Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 130: Chúc bọn họ may mắn



Năm nay đối vớihiệp hội Green mà nói, hẳn là xem như một năm đặc thù, cơ hồ là toàntình nguyện viên hoa tươi của Esme tham gia.

Tôi buộc mái tócdài tới bên hông lên, sau khi nuôi tóc màu xám bạc dài mới phát hiện nóhơi cuốn tự nhiên, có thể là bởi vì ban đầu tóc đã quăn vàng tự nhiên,sau khi phai màu, độ cuộc sóng rất mềm rất tự nhiên, càng gần đuôi tócthì càng rõ ràng.

Bộ trang phục mà Manuel bảo nhân viên cửa hàng mang đến khiến tôi buồn rầu một hồi, là một bộ váy tím dài hai dây nhỏbằng lụa trắng. Váy được thiết kế đơn giản trang nhã rất phù hợp với sởthích của tôi. Vấn đề lớn nhất chính là hai dây đai lộ vai, sau khi mặcsẽ hoàn toàn bại lộ làn da chỗ xương quai xanh.

Những loại váycó hình thức như kiểu lễ phục nhỏ này đôi khi rất hay lộ vai, hại tôilần thứ một vạn linh một cảm thấy hình xăm con nhện ở xương quai xanhbên vai trái thật chướng mắt.

Tôi từng tìm chuyên gia phươngdiện này để hỏi xem có thể xóa hình xăm này không, kết quả, kiểm traxong mới phát hiện vấn đề, hình xăm căn bản không phải làm từ thuốc màu, mà là niệm lực đặc thù. Lúc đó, tôi hồi tưởng khi thằng nhóc này tựtiện xăm cho tôi, công cụ duy nhất trong tay hắn quả thực chỉ có kim.Cuối cùng, chuyên gia ung dung nhàn nhã nói cho tôi biết, hình xăm chính là chuyện cả đời, nó tồn tại thì cứ để cho nó tồn tại.

Có khi,tôi cảm thấy các chuyên gia của Esme không quá giống chuyên gia bìnhthường, dù là nhà thơ hay là nhà triết học, ngay cả khi bó tay hết cáchcũng đều có thể nói một cách văn thơ như vậy.

“Lance, anh cảmthấy đi loại giày này được sao? Không lẽ Manuel cảm thấy là miễn phí,cho nên lấy hàng hóa bị ép thành đống trong kho ra rồi phát hết đi, sauđó lúc phát đến em thì giày chỉ còn miếng lót đệm giày?” Tôi cầm đôigiày cao gót giống như giày xăng ̣đan mảnh, một chút cũng không thíchhợp đi mùa đông. Màu trắng tinh xảo xinh đẹp có khí chất quý tộc, chỗ lộ đầu ngón chân thì có vài dây giày với các loại màu sắc.

Số dây giày này để làm gì? Ít nhất cũng nên cho tôi quyển thuyết minh chứ, loại giày này khiến tôi hết đường xoay xở.

“Đây là một trong những sản phẩm cao cấp được thiết kế bởi các xí nghiệpchuyên làm cho xã hội thượng lưu, hẳn là kiểu dáng mới nhất đầu mùa đông năm nay.” Hắn dựa vào tường, dáng vẻ nhàn nhã, đang lật một quyển báchkhoa toàn thư về ngôn ngữ các loài hoa trân quý. Trong bộ com-lê màu đen xinh đẹp sạch sẽ tao nhã, hắn tự nhiên khiến từng cử động của mình trởnên thong thả thư thái, dường như hắn có khí chất trời sinh đặc biệt nào đó khiến hắn trông an nhàn như vậy.

Tôi cầm giày, mặc váy dàimàu tím có đường cong duyên dáng ngồi trên sô pha, có chút thất thần.Không phải lần đầu tiên thấy hắn mặc com-lê, đặc biệt gần hai năm nay,vì các loại lý do, hắn rất thích coi com-lê trở thành trang phục dự bị.

Mỗi lần thấy hắn mặc com-lê đi giày da, giấu mọi sự âm u hắc ám đi, biếnthành thanh niên nho nhã lễ độ, tôi không thể không cảm thán sức mạnhcủa thời gian. Cái thằng nhóc luôn cài cúc áo sơmi lung tung hồi ấy, bây giờ thì bất luận là sự từng trải hay là lõi đời lão luyện đều hoàn mỹđến mức bạn không đành lòng xoi mói hắn.

