TV, làm sao vừa đến đã không nghe thấy?" Cổ Lệ Tiệp đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn Cung Thanh Hạ, khóe miệng cong lên một đường, biểu thị nàng sắp châm chọc Cung Thanh Hạ, "Cung tổng không dám để cho người khác biết mình đang xem gì hay sao?"

Cung Thanh Hạ duỗi tay, kéo chăn che đi cánh tay bị thương của mình, dựa đầu vào gối, "Buổi tối nhảy loạn khắp nơi --------- chân của cô có đau hay không?"

"A haha," Cổ Lệ Tiệp cười to, "Cũng không khác gì tay của cô a," cũng đoán ra Cung Thanh Hạ muốn phân tán sự chú ý của mình

Cung Thanh Hạ, ".......... Muộn như vậy còn đến tìm tôi, có việc?"

"Mấy ngày nay tôi nằm nhiều đến sắp mọc nấm rồi, tôi đến phòng cô, muốn mang đến cho cô ít khí xui xẻo."

"Nếu không có chuyện gì, tôi hạ lệnh trục khách."

"Làm sao?" Cổ Lệ Tiệp một tay chống gậy, một tay chống nạnh, ánh mắt đung đưa tà mị, "Tôi đã đến đây, cô có định cho tôi một lời giải thích hay không?" Cung Thanh Hạ cũng chưa đáp lời, Cổ Lệ Tiệp đã 'Cộp, cộp, cộp' đi tới, ngồi xuống cạnh giường Cung Thanh Hạ, gương mặt nghiêm túc, "Kỳ thực........ có phải sau khi giao nhiệm vụ kia cho tôi, cô đã sớm phát hiện ra thân phận thật của tôi?" Những ngày qua nàng vẫn luôn thắc mắc từ lúc nào Cung Thanh Hạ biết thân phận thật của nàng.

"Tôi có nghĩa vụ phải nói cho cô biết sao?" Ngữ khí lạnh lùng.

Hai người nhìn nhau chăm chú, ánh mắt rơi vào đối lập.

Cổ Lệ Tiệp thu tầm mắt lại, nhưng không biểu thị nàng chịu thua, vì vậy rất nhanh đánh úp trở lại, "Không nói cho tôi biết, đêm nay tôi sẽ ngủ với cô." Ném gậy xuống, bò về phía Cung Thanh Hạ.

Cung Thanh Hạ đè vào chuông báo động, bốn vị vệ sĩ tức tốc chạy đến, "Cung tổng?" Cho là tình huống khẩn cấp.

"Đỡ thư kí Cổ về phòng."

"Vâng! Cung tổng."

Bốn vị vệ sĩ, một người cầm gậy, ba người "Đỡ" Cổ Lệ Tiệp lên.

Trước khi bóng 5 người cùng 1 gậy biến mất trước của phòng, Cung Thanh Hạ bồi thêm một câu, "Ngày mai dọn dẹp lại lầu dưới, mời thư kí Cổ ở lại tầng 71."

"Họ Cung kia, cô có thể tuyệt tình đến vậy sao?"

Cửa phòng đóng lại hồi lâu, tiếng thét chói tai của Cổ Lệ Tiệp vẫn văng vẳng bên tai.

Thật sự là đau đầu.

Cung Thanh Hạ đỡ trán, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Sở Ấu Cơ tan học liền đến thăm 2 người, phát hiện Cổ Lệ Tiệp không ở phòng cũ, tò mò hỏi Cung Thanh Hạ, "Sao lại không thấy Cổ tỷ tỷ?"

Cung Thanh Hạ đang đứng trước cửa sổ uống cafe, nhẹ như mây gió trả lời, "À, ở tầng 71."

Sở Ấu Cơ lệch đầu, "Sao lại thế........" Nói đến một nửa, cảm thấy không phải chuyện tốt, liền không truy hỏi nữa.

Cung Thanh Hạ nhìn đồng hồ treo tường một chút, "Đã hơn 7 giờ, nên về thôi." Hạ lệnh trục khách.

Sở Ấu Cơ xẹp miệng, "Em vừa mới đến......." Tỷ tỷ đã đuổi người ta đi.

"Em không cần làm bài tập? Không luyện thư pháp? Không sáng tác sao?"

Đạn bắn liên hồi, cơ hồ làm cho đứa bé không chống đỡ nổi, Sở Ấu Cơ buông cờ trắng đầu hàng, hai mắt đẫm lệ, mân mê ngón tay.

