Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 55: Tại sao gặp nạn luôn là tôi



Cơ hồ là trong lúc đó như ánh sáng chớp nhoáng, Bùi Dịch rất nhanh bỏ đi áo khoác, đưa tay liền ném lên trên người Tần Phong.

"A, Bùi Dịch, cậu quá độc ác!" Tần Phong cả kinh từ vị trí của mình đứng lên.

Đúng là đại cẩu kia động tác nhanh hơn anh ta, thân thể nó liền xoay chuyển, quay đầu liền hướng Tần Phong xông tới.

Tần Phong vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa lúc nãy nhất thời thành hoảng sợ, còn không có phản ứng kịp, đã bị đại cẩu kia chồm lên bổ nhào ở trên ghế sofa.

"Tô Thi Thi, Bùi Dịch, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu!" Tần Phong muốn chọc giận điên rồi. Anh ta sợ nhất là chó, hiện tại con chó ngu xuẩn này vậy mà nhào vào trên người anh ta, một cái le liếm anh ta.

"A! Tần thiếu!" Các mỹ nữ kia nhìn thấy cảnh tưởng đó tất cả sợ tới mức mặt mày biến sắc, nhưng là ai cũng không dám tiến lên.

Con chó này thật là điên rồi, một cái le liếm quần áo Tần Phong.

Bùi Dịch nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, sau đó mặt không chút thay đổi hướng tới Tô Thi Thi nhìn qua, Tô Thi Thi rụt rụt cổ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Người này thật sự là quá âm hiểm, may mắn vừa rồi anh đem y phục không có ném tới trên người cô, bằng không hiện tại bị đại cẩu kia đè lên người liếm láp liền là cô rồi.

Nghĩ vậy cái tình cảnh đó, Tô Thi Thi trong lòng không khỏi một trận buồn nôn.

"Tần Phong, uất ức cho anh rồi." Tô Thi Thi yếu kém nhỏ giọng nói.

"Thi Thi à, tôi đối đãi cô không tệ mà!" Tần Phong đã muốn khóc, chết tiệt, khí lực của con chó này sao lại lớn như vậy, anh ta vậy mà đẩy đều đã đẩy không xong.

Mà còn con chó khổng lồ này tựa hồ kinh nghiệm lão luyện, anh ta hất chân nghĩ muốn đá nó rơi xuống, đúng là mỗi lần đều bị nó tránh được, Tần Phong quả thực bị bức đến sắp điên rồi.

"Cầm cái gì đó?" Bùi Dịch đột nhiên ghé sát vào Tô Thi Thi nhẹ giọng hỏi.

Tô Thi Thi khó khăn liếc anh một cái, thật cẩn thận đem trong lòng bàn tay nắm gì đó bày ra, đưa ở trước mặt anh.

"Thứ này ở đâu ra?" Bùi Dịch vừa thấy đến trên bình nhỏ kia ba chữ "thuốc kích dục", mặt chải quét một phen liền đen.

Tô Thi Thi vội vàng nói: "Đây là của Hà Chí Tường."

Nào biết cô nhắc tới Hà Chí Tường, Bùi Dịch sắc mặt càng khó nhìn.

"Làm lơ tôi, chính là vì đi gặp chồng trước của mình sao?" Bùi Dịch cả đêm kiềm chế tức giận có phần muốn khống chế không nổi.

Tô Thi Thi giật giật khóe miệng, nho nhỏ nói thầm: "Biết rõ còn cố hỏi."

Gặp Bùi Dịch một bộ dạng muốn bạo phát, Tô Thi Thi lập tức nói: "Tôi là bị Đoàn Ngọc Tường mang qua đi, anh nghĩ rằng tôi nguyện ý đi vào trong đó sao?"

"Bất quá chuyện xảy rất thú vị." Tô Thi Thi nhìn nhìn con chó to lớn kia đang nhào vào trên người Tần Phong nói.

Bùi Dịch quay đầu nhìn một phen Tần Phong bị liếm đến toàn thân đầy nước miếng, nhíu nhíu mày: "Trong nhà không được nuôi chó."

Tô Thi Thi lập tức ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn anh nói: "Vậy không được, tôi cùng nó rất có duyên, anh sao lại không thể để cho tôi nuôi nó cứ như vậy ném đi?"

"Có duyên?" Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi, cô gái này, làm lơ anh đi gặp chồng trước, vậy mà lúc trỏ về còn dẫn theo một con đực nữa, coi anh như chết rồi à?