“Sức tưởng tượng củacác nhà thiết kế này thật ung dung tự tại.” Tôi gác chân lên sô pha, sau đó mặc giầy vào, thử buộc số dây giày lung tung này lại.

“Đó là em chưa bao giờ chú ý chuyện này, cho nên mới cảm thấy khó xử, mấy thứnày đều rất bình thường.” Hắn đặt sách lên bàn bên cạnh, vươn tay gỡlỏng cà-vạt màu trắng trên cổ, mới đi đến sô pha ngồi xuống.

“Chính vì đều là những thứ bình thường, em mới không thích sản phẩm hàng hiệu, càng được yêu chuộng thì càng cầu kì rắc rối.” tốc độ rụt chân lại củatôi không nhanh bằng tốc độ tay hắn, hắn dễ dàng nắm lấy cả chân và giầy tôi đến gần.

“Cho nên em mới mặc quần áo con trai, hoặc một vài đồ dành cho người trung niên đi khắp nơi?” Hắn nắm mắt cá chân của tôi ở trong tay, sau đó cúi đầu bắt đầu tách các dây giày ra, một dây lại một dây qua các ngón tay linh hoạt bắt đầu buộc quanh chân.

Tôi tòmò nhìn động tác thuần thục của hắn, cái lạnh lẽo của các dây giày dầnbao lấy chân tôi, độ ấm bàn tay của hắn dán lên làn da của tôi. Tôikhông khỏi thả lỏng người, cười khẽ nói: “Em chỉ là lấy mấy cái áo sơmicũ của anh, sửa lại một chút thành quần áo lao động để mặc thôi, dù saocũng thường xuyên ra ngoài nên dễ dàng bị dính bẩn, quần áo quá đẹp thìkhông nỡ mặc, rất phí.”

Sau khi cao lên, có rất nhiều quần áo hắn không thể mặc, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm đi.

“Nếu mọi người bên ngoài đều có cách sống giống như em, có lẽ dân cưMeteorcity sẽ không tăng nhanh như vậy, bởi vì những người sinh hoạttrong các đống rác sẽ không tìm thấy đồ dùng cần thiết.” Hắn khẽ mânkhóe miệng, một nụ cười mỉm đáng yêu quen thuộc xuất hiện, đôi mắt màuđen do bầu không khí thoải mái nên cũng dần thả lỏng, ngay cả ánh sángánh lên con ngươi cũng mang theo độ ấm.

“Có một vài thứ, conngười chưa dùng nhiều đã vứt, biết rõ là thói quen xấu nhưng lại khôngsửa, tôi cũng có lúc lãng phí.” Tôi vịn tay lên phần làn váy đang phủlên sôpha, màu của giày cao gót rất xứng với màu váy.

“Nếu cóthể lãng phí, vậy vì sao phải tiết kiệm như thế?” Hắn vừa ngụy biện, vừa không nặng không nhẹ cầm chân kia của tôi lên, lại bắt đầu buộc các dây giày lại.

Tới tận bây giờ tôi mới nhận ra cách buộc của hắnkhông bình thường, hơi do dự mở miệng “Lance, sao rối vậy?” Các dây giày buộc lung tung vào nhau, hắn buộc các chỗ thắt của các dây giày vàonhau, bảo tôi cởi kiểu gì đây?

“Rối sao?” Hắn giương mắt thảnnhiên liếc tôi một cái, mới vươn một ngón tay nhẹ nhàng móc một cái nútthắt, đống dây giày liền được cởi ra.

Tôi bình tĩnh nhìn số dây giày bị dễ dàng cởi kia một lúc, mới bỏ cuộc, nói: “Anh thích là được rồi.”

Biết rõ tôi không cởi được, còn cố ý buộc như vậy, kỳ thật anh lại đang buồn tẻ nhàm chán đúng không.

“Còn nữa...” Tôi có chút bất đắc dĩ nghiêng đầu, nhìn bình hoa xanh trên bàn, nhỏ giọng oán giận “Anh đừng sờ lung tung nữa.”

Tôi không rút được chân mình ra khỏi bàn tay hắn, lấy năng lực của hắn, vài cái dây buộc kia sao có thể làm hắn mất một đống thời gian. Ngón tayhắn không nhẹ không nặng, quỷ dị vuốt ve, khiến da đầu tôi run lên.

Hắn càng ngày càng thành thục, nhưng các động tác nhỏ biến thái cũng càng ngày càng nhiều, nói mãi mà vẫn không thay đổi.

“Miru thẹn thùng?” Hắn cầm bàn chân tôi trong tay, không chịu buông ra, thú vị cười nói.

