Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 68



Một đạo phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng, khi nào mới có thể cởi bỏ...

Nhưng ...

Đại ngọc bên hông đột nhiên buông lỏng, hô hấp ấm áp của hắn thở ở bêncổ, một loại cảm giác run rẩy đặc biệt dâng trào, giống như là muốn đemcả người nàng cắn nuốt...

Trước mắt Tô Vãn như muốn hôn mê, cái loại cảm giác kỳ dị đó dâng trào,đang lúc hai người ý loạn tình mê, ngoài hiên truyền tới tiếng gõ cửa:“Vương gia, Vương phi, Nhị phu nhân biết Vương gia tới đây, tự mình làmmột chút điểm tâm đưa tới cho hai vị.”

Cả người Tô Vãn phảng phất như bị kéo đến thế giới thực tế, nhìn ViệtBăng Ly trước mặt, lập tức sửa sang lại quần áo, đè ném hai má cùng cặpmắt **, miễn cưỡng ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ chụp qua Việt Băng Ly: “Phu quân, mẹ tự mình tới đây đưa điểm tâm cho chúng ta, chàng không đi ra đón nhận?”

Việt Băng Ly cũng tà ác cười một tiếng, nửa cúi người, bày ra bộ dạngkinh ngạc trước Tô Vãn: “Đương nhiên là phu quân sẽ đi ra, tuyệt đốikhông thể để cho người ngoài thấy bộ dạng xấu hổ này của ái thê Bổnvương.”

Tô Vãn nhăn mày, nắm đấm nho nhỏ nện ở trên ngực Việt Băng Ly: “Ba hoa,còn không mau đi ra ngoài, muốn để cho mẫu thân chờ lâu sao?”

“Dạ dạ. Nương tử đại nhân.” Việt Băng Ly hôn nhẹ trán Tô Vãn, khóe miêng chứa đựng nụ cười cưng chiều, sửa sang lại trường bào, lúc này mới tựmình đi ra ngoài gặp Ôn thị. Tô Vãn nhìn bóng lưng hắn rời đi, thở dàimột hơi, vỗ nhẹ lồng ngực, thật là không nghxi đến thân thể này của LâuVãn lại nhạy cảm như vậy.

Dưới sự trêu đùa như vậy của Việt Băng Ly, lại có cảm giác, hơn nữa lạiđến trình độ ý loạn tình mê. Nàng hiện tại mới mang thai hai tháng, nếucon bị thương, nàng thật sự sẽ áy náy cả đời. Thật là háo sắc.

Việt Băng Ly từ bên ngoài bưng điểm tâm trở lại, thấy bộ dạng của TôVãn, ngồi xuống sát nàng, cầm lên một miếng bánh hoa quế: “Nương tử, a... Vi phu tới đút nàng ăn bánh hoa quế, đợi lát nữa sẽ cho nàng chénnước mơ, cho đỡ sợ.”

“Chàng có ý tứ gì? Giễu cợt ta sao?” Tô Vãn liếc tên khốn khiếp Việt Băng Ly này một cái.

Việt Băng Ly cầm bánh hoa quế, ừ một tiếng, gật đầu một cái: “Ăn bánhhoa quế thật ngon nha. Thật không nghĩ đến tay nghề của Nhị phu nhân lại tốt như vậy, bất quá vi phu rất kỳ quái, Nhị phu nhân không quyền không thế, ở Lâu gia chịu hết các ủy khuất, nàng lại có thể tìm một nữ nhânnhư vậy làm mẫu thân của nàng.”

Tay Tô Vãn cần lấy bàn tay Việt Băng Ly: “Nhị nương tính tình nội niễm,hơn nữa chàng không nhìn thấy sao? Bà ấy là người duy nhất ở Lâu giasinh hạ Trưởng tử. Hay nói thiếp thích bà ấy, cũng bà ấy có duyên, tựnhiên cũng để cho bà ấy làm nhị nương của thiếp rồi. Chẳng lẽ để cho cọp mẹ kia làm sao?”

Việt Băng Ly nghe được Tô Vãn miêu tả Ục thị như cọp mẹ, giống như lànghe được chuyện lạ ở nhân gian, ôm bụng cười lớn, lần đầu tiên nhìnthấy Việt Băng Ly không có câu thúc trước mặt nàng.

Thì ra có một loại người có thể thoải mái để cho ngươi tùy ý làm chínhmình, không cần nguyh trang, cũng không cần để ý, lo lắng này, lo lắngkia. Cái thế giới này có bao nhiêu người có thể sống làm chính mình, tùy ý như vậy đây?

Việt Băng Ly cười xong, đi tới trước bàn nhỏ, tự mình cầm lên nước mơ,vẫn khả ái ghé đầu hỏi Tô Vãn: “Cọp mẹ có phải hung dữ hơn lão bà mộtchút hay không?”

Tô Vãn liếc thẳng Việt Băng Ly một cái: “Không biết, nếu như muốn biết,phu quân đại nhân có thể lên núi tìm một cặp vợ chồng cọp thử một lần.”

