Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!

Chương 14



“Có thể làm gì với 300 triệu tỷ nhỉ?”

Cô lấy máy tính ra tính thêm lần nữa: “300 triệu tỷ, cho Minh 30 triệu tỷ, cậu ấy vẫn luôn một mực trung thành với Thiện…… 30 triệu tỷ này so với 30 triệu tỷ của Thiện cho thì có gì khác biệt đâu, cậu ta cũng đâu phải tên ngốc, chắc chắn sẽ lấy 30 triệu tỷ này rồi?”

“Tài sản của tập đoàn Vũ Thị chắc cũng nằm trong này, không biết chiếm được bao nhiêu cổ phần…..”

Bóng cây bên ngoài cửa sổ lay động, ánh trăng lạnh lẽo như nước. Cô ngáp một cái, tay vuốt ve cái cổ đang đau nhức, mắt cô nhìn về phía chiếc đồng hồ đang treo trên tường, kim giờ chỉ đúng 11 giờ.

Cô bước lên giường chuẩn bị đi ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dưới ánh đèn lờ mờ, cô bỗng thấy bóng người đứng ở cửa.

Trước kia vì để thể hiện trọn vẹn con người rụt rè và sợ hãi của mình trước mặt Thiện, kể cả các chi tiết nhỏ như mỗi đêm đi ngủ cô đều không dám tắt đèn. Chỉ cần anh trở về và ngủ cùng mình, cô sẽ ôm chặt eo của anh không chịu buông.

Nhìn thấy bóng người ngoài cửa, Thanh giật mình bật dậy. Cô ôm lấy cái gối, sững sờ nhìn ra cửa, trong lòng hoảng hốt.

“Ai vậy!”

Bóng người kia không hề lên tiếng.

“Ai ở đó! Đừng giả thần giả quỷ nữa!”

Cô hét to để tiếp thêm dũng khí cho bản thân.

“Ra đây đi!” Thanh giận dữ mà la lên, người đó rốt cuộc cũng nhúc nhích. Chầm chậm bước ra, thân hình cao ráo thẳng tắp, gương mặt sắc bén.

Người này cho dù có chết cô cũng không thể quên được. Là chồng cô.

“ Th…..Thiện ?” Cô tay run như Parkinson, thậm chí lời nói cũng không lưu loát: “Anh anh anh……anh không phải đã đi đầu thai rồi sao?”

Thiện nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cô ôm lấy cái chăn mà lùi lại.

“Thiện” Tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên, xuất hiện một đôi tay mềm mại quyến rũ từ đằng sau khoác lấy cánh tay anh. Kiều từ trong bóng tối bước ra, dựa vào người anh một cách thân mật, giống như đang ra oai với cô: “Người đàn bà này sao lại ở đây, sao không đuổi cô ta đi đi?”

Khi nhìn thấy cô ta dựa chặt vào người chồng mình, lòng cô lại dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.

Anh ừ một tiếng, đằng sau xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục, tiến đến bắt lấy tay trái và tay phải của Thanh, lôi cô xuống giường.

“Đợi đã, các người làm gì vậy!”

“Làm gì sao? Đây là nhà của Thiện, người ngoài như cô lại ngủ trên giường của tôi và anh ấy, không biết xấu hổ à?”

“ Cô và anh ấy?” Thanh trợn mắt nhìn cô ta: “Tôi là vợ hợp pháp của Thiện, cô mới là người không biết xấu hổ đó!”

Kiều nhìn cô một cái, đưa vẻ mặt cực kỳ tủi thân nhìn về phía anh: “Thiện, cô ta mắng em”

Anh nhìn Thanh với ánh mắt đầy sự chán ghét, ghê tởm, ôm lấy Kiều vào lòng, giọng điệu lạnh lùng : “Ném cô ta ra ngoài.”

Hai tên mặc đồ âu phục liền kéo cô đi, ném ra ngoài cửa biệt thự.

