Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 24: Nhận Ra Nhau



Cung Thanh Hạ đi rồi, Sở Ấu Cơ bật nguồn điện thoại lên, biên tập nhanh như chớp gọi đến.

"Không nhận điện thoại của tôi, tôi còn chưa tính, lại còn tắt máy sao?" Rõ ràng đang vô cùng tức giận.

Sở Ấu Cơ cười cười, "Vừa nãy điện thoại sập nguồn, tôi phải thay pin khác mới khởi động được."

"........ Được rồi, tạm tha cho cô." Không tha thứ thì phải làm gì đây? Hiện tại chỉ có thể dựa vào nàng ấy duy trì công tác.

"Vì lẽ đó, lại nói tiếp về bình luận kia sao?"

"Còn việc nào khác sao?" Biên tập hắng giọng một cái, "Tôi vừa phải nhờ nhân viên quản lý tra địa chỉ IP người đọc........."

Sở Ấu Cơ hiếu kỳ, "Địa chỉ IP của người đọc có thể tra ra được sao?"

"Tôi bán đứng nhan sắc một chút."

"....... Hóa ra là vậy."

"Khụ, trên đời không có gì là miễn phí cả." Biên tập nhìn tập A4 trước mặt, nói tiếp, "Liên quan đến kết quả điều tra kia, tôi có 2 điểm phải nói với cô, điểm thứ nhất, IP của vị độc giả này từng sử dụng 2 nick name, nick name trước đây là, 'Ta mới thực sự là Chu Tiểu Kiều' còn bây giờ là, 'Ta không thể nào là Chu Tiểu Kiều', mà bình luận trước đây vô cùng ủng hộ, giờ biến thành công kích, vì lẽ đó, đây có thể xác định, vị độc giả này vốn là fan hâm mộ, chuyển biến thành anti fan, điểm thứ hai, vị trí IP của vị độc giả này, trước đây thì cùng thành phố với tôi, còn hiện tại thì cùng thành phố với cô."

Nick name như vậy....... Chẳng lẽ là Chu lão sư sao?

Sở Ấu Cơ chợt lóe lên suy nghĩ như thế.

Biên tập không thấy động tĩnh gì, cảnh giác dò hỏi, "Manh Nhược? Cô còn nghe không?" Cho rằng tiểu tác giả treo điện thoại rồi.

"Đang nghe."

Biên tập thở phào, "Tôi nói này, chuyện này tôi nghĩ tới một người."

Sở Ấu Cơ kinh ngạc, ".......... A?" Cô cũng nghĩ tới một người sao?

"Trước từng có người dựa vào quen biết với ban biên tập tìm tôi, muốn tôi cho xem tài liệu tư nhân, lúc đầu, tôi dựa vào lý do đạo đức nghề nghiệp để từ chối........" Biên tập càng nói càng không chắc chắn, cuối cùng rơi vào vắng lặng.

Sở Ấu Cơ nói, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chủ biên cùng tổng giám đốc đều đứng ra, tôi liều chết không tiết lộ điều gì, có điều," biên tập chuyển đề tài, "Tôi cuối cùng chỉ để lộ tuổi cùng thành phố cô sống, còn những phương diện khác, tôi đều giữ kín như bưng."

Sở Ấu Cơ cảm động, "Cảm ơn biên tập."

"Không cần," biên tập cười cười, giọng nói ôn nhu, "Vì lẽ đó, ý tôi là --------- người bình luận kia có thể nhờ người dò hỏi tư liệu về cô, hơn nữa có thể nhờ tổng giám đốc của chúng ta đứng ra, có thể thấy được không phải là người đơn giản. Hi vọng cô có thể lưu tâm, đến bài viết kia trả lời một chút."

"........... Ân." Giải quyết vấn đề đơn giản thế sao?

"Đúng rồi, cô có để ý tin tức gần đây nhất của giới showbiz không?"

"Hả?"

"Một ngôi sao truyền hình nổi tiếng của HongKong đến thành phố L lưu diễn, có một fan hâm hộ tìm tới khách sạn của ngôi sao truyền hình kia lưu lại, hi vọng có thể chụp ảnh chung với hắn, lại bị từ chối, liền thuê hơn 20 trai tráng vây nhốt xe của ngôi sao màn bạc kia, làm cho ngôi sao màn bạc trễ chuyến bay, phải ở lại khách sạn thêm một hôm."

