Chồng Sói

Chương 46



Tết đến gần, Thủy Thời ở trên núi nên không thấy sinh hoạt ngày Tết khác mọi khi.

Có điều tại các thôn làng nhỏ dưới chân núi, nhà nhà đều đoàn tụ, cùng nhau làm bánh, cúng ông Táo, cầu năm sau mưa thuận gió hòa. Ngay cả các sinh linh trên núi cũng khấp khởi chờ mong. Vì Tết đến cũng là lúc mùa xuân đến.

Hôm ấy Thủy Thời đang hái mấy quả mơ dại đông cứng với ý định đem về nấu ít chè thì bất chợt, một tiếng động dữ dội vang lên, tốp sói trắng canh giữ một bên cũng đồng thời ngoảnh lại.

Rắc, mặt sông đóng băng suốt mùa đông rạn nứt, nước ở thượng nguồn cuốn theo vô số tảng băng lớn cuồn cuộn và rít gào đổ ập xuống hạ nguồn, phá vỡ bề mặt băng tuyết chưa tan.

Trong nháy mắt, nước sông dâng cao, lấp đầy cả những lòng sông băng lân cận. Cảnh tượng trông như thể mạch máu của dãy núi bắt đầu chảy lại và đem đến sự sống cho muôn loài.

Thủy Thời đứng trên lưng núi, nhìn phong cảnh tráng lệ với khí thế hùng hồn mà thấy sóng lòng sôi sục. Đây là vùng đất hoang dã ngập tràn vô vàn biến số.

Cậu khoác chiếc gùi đã đầy một nửa trên lưng, dưới tiếng vọng của sông băng trút xuống, nhìn bầy sói có mặt đi tuần. Phù Ly ở trong đám họ, hắn nhảy lên một thân gỗ lớn, nhìn mực nước và độ chảy xiết của dòng sông, mày hơi nhíu lại.

Tất cả động vật tụ tập ăn cỏ xung quanh ổ sói đều phải vượt qua con sông mới về được thảo nguyên.

Thủy Thời vừa vịn vào thân cây vừa vẫy tay gọi Phù Ly. Người đàn ông to lớn bước dăm ba bước đã xuất hiện trước mặt cậu, mình hắn vẫn còn loáng thoáng hơi lạnh sông băng.

Băng tan khiến nhiệt độ khu vực những nơi dòng chảy đi qua giảm nhẹ. Biết bạn đời của mình là một bé thú sợ lạnh, Phù Ly liền một tay xách gùi, một tay ôm chặt cậu và đưa cậu về ổ sói. Phù Ly lướt qua núi non, theo sau hắn là bầy sói trắng đi tuần, trông cả đoàn cực kỳ khí thế.

Gió đầu xuân thổi tới làm tan chảy băng tuyết ở Đông Sơn, Thủy Thời quan sát những lọn tóc lay động của Phù Ly, cảm nhận sự thay đổi của gió mùa. Trực giác của động vật càng mạnh hơn thế nữa. Chúng đã kết thành đàn, chuẩn bị di cư từ mấy ngày nay.

Lúc đi ngang đồng cỏ trụi từng mảng lớn, Thủy Thời thầm nhủ, nếu bầy thú còn không đi thì sẽ đói mất.

Cậu vừa về ổ, đám sói con – mà giờ thân hình đã bắt đầu phổng phao – lập tức xúm lại gần. Thủy Thời là người chúng nó yêu mến nhất vì cậu dịu dàng, dễ gắn bó, đã vậy không những không ra ngoài đi săn mà còn làm rất nhiều đồ ăn ngon. Chúng có lén ăn trộm cũng không bị mắng, chỉ bị bế lên chải lông một hồi là thoát tội.

Thủy Thời mong ngóng nhìn những bó lông vào kỳ rụng lông của chúng, cậu quyết tâm đan một chiếc áo len! Đầu sỏ Phù Ly không cho cậu nhiễm mùi của sói đực trưởng thành nhưng lại không quá để ý việc cậu thân thiết với đám... nhãi con này, hắn chẳng qua chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt tăm tối, sau đó đêm về cậu sẽ phải chịu một ít "trừng phạt", dạng như bị nhét đầy rồi không cho tắm rửa...