Kiều đứng trước cửa, nắm lấy tay anh, diễu võ dương oai nhìn cô: “ Sau này cô và anh ấy không còn chút quan hệ nào nữa, còn về tài sản, từ ngày hôm nay cũng là của tôi hết.”

Bộ dạng ra dáng nữ chủ nhân nhà họ Vũ của cô ta làm cô tức đến nghiến răng.

“Còn những bộ quần áo túi xách mà cô mua, từ nay cũng là của tôi hahahaha.”

“Không thể nào! Thiện anh ra đây cho tôi, nói chuyện rõ ràng xem nào!”

“Cô tỉnh lại đi, anh ấy không muốn gặp cô đâu, cô lừa anh ấy lâu như vậy còn muốn đoạt tài sản của anh ấy? Nằm mơ đi!” Kiều căn dặn người trong biệt thự: “Sau này không được phép cho người đàn bà này bước vào đây, nghe rõ chưa?”

Người hầu xếp thành hai bên, nhìn về phía cô ta cung kính nói: “Vâng thưa cô.”

Đùng một tiếng, cửa đã đóng lại.

Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, Thanh ngay lập tức rơi vào tuyệt vọng. Di sản triệu tỷ của cô không còn nữa, giờ cô đã nghèo rớt mồng tơi .

Cô đứng dậy đập cửa: “Cái tên khốn nạn kia! Anh vậy mà lại đi kiếm người phụ nữ khác!!”

Bóng đêm bao quanh, Thiện bị một tiếng khóc nức nở đánh thức, lúc mở mắt ra nhìn, anh thấy cô nằm bên cạnh nhắm chặt hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập, dường như là đang gặp ác mộng. Anh vô thức đưa tay ra, muốn ôm cô an ủi vài câu nhưng lại bị ôm hụt.

Nhìn thấy cơ thể của mình xuyên qua cánh tay cô thì anh mới giật mình sửng sốt hồi lâu.

Lúc trước cô cũng từng gặp ác mộng, mỗi lần như vậy kiểu gì cũng tỉnh giấc, ôm chặt anh run rẩy sợ hãi, lúc đó anh sẽ ôm lấy cô vào lòng rồi an ủi cô.

“Đừng sợ.” Thiện nói một cách ấm áp:“ Anh ở đây.”

Lời nói của anh sẽ làm cho cô cảm thấy an lòng hơn rất nhiều, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Tên khốn nạn kia! Anh vậy mà lại đi tìm người phụ nữ khác?”

Anh giật mình, biết cô vẫn đang nằm mơ nhưng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Anh có người phụ nữ khác từ khi nào vậy?”

Cô lẩm bẩm: “Tài sản của em… anh không được cho Kiều!”



“Được, không cho, đều là của em hết.” Bàn tay muốn lau nước mắt cho cô bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.

“Anh không thể đuổi em đi được…..” Thiện không biết phải làm sao: “Rốt cuộc em nằm mơ thấy cái gì vậy?”

“Thiện…..sau này em sẽ không gạt anh nữa đâu.”

Anh cười mỉa mai: “Em cũng biết không nên lừa anh à?”

Cô tự lẩm bẩm: “Anh không yêu em, tại sao lại trách em lừa dối tình cảm của anh chứ…….”

Anh hơi giật mình, đã kết hôn với cô ba năm, anh quả thật đã bị cô lừa rồi. Anh cứ tưởng người phụ nữ này yêu anh thật lòng thật dạ, anh không ngờ đến những điều đó chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi.

Nhưng mà để cho cô mơ thấy anh với cô Kiều kia……..nghĩ lại, cô cũng đã hiểu lầm rồi.

Anh cũng nhận ra mình giải quyết chuyện của Kiều thực sự là không ổn.

“ Aaaaaaaa….”

Thanh bừng tỉnh giấc, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, lấy tờ di chúc ở đầu giường mở ra xem, nhịp tim tăng lên, mơ hồ nhìn về tứ phía.

Trong căn phòng lạnh lẽo này, chỉ có một mình cô.

