Chú Thạch Sư

Chương 118: Ba Bị.



“Ngươi...liệu có phải người dùng Hỗn Luật Thạch ??” Lưu Phàm bối rối hỏi.

“Ừ, ngươi chắc cũng là kẻ máu mặt, ta không hề cảm thấy chút khí tức nào của ngươi, vậy mà vẫn biết về Luật Thạch sao ??” Ba Bị cười, đáp.

Ra vậy, Hỗn Độn Chi Chủ không phải danh để chơi, thực sự hắn cầm Hỗn Luật Thạch, tất thảy Hỗn Độn đều dưới hắn một bậc, tất thảy Hỗn Thạch đều là cỏ rác.

“Ta chỉ có chút thiên phú mọn, không đáng để được nhắc đến như vậy !!” Lưu Phàm cười đáp.

Ba Bị cũng chẳng lấy làm nghi ngờ, hắn nhìn từ đầu đến chân Lưu Phàm, tuy cảm thấy sát khí, nhưng, vẫn cho người ta một cảm giác dịu nhẹ mà ôn hòa. Hắn ngang dọc trên đời đã vài chục kiếp người, ấy vậy vẫn chưa thấy kẻ nào tương tự.

“Ngươi vì sao lại nuôi nhiều trẻ con đến thế ??” Lưu Phàm tiếp lời.

“Nuôi ư ?? Không phải, ta là mời bọn hắn thoát khỏi trần thế sân si, về chốn này tiêu diêu đến vạn kiếp, không phải là “nuôi”, từ ngữ ngươi dùng thật sự quá sai !” Ba Bị đáp.

“Đ-Được, vậy vì sao ngươi lại có nhiều trẻ con trong nhà thế ??”

“Chuyện này đều đến từ chiêm nghiệm của ta về cuộc đời người. Màu sắc của con người...thuở khai sinh chính là trong trắng vô ngần, nhưng rồi khi lăn lộn ở đời, người ta dần bị nhiễm vào những thứ không đáng có, trở thành một kẻ hoàn toàn khác. Thậm chí Thần cũng không ngoại lệ, khi xưa ta ở trời Tây, chứng kiến cảnh Cronus nuốt từng đứa con vào bụng, lại chứng kiến cảnh Zeus tự tay chọc chết cha già, thế mới thấy trần gian khổ ải biết bao...” Ba Bị nối, chẹp miệng một vẻ rất trưởng thành.

“Ngươi từng chứng kiến sự kiện ấy ??” Lưu Phàm ngắt lời.

“Ừ, Hỗn Luật Thạch được Cronus ngưng tụ ra đầu tiên, ta chính là ăn sái của hắn, trước lúc hắn chết đã bị ta cướp lấy.” Ba Bị nói.

Lưu Phàm:...

Vẹo nó chuyện này khó tin !!!

Từ trong lời kể đã biết Ba Bị chính là một đầu yêu tinh, sống đời ngàn năm, bắt cóc ngàn năm, ấy vậy hắn cũng không thể ngờ đối phương thậm chí già đến mức từng nhìn thấy cảnh ấy.

Ba Bị này, có khi tuổi thọ ngang ngửa thiên địa không sai !!

“Ngươi ngắt lời đúng là thô lỗ, để ta nói tiếp cho tường tận. Bởi rằng ta nhận ra ngay cả Thần cũng có thể bị biến thái như vậy, ta chấp nhận sự thật rằng nhân loại không bao giờ có thể thiện đức, và đồng thời ta quyết định mình phải hành động. Những đứa trẻ này, khi nhân loại tuyệt diệt, chính bọn chúng sẽ là người gánh vác việc phục hồi giống loài của mình với một tâm hồn trong sáng nhất.” Ba Bị chốt lại.

Lưu Pham nghe dứt câu, ngay lập tức rùng mình, không hiểu vì sao lão quái vật này lại cao thượng đến thế, thực sự khiến người ta bị đạp đổ nhân sinh.

Ba Bị đang tự cho mình là kẻ nuôi dưỡng một nhánh khác của nhân loại và sẽ trở thành nhánh chính cũng như nhánh nhân loại trong sạch nhất, nhưng, điều này căn bản không thể xảy ra.

“Ngươi nghĩ bọn chúng có thể giữ mãi như vậy sao ??” Lưu Phàm nói ra.

“Tuổi trẻ ư, ở đây đúng là vĩnh hằng.”

“Không, nhân loại vốn dĩ sinh ra đã nhỏ yếu, điều khiến bọn hắn cường ngạnh và sống sót chính là sự tính toán, sự linh hoạt và đôi khi cả sự hèn mọn, nhục nhã. Nhưng, quan trọng hơn chính là sau những hành động ấy, bọn hắn có thể tỉnh ngộ, có thể tay đen tâm không đen, có thể tiếp tục sống tốt. Bọn trẻ này có thể là những nhân loại trong sáng nhất, nhưng, bọn hắn chắc chắn cũng sẽ là những nhân loại chết sớm nhất.” Lưu Phàm nói một tràng.

Điều hắn nói căn bản chính là sự thật được đúc kết qua hàng ngàn hàng vạn năm, nước trong quá thì không có cá, chính những mặt tối, những tiểu xảo ấy mới có thể khiến một con người thêm phần hoàn hảo.

Thạch Sanh cực kì giống những đứa trẻ này, từ thuở lọt lòng đã sống biệt lập trên núi, không hề tiếp xúc với bất kì ai, đồng thời cũng không hề bị vấy bẩn chút nào. Thế rồi, Lý Thông bước vào cuộc đời hắn, và nếu như Thạch Sanh không phải Địa Tiên một phần huyết mạch, chắc chắn đã bị xà tinh cắn chết.