Cung Thanh Hạ không thấy đáp lại, xoay người lại, thấy dáng vẻ đáng thương của đứa bé kia, "Về đi thôi, chủ nhật lại tới." Ngữ khí cũng không còn lạnh lùng như trước.

Đứa bé ngẩng đầu lên, bật dậy tại chỗ, "Chủ nhật đến, em muốn ngủ với tỷ, không muốn về nhà."

"........" Cung Thanh Hạ không nói gì, nheo mắt nhìn chăm chú đứa bé chốc lát, gật gù, "Được, tôi nhận lời."

Sở Ấu Cơ nhảy nhót, "Nhất định?"

Cung Thanh Hạ trừng mắt nhìn, "Nhất định."

Sở Ấu Cơ xoay người rời đi, "Em về đây!" Đi tới trước cửa dừng bước, môi trên cắn môi dưới, xoay lưng chạy về trước mặt Cung Thanh Hạ, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Cung Thanh Hạ, vui mừng nhảy nhót như chim hỉ tước, kích động dùng sức hơi mạnh, "Ầm" một tiếng đóng cửa phòng lại, tim đập nhanh, cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"......"

Cung Thanh Hạ đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu.

Đứa nhỏ này.......

Lúc lấy lại tinh thần, khóe môi Cung Thanh Hạ không khỏi ngoắc ngoắc.

Sở Ấu Cơ đếm từng ngày trôi qua, 5 ngày mà cứ ngỡ như 50 năm.

Chiều thứ 6, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Sở Ấu Cơ liền mau chóng thu thập sách vở, lao ra khỏi phòng học.

"Hạo Hiên, tôi cảm giác như Sở Ấu Cơ vội vã đi hẹn hò, ai, ôi!" Giang Tiểu Tĩnh đi tới, chọc chọc vào lưng Hạo Hiên đang đứng sững sờ, "Đã sớm bảo cậu thổ lộ với Sở Ấu Cơ, cậu vặn vẹo không chịu mở miệng, giờ thì tốt rồi?"

Lam Hạo Hiên tuy rằng khổ sở trong lòng, ngoài miệng lại nói, "Cậu đừng nói lung tung, Ấu Cơ không phải là đi hẹn hò đâu, nàng vẫn chưa theo kịp môn Toán, Chủ nhật khẳng định là vội vàng đến trung tâm ôn luyện."

"Trung tâm ôn luyện?" Đôi mắt Giang Tiểu Tĩnh chuyển động, đột nhiên sáng lên, "Cậu nói cũng có lý!"

Sở Ấu Cơ không đến thẳng chỗ Cung Thanh Hạ, mà về nhà trước -------- vì qua đêm bên đó nên muốn mang thêm ít quần áo theo, đương nhiên còn muốn mang thêm canh cho Cung Thanh Hạ cùng Cổ Lệ Tiệp, trời vừa sáng đã dặn a di nấu canh."

"Hai ngày cuối tuần đều ở bên kia sao?" Lâm phu nhân một bên giúp cháu gái chuẩn bị, một bên hỏi.

"Vâng." Mặc dù chỉ là một chữ, nhưng vui sướng như bắn ra bốn phương.

"Cháu không viết tiểu thuyết sao?"

"Bà ngoại yên tâm đi, cháu đã chuẩn bị từ trước rồi."

"Vậy thì tốt." Lâm phu nhân gật gù, nhớ tới một chuyện, "Bên kia có ai nấu cơm? Cháu ăn có quen hay không?"

"......" Sở Ấu Cơ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, lập tức nghiêng đầu suy nghĩ, "Không sao đâu, cháu có thể tự mình xuống bếp," Nói xong chớp mắt nhìn Lâm phu nhân, "Tài nấu nướng của cháu, bà ngoại cũng đã thử qua rồi a."

Lâm phu nhân nhịn cười không được, từ ái vỗ đầu cháu gái, "Ấu Ấu lớn rồi, cũng đã đủ lông đủ cánh, muốn bay đi rồi."

"Bà ngoại, sao bà lại nói như vậy?" Sở Ấu Cơ nhào vào trong lồng ngực Lâm phu nhân cọ cọ, "Ấu Ấu mãi mãi không rời bà ngoại mà đi."

Lâm phu nhân cười nói, "Được, mãi mãi không rời đi."