Vừa nãy là…….nằm mơ sao? Cô lấy tay kéo má của chính mình.

A, Đau quá. Quả nhiên là đang nằm mơ. Hồi tưởng lại giấc mơ, cô tức giận òa khóc, miệng không ngừng mắng: “Tên khốn kiếp!” Trong giấc mơ cũng ức hiếp cô!

Thiện: “…”

Sau một đêm mất ngủ, cô ngủ không đủ giấc dẫn đến ngày hôm sau tinh thần không được phấn chấn, sắc mặt cực kì khó coi.

Dì Liên bưng bữa sáng lên cho cô, nhìn thấy tình trạng hiện giờ của cô, bà rất lo lắng, nhưng bà là người ngoài, có một số lời không thể nói với được. Dì Liên nhìn lên di ảnh của Thiện với ánh mắt quở trách.

Cậu chủ cũng thiệt là, sao lại lú lẫn đến như vậy chứ, tài sản quan trọng như vậy lại để cho người ngoài, đây không phải là đang cố ý tổn thương đến cô chủ sao?”

“Cô chủ, bà Tuyết đến rồi.”

Trong lòng Thanh bỗng chột dạ.

Cũng đúng thôi, chuyện chồng cô để lại 30% di sản cho một người phụ nữ chẳng liên quan, chỉ sợ đã sớm truyền đi khắp nơi.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Bà Tuyết ngồi trên sofa, sắc mặt tái nhợt.

Cô đẩy dì Liên ra, ngồi bên cạnh cười hỏi : “Sao vậy?”

“Sao vậy?” Bà ta hỏi ngược lại : “Con còn hỏi mẹ sao vậy? Mẹ hỏi con, chuyện di chúc là sao đây?”

Cô miễn cưỡng cười nhẹ : “Còn xảy ra chuyện gì được sao, bên cạnh anh có một trợ lý đã theo bảy năm rồi, cũng có thể anh ấy cảm thấy cô ta……”

“Theo bảy năm rồi? Cho nên phải để lại 30% di sản cho cô ta sao?” Bà cười lạnh: “Từ xưa đến nay, con có bao giờ thấy người đàn ông nào lại đem một phần ba tài sản để lại cho người phụ nữ không thân không thích không?”

“Mẹ …….”

Bà tức giận đến không kiềm được: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi nói cho chị biết, cái cô trợ lý kia chắc chắn là nhân tình của chồng cô, nếu không thì sao lại có thể để di sản cho cô ta chứ?”

Thiện nghiến răng, bực bội nói: “ Vậy sao không thử nghĩ xem tờ di chúc kia có phải giả hay không chứ!”

Thanh ủ rũ không lên tiếng.

Bà Tuyết thở dài, nắm lấy tay của cô: “Con à, bây giờ con đã nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta chưa? Mẹ đã sớm nói với con rồi, cái tên đấy không phải là loại người tốt lành gì, không đáng để con yêu cậu ta đâu. Ba năm trước chỉ vì cậu ta say xỉn mà…… Mẹ đã nhìn ra con người cậu ta rồi!”

Nhắc tới chuyện ba năm trước, trong lòng cô cũng rất mơ hồ, lập tức nhíu mày nói: “Mẹ, nhắc đến chuyện quá khứ cũng không có ý nghĩa gì.”

“Được, không có ý nghĩa thì mẹ không nhắc nữa, một lát nữa con theo mẹ về nhà.”

“Về nhà?”

Bà chỉ vào di ảnh của anh: “Cậu ta đã đối xử với con như này rồi, con còn muốn tiếp tục ở góa canh nhà sao? Đi về với mẹ, ngày mai mẹ sẽ cho con đi xem mắt, con gái mẹ đẹp như vậy, lại còn tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất định sẽ kiếm được một người tốt hơn cậu ta!”

Thật ra tư tưởng của bà vẫn là tư tưởng của thế hệ trước. Luôn cho rằng con gái của mình nhất định phải tìm được một người đàn ông tốt, bằng không sau này sẽ cô độc đến già mất. Như vậy thì quá đáng thương rồi.