“Đừng như vậy... Vạn nhất phu quân một đi không trở lại, vậy nàng phảithủ tiết hay sao? Yêu phu quân thì đồng nghĩa với yêu mình.” Việt BăngLy lấy lòng dâng lên nước mơ, một tay ôm cả eo nhỏ của Tô Vãn, một taycười híp mắt nói.

Tô vãn trực tiếp hộc máu, nói cái gì thế này, cái gì gọi là yêu phu quân chính là yêu mình. Người này hình như càng ngày càng ba hoa, hơn nữa ởtrước mặt nàng bộc lộ càng ngày càng nhiều, bất kể như thế nào, hắn vẫnưu nhã một chút không có hồ đồ.

Tô Vãn nằm ở trong phòng cùng Việt Băng Ly lôi lôi kéo kéo một buổisáng, thỉnh thoảng ở trong phòng truyền đến từng chuỗi tiếng cười nhưchuông bạc. Ở ngoài, Tương Tư cũng không nhịn được trêu ghẹo: “Thật làmột ngày không gặp, như cách ba thu, lần này vừa gặp, hận không đem cảhai cột chung một chỗ.”

Ôn thị nghe thấy lời của Tương Tư, cũng không nhịn được vui mừng, khóemiệng nhếch lên, bà vốn cho rằng Tô Vãn đến Vương phủ cũng sẽ không vuivẻ, bây giờ nhìn lại không phải vậy. Thái hậu đối với người con dâu nàykhông ngừng hài lòng, còn đau ở trong lòng bàn tay.

Buổi chiều, Tô Vãn cùng Việt Băng Ly ở trên giường đánh một giấc ngủtrưa, lúc này mới đến Chính Uyển thăm Lâu Thương Trạch. Thái y đi cùngViệt Băng Ly đến, chuẩn machj cho Lâu thương Trạch, làm một kiểm tratoàn diện, lúc này mới bước đến trước mặt Tô Vãn nói: “Tướng quân bịthương rất nghiêm trọng, hơn nữa mất máu quá nhiều, sợ rằng cần phảithật lâu mới tỉnh lại. Lão phu kê mấy phương thuốc bổ khí bổ máu và khép lại vết thương, dùng một đoạn thời gian, sẽ có hiệu quả một chút.”

Tô Vãn biết, vị đại phu này là viện trưởng Thái y viện, Việt Băng Ly mời ông ấy tới đây, không thể nghi ngờ là tăng thể diện cho vị Vương phinương nương nàng. Nàng tự nhiên cũng khách khí đỡ ngự y dậy: “Phiền toái ngự y.”

Thái y cũng ôn hòa cười một tiếng: “Cống hiến sức lực cho Vương phi nương nương, đó là phúc khí của lão phu.”

Tô Vãn uyển chuyển cười một tiếng, nhìn Tương Tư nói: “Tương tư đưa thái y ra ngoài đi.”

“Dạ, nương nương ...”

Tô Vãn bước tới bên cạnh Lâu Thương Trạch, lẳng lặng nhìn vẻ ngủ say của Lâu Thương Trạch, trong lòng có chút mâu thuẫn, ông ta hại chết mẫuthân, hiện tại ông ta bị người mình quan tâm hại gây thương tích. Tất cả chuyện này cũng không liên quan đến nàng.

Chợt nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn Việt Băng Ly: “Vương gia, VãnVãn cùng chàng đi gặp Hoàng thượng đi. Bệnh tình của cha không chuyểnbiến tốt, tay cầm binh quyền, sí khí của các tướng sĩ cũng giảm lớn, lúc này cũng nên đem Hổ phù giao cho Hoàng thượng.”

Việt Băng Ly gật đầu, Tô Vãn lúc này mới chuyển mắt nhìn Úc thị: “Đại nương, đem Hổ phù giao cho ta đi.”

Úc thị biết lúc này nộp Hổ phù, con gái của mình có thể làm phi, nhưngbà ta cảm thấy Tô Vãn sẽ không tốt như vậy. Huống chi bà ta cũng khôngbiết Hổ phù ở đâu, nửa nghiêng thân: “Vương phi nương nương, dân phụcũng không biết Hổ phù ở đâu.”

Tô Vãn âm thầm kinh hãi, nàng làm sao lại quên chuyện này, lúc phụ thânbị thương, liền lập tức để cho Đại quản gia tới kêu nàng, chẳng lẽ Hổphù không có ở trên người ông ấy, mà là đặt ở đâu đó?

Việt Băng Ly ho nhẹ một tiếng, hướng về phía Tả Diễm cho một ánh mắt,hắn hiểu được nói: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, mời các ngươi tạm lánh,Vương phi nương nương cũng Vương gia có chuyện muốn thương lượng.”

Úc thị cùng Ôn thị liếc nhìn nhau, di chuyển trước chính là Ôn thị, Úcthị ra cửa cuối cùng, cũng không liếc mắt nhìn lâu một chút.

