Chú Ơi Đừng Mà

Chương 24: Bảo bối, ngực của em lớn hơn rồi này



Chương 24: Bảo bối, ngực của em lớn hơn rồi này

Ngày hôm sau khi đến lớp Tiêu Điềm Điềm có hơi thấp thỏm. Không biết ai là người đã nhìn thấy cô và hắn đánh dã chiến ở trong khu rừng nhỏ nữa. Cô thật ra cũng không sợ người ta nói ra nói vào, bởi vì trong trường học chẳng ai dám đắc tội với cô, suy cho cùng chỗ dựa sau lưng cô trâu bò đến thế cơ mà! Nhưng Tiêu Điềm Điềm vẫn lo chạm mặt với người đó thì hai bên đều sẽ rất ngượng ngùng, dù sao người này chắc hẳn là khá thân quen với cô.

Tuy nhiên có vẻ là cô đã suy nghĩ nhiều, tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra y như bình thường, không có một ai có biểu hiện lạ khi đối mặt với cô cả. Tiêu Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì chẳng hơi đâu mà quan tâm chuyện này nữa, bởi vì kỳ thi cuối năm sắp tới rồi aaa!!!

Khối mười sẽ phải thi ba môn Toán, Văn, Anh. Từ khi còn nhỏ Tiêu Điềm Điềm đã được học ngoại ngữ. Cô biết nói Tiếng Việt, Tiếng Anh và Tiếng Nhật. Tiếng Việt thì là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô, Tiếng Anh là ngoại ngữ quan trọng nhất cũng cần học, còn Tiếng Nhật là ngôn ngữ quê mẹ của Ngụy Chính Thần, cô theo anh học thứ tiếng này từ năm ba tuổi. Tóm lại là Tiêu Điềm Điềm đúng chuẩn học sinh ban xã hội, đương nhiên là đối với các môn khoa học tự nhiên dốt đặc cán mai. Cô đã cố gắng nhét mớ công thức vào đầu lắm rồi, nhưng chỉ cần qua một bữa cơm thôi là ngay lập tức quên sạch sành sanh. Quả thực là đáng buồn mà

Ngày hôm nay lên lớp giáo viên cho học sinh làm thử một đề Toán, ba ngày sau là kỳ thi thử, nửa tháng nữa mới là kỳ thi chính thức. Tiêu Điểm Điểm vô cùng cố gắng, nhưng mà kết quả cô đạt được vẫn là dưới trung bình!! Nhìn con số bốn đỏ chót trên đề kiểm tra, cô gái nhỏ thở dài thườn thượt.

Tan học, sau khi về đến nhà, Ngụy Chính Thần vẫn chưa về. Đợi đến lúc cô tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng xe hơi từ ngoài cổng dần dần tiến vào. Tiêu Điểm Điểm vén rèm nhìn qua cửa sổ, quả nhiên là hắn đã về!

Cô gái nhỏ giống như chú chim non tìm về tổ, lập tức chạy từ trên cầu thang xuống, sà vào lòng người đàn ông mới từ bên ngoài trở về.

Ngụy Chính Thần dang tay đón lấy thân thể nhỏ bé của cô, cánh tay khỏe khoắn dễ dàng bế bổng cô gái nhỏ lên, bàn tay to lớn đỡ lấy mông nhỏ của cô.

Bảo bối hôm nay thật là nhiệt tình!

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái trong lòng, bàn tay xấu xa khế bóp cánh mông căng tròn, khiến Tiêu Điềm Điềm ngượng chín cả mặt. Cô nhìn người hầu và vệ sĩ xung quanh, tuy bọn họ đều đã nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ chiết đi được. Bàn tay nhỏ bé véo mạnh lên vùng eo săn chắc của hần, cô nhỏ giọng nũng nịu.



Anh xấu xa!

Ngụy Chính Thần cười nhẹ, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, âm thanh chứa đầy vẻ mập mờ

Bảo bối, ngực của em hình như đã lớn hơn rồi này, bàn tay của tôi không thể nằm trọn được nữa. Em nói xem, có phải là do tôi xoa nhiều quá không?