“Mẹ, không cần đâu, con tạm thời vẫn chưa muốn…….”

“Chuyện này con đừng cứng đầu cố chấp với mẹ, con không muốn đi xem mắt cũng được, mẹ cảm thấy cậu Dương kia cũng không tồi, về sau con có thể cùng nó qua lại nhiều hơn.”

Quả nhiên, chủ đề thúc giục kết hôn này, dù có ở đâu cũng không lỗi thời.

Nhưng mà Dương lại quá tốt, anh ấy không giống những người khác coi trọng tài sản của cô, cô không thể hại anh ấy được.



“Mẹ, quên chuyện Dương đi, dù gì cũng đã qua ba năm, con với anh ta cũng không còn gì nữa rồi.”

Bà nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: “Không còn ý nghĩa gì rồi?”

Cô gật đầu: “Chuyện tình cảm nên là hai bên tình nguyện...”

Bà Tuyết cười lạnh: “Đừng nhắc đến việc hai bên tình nguyện với mẹ, năm đó con với thằng Thiện kết hôn, con cũng tình nguyện sao?”

Lại nhắc đến anh rồi.

Cô giữ yên lặng không nói lời nào.

“Thôi được rồi, con không thích mẹ cũng không ép, nhưng con phải hiểu là cậu ta không phải loại người tốt đẹp gì, con cứ ở bên cậu ta thì thiệt thòi cho bản thân mà thôi. Qua hai ngày nữa con tham gia đêm hội từ thiện với mẹ, đừng ở trong nhà mãi, quen biết thêm nhiều người thì cũng tốt mà phải không?”

“Đêm hội từ thiện?”

“Tóm lại đến lúc đó con cứ đi cùng với mẹ là được.”

“Vâng.”

Cuối cùng cũng tiễn được bà Úc đi.

Đợi bà Tuyết rời đi, cô đi tìm hiểu về đêm hội từ thiện được nhắc đến khi nãy.

Đêm hội này tổ chức mỗi năm một lần, quy tụ những người nổi tiếng ở mọi tầng lớp trong thành phố. Dưới ánh đèn sân khấu, từng người một đều trở nên tươi sáng, xinh đẹp.

Nhiều năm trước, Thiện cũng từng tham gia và quyên góp gần 180 tỷ. Với số tiền lớn như vậy, những người tâng bốc anh thì nói anh là một người tốt bụng, thiện tâm, là tấm gương sáng chói, rất đáng để khen ngợi và học tập, còn những người không ưa anh thì nói anh là một kẻ đạo đức giả, ở trước mặt công chúng tiêu chút tiền để kiếm một chút thanh danh mà thôi.

Ngày diễn ra đêm hội, Thanh không ăn mặc quá lộng lẫy, đã là tiệc từ thiện thì không nên ăn mặc trang điểm quá xa hoa. Tám giờ tối, cô ngồi trong xe đến địa điểm bữa tiệc, lúc xuống xe đã thấy người đang đợi cô là Bà Tuyết và Dương.

Cô gượng cười đi đến trước mặt hai người: “Mẹ, anh Dương.”

“Mẹ và Dương đợi con rất lâu đó, còn tưởng con không đến nữa chứ.” Bà Tuyết nhìn Dương nói đùa: “Dương à, tối hôm nay dì đành giao nó cho con vậy.”

Cô sững sờ: “Mẹ?”

Bà chỉ nói: “Đột nhiên xảy ra chút chuyện gấp cần phải giải quyết, con yên tâm, có Dương ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Bác gái yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Cô đứng một bên cũng cảm thấy đau đầu.

Người mẹ này, thật đúng là nghĩ trăm phương ngàn kế để tái hợp cho cô và Dương thành đôi mà.

Sau khi bà Tuyết rời đi, Dương cười với cô rồi nói: “Anh cũng không nghĩ bác gái sẽ….. nhưng mà đến cũng đến rồi, vào trong thôi.”