Tô Vãn giữ lại Đại quản gia: “Đại quản gia, lúc phụ thân gọi ngươi tớitruyền lời, có nhắc tới chuyện Hổ phù hay không? Hoặc có vật gì đó đưacho ta?”

Đại quản gia ách một tiếng, mặt đầy nghi ngờ, cần thận suy nghĩ, độtnhiên nghĩ đến cái gì: “Vương phi, lão nô nhớ Vương gia không ngừng nóiqua một chữ, giáo.”

Lông mày Tô Vãn nhăn lại, giáo? Đây là ý gì? Nàng nghĩ đến đầu óc cũngmuốn rồi loạn, Việt Băng Ly đè lại vai Tô Vãn: “Hôm nay đã tối, sáng mai vào cung cũng không muộn, nàng từ từ nghĩ, biết không?”

Tô Vãn ừ một tiếng, lúc đi ra khỏi vườn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện,thời gian nàng mới chuyển kiếp tới, liền cùng Lâu Nghiên tranh tài, chỉlà tỷ thí ở giáo trường Lâu gia. Phải từ khi đó, người phụ thân này đãđổi cách nhìn đối với mình, chẳng lẽ là nơi đó?

Bắt được tay Việt Băng Ly: “Vương gia, cùng Vãn Vãn đi đến một chỗ đi.”

“Được.” Không chút nghĩ ngợi, một lòng đi theo. Tô Vãn có một loại cảm động.

Đi tới giáo trường, Đại quản gia mở cửa, nàng một người bước trên đường, quét qua chung quanh, cuối cùng dừng hình ảnh ở một cái hộp gỗ trênhương án. Thân là Tướng quân, dù sao tướng tá tôn sùng nhất chính làThánh Địa, cho nên Hổ phù để ở chỗ này, tuyệt đối là chính xác.

Đi lên trước muốn mở hộp ra, lại ngửi thấy một mùi đặc biệt, chẳng lẽphụ thân lớn như vậy lại thích vứt bừa bãi ở chỗ này, thì ra là từ sớmđã chuẩn bị tốt, dùng tơ lụa vòng qua ngón tay giữa, lúc này mới mở hộpra, khi nhìn thấy kim bài bằng đồng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

“Vương gia, chúng ta lập tức vào cung đi. Chuyện này không thể trì hoãn...”

“Ừ...”

Chưa đến giờ Dậu, liền điều khiến xe ngựa vào cung. Nàng tự mình vàocung, không chỉ là muốn giao ra Hổ phù, còn muốn cắt đứt chuyện ViệtHuyền Tẫn nạp Lâu Nghiên làm phi. Nạp nàng ta làm phi, nàng cũng sẽkhông thỏa hiệp. Lâu Nghiên căn bản không phải là một uy hiếp.

Cho dù Lâu Thương Trạch hại mẹ ruột của nàng, nàng cũng sẽ không bởi vìviệc này mà bỏ qua cho mẹ con Úc thị. Nữ nhân này tồn tại một ngày,chính là một phiền toái lớn. bất kể nàng trừng trị thế nào, cũng sẽ nhớkỹ bà ta.

Đi tới hoàng cung, mới vừa tới giờ Dậu.

Từ Ngự hoa viên đến càn thanh điện, lại trùng hợp nhìn thấy một vở kịchhay, lúc Việt Băng Ly muốn làm như không thấy, Tô vãn lại tò mò hỏi: “Vị phi tử kia là?”

“Muội muội Phượng Dục, Vân phi nương nương, bây giờ đứng đầu hậu cung.Bên người nàng là Lâm tần, bất quá hôm qua mới tấn thăng làm Lâm phi,mặc dù không phải là tứ phi, nhưng cũng ở dưới tứ phi.” Việt Băng Ly từtrước tới nay không thích đầu tranh giữa các nữ nhân, nhưng bởi vì nàngthường phải vào cung, nhiều lần như thế, cũng liền biết một chút.

Tô Vãn bình tĩnh nhìn.

Ẩn ở đằng sau núi giả là Lâm phi và Vân phi, hai người cái vã khôngnghỉ, lầm tưởng không có ai biết, lại không phát hiện, lúc này Tô vãnđang xem kịch hay.

Vân phi không chút khách khí đánh một cái tát nặng nề vào mặt Vân phi,thanh âm tê liệt như gầm thét: “Tiện nhân. Ngươi rốt cuộc cho Hoàngthượng thuốc mê gì, tại sao có mấy ngày lại thăng làm phi.”

Lâm phi nghiêng mặt sang bên, duy trì tư thế bị đánh, tia máu từ khóemiệng chảy xuống, nàng bình tĩnh nhếch khóe miệng, liếm đi tia máu, cười đến cực kì tàn nhẫn, mang theo bén nhọn cùng âm độc, một cái tát nặngnề đánh trả trên mặt Vân phi, đồng thời bắt được cung trang của nàng ta, đem cả người nàng ta đặt lên núi giả, từng câu từng chữ nói: “PhươngVân Nhi, ngươi cho rằng Hoàng thượng thích người thật sao? Bất quá lànhìn phân thượng ca ca ngươi mà thôi, còn ngươi nữa đừng tưởng rằng chỉmình ngươi giở trò mưu tính, nếu so ra, đem ngươi im hơi lặng tiếng giết chết, cũng có thể.”