Thủy Thời gom được khá nhiều lông sói, đợi hôm nào đến bờ sông, dùng phân tro thực vật có tính kiềm khử nhờn trên lông sói, sau đó xoắn thành sợi là có thể đan được cả áo len lẫn một số loại chăn thảm mềm và thoáng khí.

Da thú họ dùng rất dày và nặng trong khi thời tiết đang ấm dần, cậu cần vải vóc làm quần áo và chăn nệm mùa hè, ngoài ra lương thực cũng sắp hết, cậu tính sẽ gieo hạt trước kỳ mưa xuân, mà cũng phải đến mùa thua mới thu hoạch được.

Thủy Thời nghĩ khi nào rảnh rỗi chắc phải xuống núi một chuyến. Bằng tốc độ của Phù Ly thì đường lên trấn không tính là xa, mọi người ở đấy không quen biết cậu, cậu vào thành mua ít đồ rồi đi ngay, nghe chừng rất tiện.

Trong lúc suy nghĩ miên man thì canh thịt đã chín, Thủy Thời lại nấu thêm ít cám cho đám "ngỗng" trong rào chắn đằng sau núi. Cậu thật sự không nhận ra chúng rốt cuộc là giống loài gì, nhìn từa tựa ngỗng nên cứ quen miệng gọi thế.

Đám ngỗng rất béo tốt, mỗi tội không phải nhờ công lao của cậu mà chủ yếu là do "anh chàng ngỗng mẹ". Ngỗng ta bận dữ lắm. Khi trời lạnh, nó phải nằm sấp trên ổ sưởi ấm cho bầy ngỗng nhỏ; khi trời nổi gió to, nó lại giương cánh lên che; mà khi bọn nhỏ đói bụng thì nó cũng lại ra ngoài bắt sâu trong mấy cái hốc cây.

Ôm lòng nghi ngờ lẫn cảm động, Thủy Thời quyết định mỗi ngày đều đem biếu ít lương thực, biểu đạt tấm lòng thành, bày tỏ sự tôn kính dành cho người mẹ anh hùng tần tảo ấy...

Mấy bữa nay đêm ngắn ngày dài. Mọi khi, vào giờ này sao đã sáng, vậy mà hôm nay đường chân trời vẫn sót lại một quầng sáng đỏ quạch chiếu xuyên qua làn sương mù dày. Thủy Thời ôm một nhóc sói đang gặm khoai lang, cất hết số lông rụng của nó vào gùi.

Phù Ly nằm sấp trước bức tường đổ nát. Hắn vừa cắn xé con mồi tươi mới vừa nhìn bộ dạng yêu thích bộ lông mềm mại của bé bạn đời, ánh mắt lóe lên như nghĩ đến một điều gì đấy. Mãi đến khi ánh nắng cuối cùng bị thiên nhiên cất giấu thì một vầng trăng tròn như chiếc mâm bạc mới lơ lửng trên cao, làm dòng sao cũng phải nhạt nhòa bớt. Thủy Thời đã chải xong lông cho bé sói cuối cùng, sau cái ngáp, cậu trở về phòng, thắp một ngọn đèn từ nhựa thông.

Hôm ấy bầy sói tha đèn về, lúc truyền đến tay cậu thì dầu đã đổ tứ tán, chỉ còn chiếc đèn rỗng tuếch. Dầu thắp dính đầy miệng con sói nọ, làm nó phải vừa nhảy mũi vừa dùng chân trước cọ mũi cả hồi.

Thủy Thời ra phía sau núi tìm một cây thông già, khứa một đường nhỏ và hứng nhựa cây để có nguyên liệu đốt sáng trong ban đêm tăm tối. Cậu châm đèn nhờ dao đánh lửa, thấy Phù Ly không có mặt – mà cũng không biết đã đi đâu, nhưng cậu không lo lắng. Anh ấy hay ra ngoài cùng Vua Sói, hoặc để xem xét lãnh địa, hoặc để chi viện cho anh chàng động vật xúi quẩy nào đó.