Sở Ấu Cơ cười, "Tôi hiểu ý cô."

Biên tập vui mừng, "Cô hiểu là tốt rồi."

Cũng trong lúc đó, trong một căn hộ gần trường trung học phổ thông 14.

Chu Tiểu Kiều đang ngồi trước máy tính, đang 'lạch cạch lạch cạch' gõ chữ liên hồi, không sai, nàng đang viết bình luận về 《Xuân Thu nơi đây 》, bài viết hơn 1000 chữ của nàng đã được gim lên đầu trang, tất cả mệt nhọc cũng coi như được đền đáp xứng đáng, vui sướng cười một tiếng, lại gõ tiếp.

Một giờ sau, cuối cùng coi như hoàn thành, chợt có chuông điện thoại vang lên.

Ai gọi tới vậy? Nhìn lướt qua một chút ------- "Ấu Cơ?" Nhìn tên người gọi đến, Chu Tiểu Kiều vô cùng bất ngờ, sau đó nhấn nhận cuộc gọi, "Alo?"

"Chu lão sư." Giọng nói ngọt ngào vang lên. Có thể nghe ra được là người nói đang cười.

"Tiểu Ấu Cơ sao lại gọi điện cho lão sư vào chủ nhật vậy? Em học môn của tôi tốt như vậy, hoàn toàn không cần tôi phải ưu ái a."

"Không phải, em muốn đi dạo một chút, chưa tìm được người cùng đi."

"Ahaha, hóa ra tiểu Ấu Cơ muốn hẹn lão sư đi dạo."

"......"

"Em gọi tới thật khéo, tôi vừa mới xong việc, gặp ở đâu đây? Để tôi nghĩ một chút, nhà em gần trường đúng không? Vậy chúng ta hẹn gặp ở cổng trường là được rồi."

"Được."

Hai mươi phút sau.

Sở Ấu Cơ đứng dưới tán cây gần cổng trường, đang nhìn xung quanh, không ngờ bị người phía sau ôm vai.

"Tiểu Ấu Cơ!" Vò vò tóc nàng. . Đọc truyện tại * TRUMTR UYEN. C O M *

Sở Ấu Cơ theo bản năng rụt cổ lại, cười cười, "Chu lão sư."

"Tiểu Ấu Cơ muốn đi chơi ở đâu? Lão sư sẽ mời."

"Lão sư thật đại gia a."

"No!" Chu Tiểu Kiều lắc đầu, chỉ tay lên trời, "Chu lão sư không lo sợ Nguyệt Quang Tộc* chút nào."

( Chú thích: Nguyệt Quang Tộc là chỉ những người làm công nhận tiền theo tháng, đến ngày nhận lương thì có tiền, còn những ngày khác trong tháng thì không còn đồng nào.)

Sở Ấu Cơ không nhịn được cười.

Chu Tiểu Kiều lấy ngón trỏ chạm vào mũi Sở Ấu Cơ, "Nghiêm túc nào, tiểu Ấu Cơ muốn đi chơi ở đâu?"

"Ân......"

"Đi." Chu Tiểu Kiều thấy đứa bé này không có ý tưởng gì, liền làm chủ cho nàng, "Lão sư biết gần đây có một cửa hàng làm bánh ngọt rất ngon, không chỉ bánh ngọt ngon, trà sữa cũng rất ngon." Nói xong cũng không chờ Sở Ấu Cơ phản ứng, trực tiếp kéo người cùng đi.

Một lúc sau, hai người ngồi xuống ghế salon của một cửa hàng bánh ngọt.

Gọi xong đồ ngọt cùng đồ uống, Sở Ấu Cơ cười hỏi, "Hai ngày nay Chu lão sư bận gì vậy?"

"Bận một việc lớn, còn cụ thể là cái gì, "Chu Tiểu Kiều làm vẻ thần bí, "Liên quan đến lão sư, thứ cho lão sư không thể nói cho em biết."

Sở Ấu Cơ vẫn cười cười, chợt nói, "Thật sao?"

Vẻ mặt này.........