Vân phi từ nhỏ đến lớn, đều được Phượng Dục coi là trân bảo, nơi nàotrải qua đấu tranh gia đình, tự nhiên cũng không có biết lòng người hiểm ác, mặc dù chuyện lần trước đã cho nàng một hồi chuông báo động, Tô Vãn nhắc nhở nàng.

Nhưng có mưu kế hơn thế, nàng vẫn dưới Lâm phi.

Một cái tần nho nhỏ, có thể trong mấy ngày leo lên phi vị, tuyệt đốikhông thể xem nhẹ. Hơn nữa, lúc này Lâm phi cũng trùng hợp nhắm ngaykhẩu vị Việt Huyền Tẫn, Vân phi ở trong cùng lớn mạnh, Việt Huyền Tẫnthế nào không sợ, tự nhiên có kế hoạch để Lâm phi lên áp chế.

Vân phi hoảng sợ nhìn Lâm phi, không tin bắt được tóc của nàng ta:“Không thể nào. Hoàng thượng làm sao lại không thương ta, đồ hồ ly tinhnhà ngươi. Rốt cuộc dùng yêu thuật gì?”

“Tiện nhân. Ngươi mới dùng yêu thuật, nếu như không có Phượng Dục, ngươi ngay cả làm cung nữ cũng không có tư cách.” Lâm phi không cam lòng yếuthế vươn tay muốn bắt mặt của nàng, vậy mà Vân phi tránh qua, chân Lâmphi hung hăng đá hướng chân Lâm phi ...

Tư thế hai nữ nhân đánh nhau cực kỳ khó coi.

Việt Băng Ly thở dài một hơi, nắm chặt tay Tô Vãn: “Thởi gian không còn sớm, đừng xem trò nữa, đi thôi.

Tô Vãn bình tĩnh ừ một tiếng, theo Việt Băng Ly rời đi, lúc rời đi cũngkhông quên nhìn Lâm phi thêm một chút, nữ nhân này thật đúng là có thủđoạn, lại cả gan làm loạn đến trình độ này.

Bước tới Càn Thanh điện.

“Qặp qua Hoàng thượng...” Hai người nửa nghiêng thân, ăn ý mười phần.

Việt Huyền Tẫn từ trên bàn ngẩng đầu lên, hướng về phía Lý Đức Tử phânphó: “Ban thưởng ghế gồi cho Việt vương cùng Việt Vương phi...”

“Dạ. Hoàng thượng.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Đức Tử dâng lên trà Quân Sơn, thức thời thối lui đến ngoài điện, đồng thời đem cửa đóng lại. Tô Vãn còn chưa mở miệng, Việt Huyền Tẫn đã mở miệng nói: “Việt Vương phi tới đây, là vìchuyện của Lâu Tướng quân.”

Tô Vãn đứng dậy, nửa nghiêng thân, gật đầu: “Hoàng thượng, hôm nay việntrưởng và thái y ở Thái y viện đến chẩn bệnh, chính là thân thể phụ thân sau khi bình phục, cũng không thể cầm binh khí được nữa, cho nên LâuVãn mang binh phù đến, thay mặt phụ thân từ quan quy ẩn.”

Việt Huyền tẫn nghe nói vậy, thở dài: “Lâu Tướng quân cả đời chinhchiến, nhưng không có nghĩ đến có thể như vậy, đã như thế, trẫm cũngliền tiếp nhận cho hắn từ quan đi, nhưng còn có thể làm quốc cữu đạinhân, ngày mai trẫm sẽ cho Lý Đức Tử đi qua tuyên chỉ, nạp Lâu gia đíchtiểu thư làm phi. Đây là một chút an ủi đối với Tướng quân, cũng làm đầy đủ hậu cung của trẫm đi.”

Vừa bắt đầu Tô Vãn có nghĩ qua tố giác chuyện Úc thị, nhưng việc xấutrong nhà không thể lan truyền, hơn nữa hậu cung luôn luôn ăn tươi nuốtsống, có một Phượng Vân Nhi, còn có một Lâm phi, cũng đã làm cho hậucung náo loạn. Nay Lâu Nghiên vào cung, chẳng lẽ là tự tìm ăn khổ, nếunàng ta thích, như vậy muội muội như nàng sẽ thành toàn cho nàng ta. Đểcho nàng ta đặt mình vào nơi này, hưởng thụ cho tốt đi.

“Tạ ơn Hoàng thượng thông cảm, Lâu Vãn thay mặt phụ thân tạ ơn.” Tô Vãnổn định làm một đại lễ. Sau khi Việt Huyền Tẫn gọi dậy, Tô Vãn lúc nàymới dâng lên Hổ phù, lúc đưa lên vật kia, nàng liền âm thầm thề, có mộtngày, Lâu gia sẽ có vật kia một lần nữa.