Anh ta tao nhã đưa bàn tay về phía cô.

Thiện nhìn chằm chằm vào bàn tay của Dương, nếu anh ta dám nắm tay cô, thì anh cũng dám băm nhỏ đôi tay của anh ta luôn đấy.

Một cơn gió lạnh thổi đến, Thanh cảm thấy ớn lạnh liền dang hai tay ôm lấy chính mình: “Lạnh quá, chúng ta mau đi vào trong thôi.”

Cho dù thế nào thì hiện giờ cô vẫn là vợ của Thiện, nếu chưa bị pháp luật tuyên bố anh đã chết thì cô vẫn chưa phải là góa phụ. Nếu bây giờ cô và Dương bị nói vượt xa hơn quan hệ bạn bè, cô dù có mấy cái miệng cũng không thể giải thích nổi.

Dương bất lực nhìn cánh tay đang vươn ra của mình, cười nhẹ rồi tiến vào trong cùng cô.

Đêm hội từ thiện lần này có không ít người đến, cô nhìn ai ai cũng xa lạ, Dương vừa trở về từ nước ngoài vậy mà lại quen biết đến bảy tám người, gặp ai cũng dừng lại nói chuyện hai ba câu, còn nhân cơ hội giới thiệu cô.

Thành phố S tuy rộng lớn, nhưng người có thể đứng chung tầng lớp với bọn họ lại rất ít, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những người này. Lúc trước tuy Thiện không nhắc tới cô, nhưng bọn họ cũng từng nghe qua. Lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đương nhiên tỏ ra rất lịch sự, hiện giờ anh vừa chết không lâu, nhưng tập đoàn Vũ thị vẫn còn đó. Công ty mất đi anh, không chừng sau này cô sẽ lên thay.

Thiện đứng một bên nhìn Dương giới thiệu cô, là người trung gian trong cuộc giao tiếp, thái độ của anh ta không hề kiêu ngạo, tự tin, mà còn khiêm tốn hiểu lễ nghĩa. Nụ cười trên mặt khiến cho người ta cảm thấy gần gũi, cũng không khiến người ta cảm thấy như đang nịnh nọt, mà là gió xuân phảng phất, rất nhẹ nhàng làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.

Dương dắt cô đi dạo một vòng, những người trong đêm hội không phát hiện một sai lầm nhỏ nào của cô, đến anh cũng phải khen: “So sánh với em của ba năm trước, quả thật khác biệt rất lớn.”

Cô nhíu mày: “Khác biệt rất lớn? Khác ở chỗ nào?”

Dương nhìn cô rồi lẳng lặng suy nghĩ một lúc, cười đáp: “Cũng không biết nói sao, nhưng mà hiện tại nhìn em rất tốt. Anh chồng kia không biết trân trọng em, anh ta đúng là có mắt như mù rồi.”

Cô nhíu mày không trả lời, cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, trong lòng nghĩ: Tôi cũng cho là vậy.

Đột nhiên có một nhóm người tụ tập lại rất náo nhiệt, tiếng tung hô truyền đến. Cô nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một người đàn ông đang bước vào hội trường. Anh ta phớt lờ mọi thứ xung quanh, đi thẳng đến vị trí trung tâm, thân hình cao gầy mặc bộ âu phục lộ ra cảm giác mạnh mẽ, đôi lông mày đậm, trên mặt viết rõ 5 chữ “ Người lạ đừng đến gần”

Cô không quen biết người đàn ông đó, nhưng đã từng nhìn thấy ảnh chụp ở trên tạp chí.

“Đó là Thiệu, em muốn làm quen với anh ta à?”

Cô lắc đầu cười, tiếng nói nhỏ như con muỗi, ra vẻ rất ghét bỏ: “Loại người giả tạo.”

Thiện nghe thấy, bất ngờ nhíu mày nhìn cô.

Đây gọi là…… giả tạo sao?