Thực ra lần đầu về nhà không thấy Phù Ly, Thủy Thời đã rất bối rối. Cậu thậm chí nhờ sói đưa mình đi tìm người ta rõ là lâu, cuối cùng thấy Vua Sói và Phù Ly đang thương thảo với hai con sói khác. Theo lời tường thuật sau khi xảy ra sự việc của Phù Ly, một con lửng mật bị một con hươu sừng đạp cho một cú, thế là nó gọi cả nhà ra cắn chân hươu đầu đàn. Hươu đầu đàn quýnh lên chạy loạn, bầy hươu bị xua đến đầm lầy, không ít đứa mắc kẹt trong đó. Phù Ly túm hươu đầu đàn ra, bấy giờ bầy hươu hoảng sợ mới tìm được phương hướng và bắt đầu cố gắng rời khỏi đầm lầy.

Vấn đề là cái tay lửng mật vẫn cắn chặt chân hươu ta không nhả, Phù Ly phải gô cổ nó lên rồi ném nó ra ngoài.

Vậy là hôm ấy Phù Ly về ổ sói, lửng mật hằm hè nối bước theo sau. Nó bám gót đàn sói, băng qua núi, quyết không bỏ mối thù này.

Thủy Thời ngạc nhiên vì trên núi cũng có "đại ca lửng mật", xem ra nguồn gốc và sự di cư của động vật đích thị là một chuyên ngành đầy bí ẩn. Mà tay đại ca có vẻ rất bất bình nên còn to gan chạy lên triền núi. Thủy Thời chắc mẩm bầy sói sẽ không tha cho nó đâu, cuối cùng cậu phải hối lộ nó một củ khoai lang béo bự thì vụ việc mới được giải quyết êm đẹp.

Kết quả, mỗi lần rảnh rỗi con lửng mật lại chạy ra phía sau ngọn núi nơi có bầy sói cư ngụ, cứ thấy Thủy Thời là bám dính đùi cậu không thả. Có lần, một cách rất chi là tình nghĩa, nó còn túm cổ con rắn đang mưu đồ nhảy từ cây xuống người Thủy Thời giúp cậu.

Vậy nên hôm nay Thủy Thời chỉ bình thản dọn cái ổ nhà mình, xong xuôi lại vùi mình trên chiếc nệm đã được trải ngay ngắn và lẳng lặng chờ Phù Ly.

Lúc thiu thiu ngủ, thấy một bóng lưng để trần tiến lại gần, Thủy Thời liền dụi mắt ngồi dậy.

"Anh về muộn thế, lên giường ngủ thôi."

Nhưng Phù Ly đã đến trước mặt Thủy Thời và đưa cậu một cái bọc vải lớn. Thủy Thời mở ra xem, sau đó ngây người. Bên trong bọc vải là một mớ lông trắng óng, mềm mịn, dày và hơi phát sáng dưới ánh trăng. Không ai trong bầy sói có bộ lông như thế. Thủy Thời nhìn Phù Ly, suy đoán nảy lên trong đầu làm cậu vội vàng đặt lông xuống, xoa nắn gân cốt Phù Ly và kiểm tra cơ thể hắn.

"Anh sao thế, vẫn đau ạ? Sao... sao anh không nói cho em!"

Hễ nhớ lại khoảng thời gian trên đỉnh núi cũng như cơn đau đớn của đối phương lúc biến thân là trái tim Thủy Thời lại như bị bóp nghẹt, cảm xúc cũng trở nên gấp gáp.

Nhưng Phù Ly đã lắc đầu, "Trăng tròn, khó kiểm soát, dần dần sẽ ổn." Nói đoạn hắn cầm đống lông sói xinh đẹp, "Mặc của anh!"

Tay dã thú ấy học rất nhanh nên hiện phát âm đã rõ hơn nhiều, hắn lại có chất giọng vô cùng trầm ấm. Một người bình thường ít nói như hắn thì lúc cất lời luôn khiến Thủy Thời tan chảy.

Thủy Thời mím môi, vành mắt hơi đỏ, cậu vùi mình vào lồng ngực rộng rãi của đối phương, "Lần sau phải biến thân trước mặt em, em phải trông chừng mới được."