"Bùi tiên sinh, anh vừa rồi trái ôm phải ấp cực kỳ vui vẻ nha...?" Tô Thi Thi nhìn lướt qua ở bên cạnh mấy mỹ nữa kia đang vụng trộm nhìn bọn họ, trên mặt tức giận lên cao.

Anh mắt Bùi Dịch tối sầm lại, yên lặng nhìn Tô Thi Thi, thanh âm như là nghiến răng: "Em - - "

"Ai, anh nhìn xem, con chó đó từ trong túi quần của Tần Phong cắn xé lôi ra thứ gì kìa!" Tô Thi Thi gặp tình có gì không đúng, bỗng nhiên chỉ vào Tần Phong nói.

Bùi Dịch mày thâm sâu vừa nhíu, quay đầu chưa kịp nhìn, chỉ nghe rầm một tiếng, con chó khổng lồ kia từ trong túi quần của Tần Phong lôi ra một đống lớn đồ vật.

Có bình nhỏ chứa, cũng có thứ nhìn như mấy viên thuốc tùm lum thứ.

"Con chó điên này, tao muốn giết mày!" Tần Phong nhìn đến bảo bối của mình lôi hết ra ngoài, mặt tức giận đến nỗi đều đã tái lại rồi, cũng không quản có việc mình có sợ chó hay không nữa, nhào thẳng đến chỗ con chó.

Đúng là con chó kia thân thể so với anh ta linh hoạt hơn, lách người qua một bên, mông xoay chuyển liền nhảy đến trên mặt đất, bảo bối của anh ta những loại thuốc viên, rồi chai lọ kia va đều bị nó gom hết ôm vào người như lúc ở nhà Hà Chí Tường.

Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm nhìn con chó, lại nhìn Tần Phong, giống như thấy được một cái 〞seqin〞 cuồng.

Tần Phong lần này là thật muốn khóc.

Anh ta lần này thật sự rất oan uổng, những thứ thuốc này là một người bằng hữu hay đi chơi chung vừa cho anh ta. Anh ta liền theo quán tính nhét hết vào trong túi quần, không nghĩ tới bị một con chó chết này lôi hết ra ngoài.

Anh ta sau này làm sao còn mặt mũi ra ngoài lăn lộn?

May mắn những mỹ nữ bên cạnh này đã cực kỳ thức thời thối lui đến một bên, cũng chưa dám nhìn xem nơi này.

"Tần thiếu thuốc mê của anh cục thật độc đáo nha."Tô Thi Thi đôi má rút rút, triệt để hết chỗ nói rồi.

Lại nhìn trên mặt đất con chó kia vừa muốn bắt đầu ăn những thứ thuốc bột này, Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, lôi kéo Bùi Dịch nói: "Nó vừa rồi đã ăn rất nhiều rồi, bây giờ ăn nữa có thể hay không gặp chuyện không may?"

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, một bộ dáng không thèm quan tâm, đứng lên trực tiếp liền đi ra ngoài.

Tô Thi Thi vội vàng đi theo đứng lên, đi qua giữ chặt xích chó, muốn đem nó kéo đi.

"ử ử - -" con chó kia tựa hồ cực kỳ thích những thứ thuốc bột này, ngã trên mặt đất chết sống không chịu đi. Tô Thi Thi kéo nó không nhúc nhích tí nào, may mắn lúc này Dương Dũng đi đến, giúp cô dắt nó đi ra.

Tần Phong thấy bọn họ cả đám đều đi tới, buồn bực nói: "Mặc kệ tôi rồi hả?"

Tô Thi Thi cố bĩu môi, hướng đến chỗ anh ta làm ra cái mặt quỷ, xoay người bỏ chạy.

Tần Phong nở nụ cười lạnh, anh đây là trêu ai chọc ai rồi chứ?

Lúc Tô Thi Thi cùng Dương Dũng lôi được con chó ra ngoài, phát hiện Bùi Dịch đã đi xa.

Cô không tự giác mà bước chậm lại một chút, cảm thấy được đêm nay Bùi Dịch cực kỳ khủng bố.

"Muốn tôi tới ôm ấp em đi sao?" Phía trước truyền đến thanh âm lạnh lùng, Bùi Dịch quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Tô Thi Thi trong lòng giật mình, vội vàng chạy đi lên, nhu thuận đứng ở bên cạnh anh.

