Chú Là Của Em

Chương 1384



Nhiếp Hạo trầm ngâm giây lát, sau đó điền địa chỉ giao hàng vào hóa đơn.

Minh Dao nhìn chăm chú, thì ra không phải khách sạn.

Cô bé tò mò hỏi: “Đây là địa chỉ ở đâu vậy ạ?”

Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Nhà mới.”

“Wow! Nhiếp Hạo, anh mua nhà mới rồi hả?”

“Ừa, mua một căn nhà hai phòng, đủ cho người ở”

“Căn mà lần trước người ta quảng cáo mua đúng không? Vậy chắc chắn có phòng cho em phải không anh?”

“Ừa có.”

Lục Viễn Phương nghe vậy, mình lại khó chịu rồi sao?

“Ý anh là sao? Hiện giờ Bạch Kỳ Sương giao Minh Dao cho anh nuôi à”

Lần đầu trong đời, Lục Viễn Phương không hài lòng về Bạch Kỳ Sương.

Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Thỉnh thoảng mới đến thôi”

“Vậy mà anh còn đặc biệt chuẩn bị phòng?”

“Không được à?”

“..” Đó là con gái của tôi!

Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Chẳng lẽ còn chờ anh đặc biệt chuẩn bị phòng cho cô bé ở nhà họ Lục?”

Lục Viễn Phương tức đến nỗi không biết nói gì.

Minh Dao vô cùng mừng rỡ: “Nhiếp Hạo, cảm ơn anh…”

Tích hâm mộ nhìn hai người, không nói gì cả.

Chú này đối xử với Minh Dao tốt quá.

Đăng ký lớp học Piano và Taekwondo, mua đàn cho Minh Dao, không những mua nhà mà còn đặc biệt chuẩn bị phòng riêng cho chị ấy.

Nhiếp Hạo điền địa chỉ xong bèn hỏi Minh Dao: “Đói bụng à?”

“Hơi hơi.”

“Đêm nay về chỗ mẹ em sao?”

“Mẹ phải tăng ca, không về đâu”

“Vậy đi ăn cơm thôi… Ăn xong rồi đến khách sạn dọn đồ về nhà”

“Dạ được! Nhà của chúng ta!” Minh Dao ngây ngất cõi lòng.

Lục Viễn Phương bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài: “..” Tức đến nỗi không biết nên phản ứng thế nào.

Nhà của họ.

Nhưng trước mắt, Lục Viễn Phương thật sự chưa thể cho Minh Dao một mái nhà.

Nhiếp Hạo không bị gì ràng buộc, có thể tùy ý cho cô bé một ngôi nhà.

Suy cho cùng, Lục Viễn Phương chẳng rõ mình đang giận gì nữa.

Rõ ràng mình không có khả năng, không thể cho con gái một mái ấm gia đình…

Tích thấy bố không được vui, cho răng bố không nỡ xa Minh Dao, cậu bé vội nói: “Bố ơi, chúng ta cũng đi ăn tối với nhóm chú Nhiếp đi”

Lục Viễn Phương nghe vậy bèn nhìn thoáng qua Nhiếp Hạo.

Nhiếp Hạo dồn mọi sự chú ý vào Tích, không nhìn Lục Viễn Phương.