Hắn đang đùa giỡn tôi sao? Tôi hơi đen mặt nhìn chân mình bị giữ chặt, cáinày thì tính gì, một tên lưu manh dù có tri thức rất cao, luôn mang dáng vẻ nho nhã kỳ thật vẫn chỉ là lưu manh.

Tôi không nên gửi gắm,kỳ vọng cao với hắn, trong những thứ mà người này mang ra từ Meteorcity, ngoài sự âm u ỷ mạnh hiếp yếu ra, bản chất ‘nào đó’ vẫn còn rất hồnnhiên.

“Anh học kiểu này ở sách nào vậy?” Tôi hỏi, mất tự nhiên, bởi rất nhiều lúc hắn luôn có một vài hành động cử chỉ quá...thân mật.

“Vì sao cứ phải học trong sách nào đó? Anh chỉ là cảm thấy em rất ấm áp,mỗi lần nghe thấy âm thanh của máu đang chảy trong mạch máu của em, anhluôn rất khát vọng chạm vào.” nụ cười đáng yêu của hắn biến mất, biểucảm nghiêm túc nhìn tôi, nói.

“Em có thể giải thích câu đó làanh muốn giải phẫu em?” Tôi nói cực kỳ bình tĩnh, tôi đã thấy không ítcái biến thái của hắn, kiểu nói này thì coi như có thể chấp nhận.

“Em rất yếu ớt, anh sẽ không làm như vậy.” Hắn dịu dàng tiếp tục dùng ngóntay vuốt ve làn da có mạch máu trên chân tôi, động tác này thật đáng sợtrong mắt người khác, nhưng hắn thì lại không hề cảm thấy có gì khôngbình thường.

Tôi cảm nhận được độ ấm trên ngón tay hắn ấm áp hơn làn da của tôi rất nhiều, ngẫu nhiên tôi nghĩ, tính bốc đồng của hắnkhông biến mất theo tuổi tăng trưởng có phải do tôi đã dung túng nuôngchiều hay không.

Tôi nhấc bàn tay đang chống sô pha lên, sau đóôm lấy cái tên có nhiều động tác nhỏ biến thái này. Hắn buông tay ra,thói quen ôm lại tôi.

Những cái ôm như thế này, dường như đã thành thói quen đến mức giống một loại bản năng của nhau vậy.

“Rất ấm áp sao? Lance.” Tôi gác cằm lên vai hắn, tay ôm quanh vai hắn hỏinhẹ. Cho dù rất mất tự nhiên với những động tác quỷ dị thân mật của hắn, tỗi vẫn không nhịn được muốn dung túng hắn, luôn lo rằng hắn sẽ mất mát hoặc là bị thương, bị lạnh hoặc là bị đói.

“Ừ, anh luôn rấtthích độ ấm và mùi hương của em.” Hắn cười khẽ ra tiếng, sau khi giọngnói của tuổi thành niên có chút trầm thấp “Miru mềm nhũn.”

Mỗikhi thằng nhóc này thẳng thắn như vậy sẽ luôn làm người ta đỏ mặt, tôinhìn đêm tối ngoài cửa sổ thủy tinh, mưa phùn rơi xuống thấm vào đất,sâu lắng mà yên tĩnh.

“Không biết năm nay có bao nhiêu ngườiđỗ.” Tôi vẫn không thay đổi tư thế, nếu hắn cảm thấy thoải mái, tôi cũng không để ý chuyện hắn ôm mãi không buông ra.

Hiệp hội Green đãbắt đầu chọn lựa nhân tài, các nhân tài khắp các nơi trên thế giới baogồm người nghiên cứu Thực Vật học của Esme đều ồ ạt tiến vào Esme. Vòngsơ tuyển bắt đầu tối nay, chấm dứt vào lúc mặt trời mọc sáng mai. Màtình nguyện viên hoa tươi chính là giám khảo sơ tuyển, mỗi một giám khảo chỉ phụ trách một thí sinh dự thi cố định.

“Vậy phải xem hiệp hội Green cần bao nhiêu người.”

Tiếng nói trầm thấp của hắn có tiết tấu thong thả, đây là âm sắc hắn hay dùng khi nói thật.

Dù tôi không nhìn thấy mặt hắn, cũng biết vẻ mặt hắn lúc này ngưng trệ đến mức nào. Hắn chỉ là rất lười, cho nên chỉ cần cảm thấy thoải mái là cóvẻ mặt như thế, ngay cả giọng nói cũng lười giả vờ.