Ở chung mấy ngày này với anh, cô đối tính tình Bùi Dịch cũng hiểu được ít nhiều, người này chỉ có thể thuận theo, không thể nghịch, bằng không chịu thiệt vẫn lại là chính cô

Bùi Dịch thấy cô nghe lời như thế, sắc mặt mới giẫn ra một chút. Nhưng là nghe được phía sau truyền đến tiếng chó sủa, mặt anh liền đen trở lại, đi nhanh ra bên ngoài.

Tô Thi Thi quay đầu vụng trộm đối với Dương Dũng vẫy vẫy tay, đi theo Bùi Dịch chạy ra ngoài.

Lúc lên xe, Tô Thi Thi thừa dịp Bùi Dịch chưa mở miệng, một tay kéo con chó đến bên trong xe.

Bùi Dịch mặt triệt để tối đen vô cùng, ở trên chỗ ngồi mím môi, không nói được một lời.

ANh không nói lời nào, Tô Thi Thi cũng không dám nói, chỉ yên lặng ngồi yên.

Trong lúc này bên trong xe chỉ còn lại có tiếng con chó kia thở hổn hển hà hơi thanh.

"Chó ngoan, có phải hay không có chỗ nào không thoải mái rồi?" Tô Thi Thi dần dần phát hiện con chó có biểu hiện lạ, nó như là rất khẩn cấp, không ngừng mà ở trong xe đổi tới đổi lui.

Tô Thi Thi sợ nó thật sự có vấn đề, khom lưng muốn đi xem xét một phen, nhưng là tay cô còn không có đụng tới nó, bỗng nhiên bị Bùi Dịch nhất bả túm trở về.

"Yên lặng ngồi xuống đi." Bùi Dịch lạnh mặt nói.

"Đúng là con chó xem ra bị gì rồi." Tô Thi Thi có chút sốt ruột, nhưng là ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt Bùi Dịch nhìn mình, trong lòng cô giật mình, mạnh quay đầu nhìn con chó kia, đột nhiên hiểu rõ ra.

Nó ăn như vậy nhiều "thứ thuốc kia〞, hiện tại hẳn là dược tính phát tác đi?

Tô Thi Thi dở khóc dở cười, hiện tại muốn làm sao đây? Cho nó tìm con chó cái sao?

"Chúng ta phải làm sao đây, đi nó đi bệnh viện được không? Nó có thể hay không gặp chuyện không may?"Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.

Bùi Dịch một cước đá văng nó đang hướng chân anh cọ cọ ra, lạnh mặt nói: "Ra bên ngoài."

Tô Thi Thi lập tức ngậm miệng lại, chỉ có thể thương tiếc nhìn con chó, hi vọng nó kiên trì được lâu một chút.

"Ử ử..." COn chó kia càng ngày càng nôn nóng, nhìn đến cái gì cũng đều muốn cọ một phen, không nghĩ qua là lại cọ đến trên người Bùi Dịch.

Bùi Dịch nhấc chân liền muốn đá, Tô Thi Thi vội vàng bổ nhào vào trên đùi của anh, đè nặng chân của anh nói: "Anh nhẫn nại một hồi, đừng đá nó bị thương như vậy."

Bùi Dịch nhìn đến cô đang vươn người nằm trên đùi mình, ánh mắt mạnh u ám vô cùng, đáy mắt sáng lên tuyệt đối so với con chó kia hiện tại trong mắt cũng đang sáng lên không khác là bao.

Tô Thi Thi mặt liền đỏ ửng lên, tay không biết nên để vào đâu, luống cuống tay chân muốn đứng lên. Đúng là ngay sau đó, cô đã bị Bùi Dịch nhấn một cái, miệng trực tiếp đụng đến chỗ đó trên đùi của anh.

Tô Thi Thi mặt đỏ đều nhanh muốn rỉ máu, động cũng không phải, bất động cũng không phải, dưới tình thế cấp bách, há mồm liền cắn một cái.

"Hí..." Bùi Dịch thiếu chút nữa đưa tay bóp chết cô rồi, cô gái này thật là có biện pháp để cho anh tức giận đến điên cuồng mà.

ANh nghiến răng nghiến lợi quát: "Em còn dám cắn luôn chỗ đó hả?!"

"A?" Tô Thi Thi cả kinh, cúi đầu vừa thấy, sợ tới mức liền từ trên chân anh bật lên, mặt đỏ như quả gấcrồi.

Cô hiện tại siêu cấp nghĩ muốn cùng con chó kia cùng nhau chạy đi khỏi chiếc xe này!