“Ngươi...đúng là đồ bảo thủ, ngươi nghĩ ngươi xấu người khác cũng xấu theo sao, đừng suy bụng ta ra bụng người !!” Ba Bị mắng.

“Bảo thủ hay không ư, vẫn chưa biết là ta hay ngươi mới là kẻ như vậy !” Lưu Phàm đáp.

Ba Bị nhìn hắn bằng thứ đồng tử nhăn nheo ấy, cuối cùng thở dài, cảm giác như ngụ ý ‘ta không chấp thanh niên chưa trải đời’.

[ Đinh ! Phát hiện hành động ⟪Trào Phúng Thần⟫, nhận lấy ⟪ Hỗn tài nguyên gói ⟫ !!]

“Ba Bị, thôi thì chuyện này tạm bỏ qua, ta không cố quá nữa, bọn hắn sống được vẫn là điều ta mong muốn.” Lưu Phàm đáp cho đỡ phật ý lão, mặt có vẻ ân hận, nhưng, lòng không khác gì đang mở hội.

Vẹo nó, con Lôi Thần Long kia là thực thể Thần Cấp mạnh nhất mà Lưu Phàm từng trêu vào, thu được chính là Tàng Trung Cấp Lôi Thạch 10 ngàn viên, lúc này sờ lão Ba Bị cũng là Thần Cấp, còn là Hỗn Luật Thạch, thực sự mong chờ !!

“Ngươi hiểu là tốt, à mà...vì sao nhân loại như ngươi lại lượn quanh Hỗn Độn U Vực của ta ??” Ba Bị hỏi.

“Ta bị đẩy xuống qua một cái thông đạo, hai cỗ lực lượng quang ám kéo nhau mới thành ra như vậy.” Lưu Phàm cười khổ, nói.

Ba Bị nhìn hắn, trầm ngâm một lúc, cuối cùng rút ra một cái lệnh bài, nói:

“Hỗn Vực Lệnh, từ nay có rơi xuống qua thông đạo thì đừng đi loanh quanh, trực tiếp truyền linh lực vào đây, nó sẽ mang thần thông của ta để mở lại một lối y hệt như thế giúp ngươi trở lại.”

“Tức là...chỉ cần ta quay về vị trí lúc nãy bị rơi xuống, liền có thể biến trở về ??” Lưu Phàm hỏi.

“ Không sai, đi thong thả.” Ba Bị đáp.

Lưu Phàm cáo biệt mấy lời, nhanh chóng rời đi, trong lòng nghĩ ngợi. Ba Bị thực là có ba cái bị, tuy nhỏ, nhưng lại được gia trì Hỗn Độn Chi Lực cực kì nồng đậm, chắc chắn bên trong chứa được rất nhiều đồ, có lẽ vì nhân gian thấy lão hay dắt trẻ con đi rồi biệt tích nên mới nói như vậy.

Lão không hẳn là sai, lão...chỉ là không hiểu được nhân loại, dù sao là một đầu ngàn năm yêu tinh cũng sẽ có cảm quan khác so với hắn.

“Nhỡ như Hỗn Độn U Vực này bị lấp, chẳng phải lão cùng mấy đứa nhóc sẽ chết chôn sao ??” Hắn đắn đo.

Thế rồi Lưu Phàm nén lại, cho dù hắn có nghĩ nữa, nghĩ mãi, căn bản không thể làm được gì, bởi rằng Ba Bị sẽ chẳng nghe lấy một lời của hắn, mặc cho đúng sai ra sao.

Quân binh Âu Lạc nhiều người đã trở lại điểm xuất phát để báo cáo tình hình, nhưng, cũng có những kẻ đoản mệnh chết vì ma vật tấn công. Lưu Phàm lớn tiếng nói:

“Các vị, ngày hôm nay vì một gà một vị mà các vị ngã xuống, thực sự là đáng tiếc. Ta có thể khẳng đinh, trên cõi đời này, chắc chắn không có trường hợp ấy tái diễn, bởi vậy các vị xin hãy yên nghỉ, tâm nguyện hết lòng vì hoàng triều, ngày hôm nay chúng ta đón nhận.”

Đọc xong điếu văn, Lưu Phàm bảo quân lính bám cả và người mình, sau đó một hơi khởi động Hỗn Vực Lệnh.

-Bụp !!-

“An Vương...ngươi...” Lưu Phàm ngay lập tức đứng hình, cảnh trước mắt quá sức dọa người.

Một gà một vịt, hai thứ ấy kì thực rất là phức tạp. Gà sẽ chăm ăn cám, không thể nuốt được quá nhiều những thứ lớn, ngược lại, vịt ăn tạp hơn, không mấy khi ăn cám, nhiều hơn là ăn các loại sinh vật nho nhỏ.

An Dương Vương đứng đó, toàn thân trang bị khải giáp đến tận răng, một tay run run cầm Nguyên Mạch Thảo cực kì tinh khiết mà cho Áp Tinh Phệ Nhật nhai, một bên lại bày ra một bàn toàn Tiên Khí cho Bạch Ma Kê Tinh đến mổ.

“Ngân khố...hức...”

Phục vụ một gà một vịt này, nãy giờ đã tốn không biết bao nhiêu tài nguyên, tưởng chừng đủ cho một kẻ tầm thường nhất thăng lên thành Tiên Cấp. An Dương Vương trước giờ chuẩn bị tài nguyên đợi hiền tài, ấy vậy mà bị hai con gia cầm này xơi mất.

“Cắt tiết hai con này...không biết sẽ cảm thấy thế nào.”

“Chắc chắn ngươi phi thăng thành Thần.”

“Không, có khi ngươi sẽ được làm hầu cận của Thủy Tổ luôn.”

“Ừm ừm, thuyết phục.”