“Đã tới giờ Dậu, Ly đệ cùng Vãn Vãn cùng dùng bữa với trấm đi.” ViệtHuyền tân rốt cục hạ bút, đi tới bên cạnh Việt Băng Ly, vỗ vỗ vai hắnnói.

Việt Băng Ly đứng dậy, cười nói: “Hoàng huynh, chuyện này thật là khôngđúng dịp, hôm nay đệ đi Lâu gia thăm Vãn Vãn, không ngờ Đại phu nhâncùng Nhị phu nhân thịnh tình chiêu đãi, kiên quyết giữ đệ ở lại dùngbữa. Cho nên để ngày khác đi.”

Người đàn ông này thật muốn thăng cấp thành con giun trong bụng nàng,thậm trí ngày cả nàng muốn cái gì cũng biết. Tô Vãn thích hợp tiến lênnói: “Hoàng thượng sẽ không để cho Đại nương cùng Nhị nương ta bận rộnmột cách vô ích đi.”

“Vậy. Lý Đức Tử truyền Lâm phi tới đây bồi trẫm dùng bữa.” Việt HuyềnTẫn cũng không có ép ở lại, mà là thẳng thắn đáp ứng, còn truyền hậu phi tới đây bồi hắn dùng bữa, vậy mà ...

Lý Đức Tử hốt hoảng bò lổm ngổm đến bên cạnh Việt Huyền Tẫn: “Hoàngthượng, nguy rồi. Vân phi nương nương đẩy Lâm phi nương nương xuống hồ,vào lúc này Lâm phi nương nương đã hôn mê bất tỉnh rồi.”

Tô Vãn cười lạnh, cái Lâm phi này rất có thủ đoạn, xem một chút chiềuhướng vừa nãy, rõ ràng thấy nàng ta lấn áp Vân phi, vào lúc này nàng talại trở thành người bị hại. Vở kịch lớn trong hậu cung này từ năm ngoáitới năm nay, từ sớm tới muộn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, mỗi ngày mộtkịch vui.

Sắc mặt Việt Huyền Tẫn cực kỳ khó coi: “Lập tức bãi giá qua Đức Lâm cung.”

“Dạ. Hoàng thượng.”

Việt Băng Ly như không có chuyện gì xảy ra, nắm được tay Tô Vãn: “Đithôi. Lúc này trời cũng không còn sớm, đừng để cho Nhị nương nàng chờlâu.”

“Phu quân, chàng thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Vãn Vãn và Vânphi nương nương từng có vài lần duyên phận, lần trước nàng còn tự mìnhlàm bánh mơ cho Vãn Vãn ăn, hôm nay nàng bị oan uổng, chẳng lẽ...” TôVãn nghiêng đầu nhìn Việt Băng Ly, biết hắn không muốn nhúng tay vàochuyện hậu cung, nhưng Tô Vãn biết Phượng Dục này luôn coi Phượng VânNhi như báu vật.

Việt Băng Ly thật lòng không có phản đối, nắm nhẹ cái múi nhỏ của nàng:“Nàng nha. Lúc nào thì tấn thăng làm Thánh mẫu rồi. Chuyện hậu cung vốnkhông nói được, mỗi ngày hoàng huynh cũng đủ giằng co, nàng còn muốn xen vào một chân. Tâm ý của nàng, Bổn vương cũng hiểu.”

“Phu quân, đi qua nhìn một chút đi.”

“Được.”

Nửa chung trà sau, lúc Việt Huyền Tẫn chân trước đến Đức Lâm cung, TôVãn và Việt Băng Ly chân sau cũng đến Đức Lâm cung. Đi tới trong sân,liền thấy Phượng Vân Nhi đầu tóc xốc xếch quỳ gối ở trên sàn gạch.

Tô Vãn ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt qua tóc của nàng ta, lại nói:“Trang điểm đối với nữ nhân là quan trọng nhất, lúc này ngươi nhất địnhphải xinh đẹp, hiểu chưa?”

Phượng Vân Nhi nhìn Tô Vãn, nước mắt ở trong vành mắt đảo quanh, nắmthật chặt tay của nàng: “Việt Vương phi, ngươi tin tưởng Vân nhi không?Vân nhi thật sự không có đẩy Lâm phi xuống hồ, thật không có...”

Tô Vãn rút tay ra khỏi tay nàng ta, mỉm cười: “Vân nhi chưa từng làm,thì cũng không phải thừa nhận, nhân gian có chân lý. Cây to đón gió, xưa nay đã như vậy.”

Phượng Vân Nhi nghe xong lời của Tô Vãn, nhất thời hiểu được, cây to đón gió? Tại sao nữ tử này lại một lần, lại hai ba lần trợ giúp mình, trựctiếp với những câu trâm ngôn, luôn có thể biết nàng ta sai chỗ nào, trực tiếp có thể chết người.

“Việt Vương phi, Vân nhi hiểu, cám ơn ngươi chỉ điểm.” Phượng Vân Nhicảm kích nhìn về phía Tô Vãn, nhưng Tô Vãn cũng chỉ bình tĩnh cười mộttiếng, cầm lấy khăn lụa đưa đến trong tay nàng ta, cùng Việt Băng Ly vào chánh điện.