Chu Tiểu Kiều chống cằm nghiên cứu dáng vẻ của đứa bé kia, lát sau nói, "Kỳ thực em hẹn tôi ra ngoài là có chuyện muốn nói với tôi phải không? Manh Nhược?"

Sở Ấu Cơ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt gặp gỡ với ánh mắt của Chu Tiểu Kiều trên không trung.

Hai người nhìn nhau chăm chú.

Cuối cùng là Sở Ấu Cơ mở lời trước, "Cô đã sớm đoán được rồi hả? Tiểu Kiều?"

Ánh mắt Chu Tiểu Kiều sáng lấp lánh, "Đúng là em........"

Sở Ấu Cơ mỉm cười, ôn nhu nói, "Là em."

Chu Tiểu Kiều thời khắc này vô cùng xúc động, hai hàng nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào khôn xiết.

Sở Ấu Cơ rút ra một tờ khăn giấy, nghiêng người lau nước mắt cho Chu Tiểu Kiều, "Mừng quá phải không?" Dừng một chút, "Nhận ra em từ lúc nào?"

"Từ lần đầu tiên bước vào lớp."

".............. Tại sao không nói với em?"

"Tôi chờ em thừa nhận trước."

Sở Ấu Cơ vô cùng áy náy, "Xin lỗi, em.............."

"Không cần xin lỗi," Chu Tiểu Kiều nhẹ nhàng nắm tay Sở Ấu Cơ, "Lần đầu tiên gặp gỡ, em nghe thấy tên của tôi xong phun nước ra ngoài, tôi chất vấn em, em nói là có một người bạn trùng tên trùng họ với tôi, em không biết được lúc ấy tôi hài lòng thế nào."

Sở Ấu Cơ nhớ tới một chuyện, "Lần trước dẫn em đến phòng làm việc, lại cố ý kéo ngăn kéo ra để em thấy quyển sách kia sao?"

Chu Tiểu Kiều gật đầu, "Em đưa cao cho tôi, tôi cảm thấy em đã sớm nhận ra tôi, vì lẽ đó ám chỉ cho em, hi vọng em có thể nhận ra tôi."

Ánh mắt Sở Ấu Cơ nhìn xa xăm, "Ngày đó quả thực em đã đoán ra một nửa, nhưng vẫn chưa chắc chắn."

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn cùng đồ uống lên, Chu Tiểu Kiều cầm trà sữa hút một hơi, "Vậy hôm nay em?"

"Biên tập tiết lộ chút thông tin cho em............"

"Là do tôi đưa ra bình luận làm cho biên tập chú ý?" Chu Tiểu Kiều hất lông mày, "Vậy xem ra, hai ngày khổ cực vừa rồi, cũng không uổng phí........... Nói đến người biên tập kia, cũng thật là cứng đầu hiếm thấy, từng rất nhiều lần tôi muốn ném nàng đến cao nguyên Siberia giam giữ 3 ngày 3 đêm cho đông cứng đi."

"Không bằng đánh bom cho xong," Sở Ấu Cơ cười ra tiếng, thẳng thắn nói, "Em không hiểu nhiều về nàng, chỉ biết nàng là người rất chăm chỉ trong công việc."

"Nói cho em biết," Chu Tiểu Kiều kề sát vào nói, "Tôi rất thích Lễ Điện trong 《Xuân Thu nơi đây 》"

Sở Ấu Cơ mở to hai mắt, "Cô yêu thích Vân Tĩnh?"

"Đúng vậy," Chu Tiểu Kiều gật đầu, "Trên người nàng có bóng dáng của em."

Sở Ấu Cơ không phản đối, "Em cảm thấy mình không mảnh mai như vậy."

"Đó là vì em sau khi sinh ra 1 canh giờ không bị người ta bỏ lại ở vách núi 1 đêm, mặc mưa mặc gió như nàng."

......

Lúc này Đường Tuyết Nhu cùng Cung Thanh Hạ đã đứng bên ngoài nhìn hai người nửa ngày trời.

Đường Tuyết Nhu nhíu lông mày, "Hai người này quan hệ như nào?" Cử chỉ thân mật như vậy, lời nói cũng tâm đầu ý hợp như vậy sao?

Cung Thanh Hạ nghiêm mặt không đáp lời.