Ánh trăng len lỏi vào hang, Phù Ly cố gắng kiểm soát huyết mạch của mình. Hắn ôm bé con trong lòng, hít sâu mấy hơi rồi cứ thế ôm hết một đêm.

Hôm sau, tình trạng của Phù Ly không khá lên. Thủy Thời xoa cái tai mềm mại của hắn - đây là nơi mềm mại duy nhất trên cơ thể con hung thú này. Cậu vừa xoa vừa yêu cầu Phù Ly đi đâu cũng phải đưa mình theo với.

Vậy nên hôm đó Thủy Thời lại có cơ hội hiểu sâu hơn về dòng chảy cuồn cuộn của sinh mệnh.

Động vật ăn cỏ trên thảo nguyên đã sẵn sàng cho cuộc di cư, chúng tụ tập một chỗ trông đông nghìn nghịt, tất cả cùng nhào về một hướng như thể đều nhận được tín hiệu nào đó của ngày xuân. Chúng băng qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, mãi tới khi gặp con sông chảy xiết và lạnh băng.

Con sông mới tan băng này chảy xuyên Đông Sơn, là một con đường không thể tránh.

Bầy thú thăm dò một hồi rồi lưỡng lự. Đàn bò mất kiên nhẫn trước tiên, chúng cậy vào hình thể của mình mà kết nhóm lội sông. Những tiếng ùm bò vì lạnh lẽo vang lên, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là đã đủ để chúng bị nhấn chìm trong dòng nước xiết.

Cuối cùng, toàn bộ thú sau lưng chúng đều lao xuống với thú đầu đàn cường tráng nhất mỗi bầy giữ trách nhiệm dẫn đầu. Đến khi chúng – bất chấp rủi ro chết đuối – giãy giụa được sang bờ bên kia thì lòng sông đã bị xới cho đầy bùn, trơn trượt, khiến nhóm thú đi sau không có chỗ mượn lực. Hết nhóm này đến nhóm khác hoặc bị lũ cuốn đi hoặc bị mấy tảng băng dày xô ngã.

Phù Ly nhíu mày, trầm ngâm. Toàn bộ thú non và thú cái đều ở cuối hàng. Thủy Thời để ý thấy hơi thở Phù Ly bây giờ còn rối loạn hơn dịp trăng tròn trước đấy.

"Hay là... dựng một cây cầu?" Nhưng đàn thú không thể chờ, mà cầu thì cũng không chịu nổi một lượng thú khổng lồ như thế.

Phù Ly điều hòa nhịp thở, lồng ngực phập phồng. Hắn đặt Thủy Thời lên một vách đá an toàn rồi gọi phần lớn bầy sói chạy theo hắn.

Có tiếng rầm vang vọng từ sâu trong rừng. Thủy Thời nhìn thấy bóng trắng khổng lồ vụt qua rồi biến mất. Qua hồi lâu, Phù Ly khiêng ra ngoài mấy thân gỗ rất lớn và chắc, ném mạnh, thân gỗ kẹt trong bãi bùn ở lòng sông.

Thân gỗ không thể làm cầu cho bầy thú đi qua nhưng lại chặn được dòng chảy xiết. Trong thế giới tự nhiên, hễ còn hi vọng sống là ai nấy đều liều mạng đến cùng.

Thủy Thời đứng gần khúc sông nơi bầy sói vượt qua, mùi bùn hơi tanh bốc lên trong không khí. Cậu nhìn sinh linh Đông Sơn ùn ùn chạy về phía cuộc đời mới dưới sự trợ giúp của Phù Ly, ngay cả con non cũng không quay đầu, dũng mãnh xông lên phía trước.

Cuộc sống vốn gian nan nhưng đồng thời rực rỡ. Chỉ là lúc nhìn Phù Ly, Thủy Thời lại giật mình, hình xăm thú hiện kín trên khuôn mặt hắn, gân cốt loáng thoáng biến đổi, con mắt vàng kim chuyển đỏ, rồi lại bị kìm nén mà trở về vàng kim. Dã thú không thể áp chế huyết mạch của mình, chớm để lộ dấu vết.