Vừa tới chánh điện, chỉ thấy thái y từ bên trong ra ngoài: “Hoàngthượng, Lâm phi nương nương cũng không lo ngại. Cựu thần còn chuẩn ranương nương có hỉ mạch, chúc mừng Hoàng thượng.”

Việt Huyền Tẫn nghe nói vậy, vui mừng đứng dậy, đỡ thái y dậy: “Hỉ mạch? Ngươi nói Lâm phi mang thai long chủng của trẫm?”

“Đúng vậy. Hoàng thượng.”

Đây hình như là đứa nhỏ đầu tiên của Việt Huyền Tẫn, khó trách lại hưngphấn như vậy. bất quá đứa trẻ này có thể chân chính ra đời hay không,còn là một đề tài không giải thích được.

Việt Huyền Tẫn mừng rỡ thưởng cho thái y, nhìn một chút Lâm phi không có sao, lúc này mới bước tới trong sân, thẩm tra chuyện Phượng Vân Nhi:“Vân phi, ngươi làm cho trẫm thật thất vọng.”

Phượng Vân Nhi bình tĩnh ngước mắt nhìn Việt Huyền Tẫn, lúc này chợtbuồn bã cười một tiếng: “Hoàng thượng, người có tra rõ hay không, ngườigiống như chắc chắn Vân nhi gây nên, nếu thật là nô tỳ gây nên, như vậynô tỳ chính là kẻ ngu.”

Việt Huyền Tẫn hơi kinh hãi, nhìn vẻ kiên định trong mắt Phượng Vân Nhi: “Trẫm cho ngươi cơ hội giải thích, nói đi.”

“Nô tì không có đẩy nàng ta xuống hồ, trời đất chứng giám.” Phương Vân Nhi hình như thông minh ra, tỉnh táo rất nhiều.

Việt Huyền Tẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Nói miệng không có bằng chứng, hơn nữa tất cả cung nhân cũng thấy nàng ấy ở dưới hồ hướng ngươi cầucứu, ngươi không cứu.”

Phượng Vân Nhi còn chưa nói chuyện, Tô Vãn đã tiến lên từng bước, nửanghiêng thân: “Hoàng thượng, lẽ ra chuyện hậu cung, em dâu không nênnhúng tay, nhưng không thể nói một chuyện thực. Lúc mới vào cung, VãnVãn cùng Vương gia đi trên đường qua Ngự hoa viên, trùng hợp thấy Lâmphi và Vân phi cãi nhau sau núi giả, hơn nữa Lâm phi từng chữ có gai hãm hại Vân phi, đồng thời hướng về phía Vân phi ra tay. Vân phi nươngnương tay chói gà không chặt, mọi người đều biết. Nhưng Lâm phi nươngnương xuất thân ở nhà tướng sĩ, rốt cuộc người nào đẩy người nào, nóivậy không cần Vãn vãn nói, Hoàng thượng cơ trí, cũng sẽ hiểu.”

Việt Huyền Tẫn có nhiều thâm ý nhìn Tô Vãn, nữ tử này cư nhiên nhúng tay giúp phi tử hậu cung của hắn , thật làm cho người ta sờ không ra, vớinàng mà nói, vâth tuyệt đối không phải là hiền lành. Nữ nhân này rõ ràng sống rất khôn khéo.

Việt Băng Ly tiến lên: “Vãn Vãn nói đều là thật. Hoàng huynh, canh giờcũng không còn sớm, đệ cũng muốn xuất cung rồi.” Dứt lời kéo tay Tô Vãn.

Việt Huyền Tẫn đối với lời của Việt Băng Ly và Tô Vãn, rõ ràng cho thấyrất tin tưởng không nghi ngờ, gật đầu nói: “Đã như vậy, Vân phi đứng lên đưa tiễn Việt vương cùng Việt Vương phi đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng...”

Đi ra Đức Lâm cung, Phượng Vân Nhi cảm kích nhìn Tô Vãn và Việt Băng Ly, khom lưng thật sâu: “Đại đức của Vương gia và Vương phi, cuộc đời nàyPhượng Vân Nhi sẽ không quên, cảm ơn giải cứu của ngài ngày hôm nay.”

Tô Vãn cười khanh khách cầm tay Phượng Vân Nhi: “Đưa chúng ta tới đâythôi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, không muốn còn có chuyện này. Lâm phitheo như lời nói, không muốn để ở trong lòng. Biết không?”

Phượng Vân Nhi gật đầu, nức nở nói: “Vân nhi hiểu, cũng sẽ làm bổn phậncủa một phi tử thật tốt. Chuyện hôm nay, thật sự để cho ta hiểu ra rấtnhiều việc, hậu cung sâu tựa như biển, khó trách ca ca vẫn không đồng ýđể cho ta vào cung, như ai bảo ta yêu Hoàng thượng.”