“Chúc tất cả bọn họ may mắn vậy, những người thích hoa tươi đều là hy vọng của Esme, chúng ta nên xuất phát thôi.” Tôi vươn ngón tay chải mái tóc màu đencủa hắn ra sau, những động tác nhỏ như thế này rất dễ dàng nhắn gửi ýmình muốn nói.

Hắn buông tôi ra, tôi buộc lại cà-vạt của hắn cho chỉnh tề, sau đó cúi đầu nhìn hình xăm của mình, nói: “Lúc trước, anhkhông nên xăm cái này ở nơi dễ thấy như thế.” Muốn che lại rất phiềntoái.

Hắn trầm mặc nhìn hình xăm con nhện giá chữ thập kia mộtlúc, mới khẽ che miệng, hạ giọng nói: “Em giãy dụa quá kịch liệt, nênđây là vị trí dễ xăm nhất.”

Tôi đứng lên khỏi sô pha, độ cao của giầy tạm được. Nghe thấy hắn trả lời như vậy, tôi rất muốn trợn trắngmắt lên, tình cảnh lúc ấy rất khủng bố, là người bình thường thì đềugiãy dụa.

“Thôi vậy, em dùng băng dính dán lên vậy.” Khom ngườikéo ngăn tủ ra, lấy một dải vải dài màu trắng, sau đó đi đến trước mặthắn, vuốt ve trán hắn, giá chữ thập xinh đẹp dưới đầu ngón tay tôi quárêu rao.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, quen với việc tôi giúp hắn quấndải vải lên. Không khí rất im lặng, ngay cả tiếng mưa rơi cũng khôngđành lòng quấy rầy.

Tôi vừa kết dải vải vừa không mặn không nhạt nói: “Lance, tuy rằng rất đẹp, nhưng con trai đeo vòng tai vẫn... khá kỳ quái.”

Tôi nhìn đôi vòng tai dù bị tóc đen che lấp nhưng vẫn lộ ra một góc, tản ra màu xanh biếc óng ánh trơn bóng như đầm nước, luôn cảm thấy có chút kỳquái. Trong ấn tượng mơ hồ của tôi chỉ có hình tượng hắn thích quấn dảivải lên đầu, còn vòng tai thì hoàn toàn không nhớ ra.

“Vậy à, em không thích?”

“Cũng không phải, chỉ là không quá quen chuyện con trai đeo vòng tai thôi.”kỳ thật tôi đã sớm phát hiện ra đàn ông con trai nơi này đeo rất nhiềutrang sức con gái và không hề cảm thấy chướng ngại, có lẽ là do vấn đềphong tục. “Nhưng anh thích thì cứ đeo đi.”

Về điều này, tôicũng không thử bảo hắn sửa lại, cho dù hắn thích chải hết tóc ra sau đểtrông lão luyện quá mức, tôi cũng có thể coi như không thấy. So vớinhững hành vi đáng giận hết thuốc cứu của hắn, việc này thật sự quá bénhỏ, không đáng kể.

“Khoáng thạch trạng thái lỏng chia làm hainửa, rất giống đôi mắt của em.” Hắn vừa nói vừa vươn tay, cho tôi nhìncổ tay áo com-lê của hắn “Miru, lỏng.”

Tôi “à” Một tiếng, cầm lấy tay hắn, giúp hắn cài cúc tay áo com-lê lại “Hôm nay, chương trình âm nhạc có những ca khúc gì?”

“[ Gypsy Dance ],[ Summer Dream ],[ The Song of the Earth].” Hắn không hề nghĩ ngợi liền trả lời.

“Lát nữa ra ngoài, nhớ nhắc nhở em lấy hoa, hy vọng vị nhà âm nhạc kia có thể hoàn thành chỉ huy chương trình âm nhạc lần này.”

“Ừ, anh nhớ nhà chỉ huy tên Cogil kia trong giới xã hội thượng lưu từngđược đánh giá rất cao. Phong cách của ông ta thiên hướng về khát khao,rất nhiệt tình.”

“Anh đang khen ngợi ông ấy?”

“Đúng, anh đang khen ngợi ông ta, ông ta đôi khi lập dị nhưng cũng là một loại hoàn mỹ.”

Đúng là lời nói sắc bén, ca ngợi không hề nể tình. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu mưa không ngừng, mùi hoa sẽ không thể tản ra, đêm nay, tình nguyệnviên hiệp hội Green sẽ bề bộn nhiều việc.

“Chúc bọn họ... may mắn.”