Chú Là Của Em

Chương 1207



Tô Noãn Tâm lại không khách khí, đi qua võ võ khuôn mặt nhỏ của Minh Dao, nói: “Minh Dao, dậy!”



Minh Dao trực tiếp trở mình, thầm nói: “Bản thân đàn chị cũng ngủ nướng, còn làm loạn không cho người khác ngủ.”



“Phụt…… Ai ngủ nướng, chớ nói nhảm, người ta đang quay đó”



Cô không cần mặt mũi sao?



Minh Dao lại mơ hồ ngủ đi, làm sao nó nhớ được hôm nay là ngày bắt đầu chương trình.



Nó nói thẳng: “Mỗi ngày đàn chị đều ngủ giữa trưa…… Cũng chỉ có anh Lệ nuông chiều chị, đồ lười chị đừng quấy rầy…… Người ta còn muốn ngủ.”



Tô Noãn Tâm thật sự có ý muốn bóp chết nó, quay đầu về ống kính cười khan một tiếng, sau đó trực tiếp ra tay bế Minh Dao lên.



Minh Dao không nhịn được nói: “Đàn chị thối, chị làm cái gì đó?”



“Em mới là Minh Dao thúi, người của đoàn làm phim tới đón em!



Vừa mới bắt đầu khai mạc ống kính, điều đầu tiên em nói chính là nói xấu chị”



Vài phút sau đầu Minh Dao mới trở nên thanh tỉnh, nhìn lướt qua phía cửa, sau đó hơi kinh ngạc nói: “Đến sớm vậy sao?”



“Chứ sao nữa!”



“Được rồi…… Thật xin lỗi các vị khán giả trước màn ảnh, vừa rồi không phải em thật sự muốn nói xấu đàn chị em, thật sự là…… không nhịn được cho nên nằm mơ cũng không quên nói xấu, đàn chị của em chính là đồ lười nhất thiên hạ, mỗi ngày chị ấy đều ngủ đến giữa trưa mới dậy, bữa sáng bữa trưa gộp thành làm một… ưm”



Tô Noãn Tâm trực tiếp che miệng nó, cười khan với ống kính: “Ha ha ha…… Minh Dao vừa ngủ dậy nên còn hơi ngáo, nói chuyện lung Sau đó cô nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo nhìn Minh Dao, thấp giọng nói: “Minh Dao thúi, đừng nói lung tung!”



“Chị không cần mặt mũi sao?”



“vậy lần sau chị gọi em dậy, không cho phép vỗ mặt em”



Tô Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc em gọi chị dậy thì không có võ mặt chị sao?”



“Em là trẻ con nhai”



“Em mà là trẻ con gì, rõ ràng là một yêu tinh hình người, nhanh thay quần áo đi, đừng để người ta chê cười”



“Biết rồi!”



Tâm trạng Minh Dao đắc ý từ trên giường nhảy xuống, đi đến tủ của mình tìm một bộ váy tiên nữ, cầm vào nhà vệ sinh thay.



Chờ đến khi người từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên màn hình chính là một tiên nữ nhỏ thật sự.



Từng nhân viên của đoàn làm phim cảm thán: “Bạn nhỏ này chắc chắn là bạn nhỏ có giá trị nhan sắc cao nhất từ trước đến nay chúng ta từng quay chụp”



Minh Dao đắc ý nói: “Cảm ơn đã khích lệ”



Nhiếp Hạo cũng tới, hai người là một đội, cho nên cùng nhau xuất phát.



Nhưng Nhiếp Hạo từ chối quay chụp cảnh lúc rời giường, tổ tiết mục không làm gì được anh ta.



Chờ khi anh ta đi tới, ống kính điên cuồng chụp ảnh.



Lệ Minh Viễn nhìn thấy anh ta, lên tiếng chào hỏi nói: “Trong bếp có đồ ăn nhóc con nấu, chưa ăn thì vào văn chút đi.”



Nhiếp Hạo gật đầu, rất không khách khí đi vào phòng bếp.



Minh Dao đi xuống nhìn thấy anh ta, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nhiếp Hạo, em cũng chưa ăn!”



“Hôm nay mời gọi tôi là bố!”



“Em không, em muốn gọi anh là Nhiếp Hạo!”