Tô Vãn nghe, tâm bỗng hồi hộp, nàng ta yêu Hoàng thượng? Từ xưa tới nay, hậu cung chính là vô tình. Chẳng lẽ nàng ta thất bại, bởi vì nàng tayêu, trò chơi tình yêu vốn là như thế, người nào yêu trước, người đóliền thua.

Việt Băng Ly vội vàng ho một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của hai cô gái,trầm giọng nói: “Vân phi nương nương, Hoàng thượng từ trước đến nay cơtrí, nếu quyết định cùng hắn cả đời, như vậy thì làm một tốt một phi tửhiểu chuyện đi. Thời gian không còn sớm, Bổn vương và Vãn Vãn muốn rờiđi...”

“Ừ... Đi thong thả.”

Tô Vãn ở cùng một chỗ với Việt Băng Ly, nhận ra được hắn không vui, nhất định là bởi vì chuyện hôm nay, cố ý hắng giọng một cái: “Ừm, giống nhưcó người không quá cao hứng.”

“Có sao? Ở đâu?” Việt Băng ly giả bộ mờ mịt nghiêng đầu nhìn chung quanh một chút, cuối cùng vô tội mở ra hai tay: “Không thấy người mất hứng,có thể là nương tử suy nghĩ nhiều.”

“Vương gia, chàng không thích ta trộn lẫn vào chuyện hậu cung sao?” Tô Vãn nghiêm túc nhìn thắng vào hai mắt hắn, hỏi.

Việt Băng Ly ôm nhẹ thân thể của nàng vào lòng, đầu của dựa vào lồngngực của hắn, nghe được âm thanh tim của hắn đạp, lúc hắn nói chuyện,lồng ngực phập phồng, hắn nói: “Nữ tử hậu cung từ trước đến nây đều sắcbén, Bổn vương chỉ muốn Vãn Vãn của ta như vậy cả đời. Chuyện còn lại,nàng không cần quan tâm.”

Tô Vãn ừ một tiếng, ngẩng đầu lên: “Chàng nhìn thấu ta muốn làm cái gì,cho nên để mặc ta một lần đi. Ta biết Vân phi nương nương chắc sẽ khôngthất sủng, nhưng người khác liền chưa chắc.”

“Dạ dạ. Không đi nữa, thật nếu để cho nhị nương nàng đợi.”

“Ha ha...”

Âm thanh tiếng cười của Tô Vãn như chuối chuông bạc, bay vào trong taiViệt Băng Ly, Tiểu thê tử nàng dưới con mắt của hắn, có thể to gan nhưvậy, làm nhiễu loạn hậu cung, xem ra hắn thật sự đánh giá thấp nàng rồi.

Nàng không chỉ muốn thu thập những người đã thiếu nợ nàng, còn muốn giúp đỡ hắn một tiếng. Thê tử này, cuộc đời này thật sự cũng đủ rồi.

... ...... ...... ........

Ngày kế, giờ mùi. Trong cung quả nhiên phái thái giám tới đây tuyên chỉ, nạp Lâu gia đại tiểu thư Lâu Nghiên làm từ nhị phẩm Nghiên phi, tứphong Lâu Thương Trạch làm quốc cữu đại nhân, Lâu gia đại phu nhân làmquốc cữu phu nhân.

Vỗn là phủ Tướng quân tràn đầy vẻ lo lắng, bỉ vì sự kiện hơn mấy phầntức giận. Úc thị vui vô cùng khóc lóc cùng Lâu Nghiên nhận lấy thánhchỉ. Lý Đức Tử tuyên xong thánh chỉ, đi tới bên cạnh Tô Vãn và Việt Băng Ly: “Việt vương, Việt Vương phi, Vân phi để cho nô tài đem theo hộp đồnày cho hai vị, nói là Dạ minh châu Phương Tây trình lên, trân quý vôcùng, Vương phi nương nương vừa cầm đến liền nghĩ đến người tỷ muội làVương phi.”

Tô Vãn nhận lấy hộp gấm, mở ra nhìn, hay là tại vì là ban ngày, ánh sáng của Minh châu đêm đó cũng chói mắt như vậy.

Tỳ nữ chung quanh một trận xôn xao, nơi nào nhìn thấy vật trân quý như vậy.

Tô Vãn cười một tiếng, nhìn Lý Đức tử nói: “Thay bổn Vương phi hướng Vân phi nương nương nói tiếng cám ơn.”

“Nhất định, nô tài cáo lui.”

“Đi thong thả...”

Úc thị nhìn Dạ minh châu trong tay Tô Vãn, cũng chẳng them ngó tới, congái của bà ta làm phi, những thứ đồ này còn thiếu sao? Bất quá Lâu Vãncũng thật có bản lãnh, cư nhiên lại cùng Vân phi ở hậu cung làm tỷ muộitốt, thật không biết có kế gì, đem những người đó dụ dỗ xoay xung quanh.

Ngay lúc hỗn loạn, Hồ Nhất từ cửa lớn chạy tới, mặt đầy vẻ gấp gáp, quỳmột gối xuống trước mặt Tô Vãn và Việt Băng Phi, hốt hoảng nói: “Vươnggia, Vương phi. Nguyên phu nhân và Nguyên tiểu thư trên đường trở về nhà mẹ đẻ, đột nhiên bị sơn tắc tập kích, tài vật bị cướp không còn, hơnnữa còn xảy ra chút việc...”

Thật là một cái chưa qua, một cái lại đến.

Tô Vãn nghe, tim hơi đạp mạnh và loạn nhịp, sắc mặt Việt Băng Ly run lên, lập tức nói: “Trở về phủ ...”

Xe ngựa lung la lung lay trở lại vương phủ, mới biết, thì ra là Nguyêntiẻu thư không xuất giá, liền bị người ô nhục, mà trên mặt bị tổnthương. Sau khi Tô Vãn nghe thấy, âm thầm thở dài, hoặc giả chính làNhân quả tuần hoàn.

Nguyên Cẩm Tố cự tuyệt mọi người tới thăm, Việt Băng Ly mời đại phu muốn xem một chút tổn thương trên mặt nàng ta, nhưng ngay cả mọi người cũngkhông thấy được, gấp đến độ bắt đầu luống cuống, Tô vãn đè lại tay ViệtBăng Ly: “Vương gia, ta đi qua.”

Việt Băng Ly nhìn Tô Vãn, cuối cùng lựa chọn tin tưởng nàng.

Tô Vãn đi vào trong vườn, đẩy cửa ra đi vào chánh đường, Nguyên phu nhân nằm ở trên bàn nhỏ, khóc hết sức lợi hại, thấy Tô Vãn tới đây, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt nói: “Vương phi, Cẩm Tố bất luận người nàocũng không gặp, ngài đi đi.”

Tô Vãn nhìn Nguyên phu nhân nghiêm túc nói: “Bỗn Vương phi biết cảm xúcCẩm Tố tiểu thư không quá ổn định, nhưng tổn thương trên mặt luôn luônmuốn xem một chút, nếu không bị lở loét, thật sự sẽ không có cách nàocứu vãn.”

Nguyên thị vừa nghe Tô Vãn nói vậy, kinh hoảng lùi về phía sau từngbước: “Có thật không? Nhưng tính khí Cẩm Tố bướng bỉnh, vốn là hôn sựcùng Thất Tướng quân cũng đã định ra tới, hiện tại lại ...”

Tô Vãn đè lại tay Nguyên thị: “Tin tưởng ta.”

Nguyên thị đầy mặt cảm kích nhìn Tô Vãn, suy nghĩ đủ loại mình trướckia, chợt cảm thấy không đất dung thân, rưng rưng gật đầu: “Cảm ơn ...”

Tô Vãn đi tới sương phòng phía sau, còn chưa đi vào, liền nghe thấyNguyên Cẩm Tố đập đồ, để cho nàng một tiếng cút nhục mạ. Nàng cũng không tránh ra, mà là đẩy cửa ra, Nguyên Cẩm Tố hung hăng ném tới một bìnhhoa, nàng nhanh chóng tránh ra, từng bước một đến gần nàng ta.

Cảm xúc của Nguyên Cẩm Tố dao động càng lúc càng lớn, chán ghét chỉ vàomặt Tô Vãn: “Cút ! Ngươi tránh ra. Không cho ngươi chê cười ta, ngươithấy được ta có bao nhiêu bẩn thỉu, ngươi hài lòng.”

Tô Vãn cũng không có lùi về phía sau bước nào, mà là đi nhanh tới bêncạnh Nguyên Cẩm Tố, ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt đạo của nàng ta,Nguyên Cẩm Tố oán hận mắng to: “Lâu Vãn, ngươi buông ta ra, ngươi rốtcuộc muốn như thế nào.”

Tô Vãn đặt Nguyên Cẩm Tố ngồi xuống trên giường nhỏ, khẽ vuốt mở tóc đen của nàng ta, lúc nhìn đến vết thương vẫn bị máu đọng, nhăn nhẹ mày, cầm bình ngọc bên hông, tay lấy nước trà nhẹ nhàng tẩy đi máu ở vết thương, lúc này mới bôi thuốc.

Đồng thời trầm trầm giọng nói: “Mặt của cô gái rất quan trọng, ngươi đãmất đi này nọ, không thể đem gương mặt này cũng bị phá hủy. Vết thươngkhông sâu, khép lại thật tốt, có lẽ sẽ không lưu sẹo.”

Nguyên Cẩm Tố không nói, nước mắt đảo quanh dừng lại ở trong hốc mắt,nàng đã bị phá hủy hết toàn bộ, không thể nào gả cho Thất Tướng quân,cũng không có thể lập gia đình, nàng dơ bẩn không chịu nổi.

Ở trong định nghĩa của Tô Vãn, có thể cái gì cũng không tính, nhưng ởcái nơi phong kiến cổ đại này, mất trinh, lại là một chuyện rất lớn. Xem ra hôn sự của Nguyên Cẩm Tố sẽ bị hủy, nàng ta cũng không thể gả đi rangoài.