Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 96: Quên mất



‘Reng, reng, reng…’

Tiếng chuông điện thoại vang lên dữ dội trong hầm rượu, Hứa Đào Nhi mệt mỏi trở người vòng tay ôm lấy bờ ngực trần của người đàn ông bên cạnh, bình thường cô dễ bị đánh thức thế mà lần này hai mắt cũng nhắm chặt không muốn mở ra.

Hàn Thần thật hiếm khi nào phá vỡ nhiều nguyên nhắc như ngày hôm nay, cũng có thể là do rượu hoặc là do đã được thỏa mãn mà ăn thật no nên lúc này anh đã mặc kệ tiếng chuông điện thoại, tiếp tục vòng tay ôm lấy cô chìm trong giấc ngủ sâu.

Tiếng điện thoại kêu dài đến chuông cuối cùng rồi tắt đi. Nhưng người kia thật là ‘không biết ý’ tiếp tục những lần gọi sau đó. Hứa Đào Nhi lúc ấy cũng không thể làm ngơ được nữa, cô nhăn mặt, đẩy người Hàn Thần:

“Anh đi nghe điện thoại đi.”

Hàn Thần mắt vẫn còn nhắm, tay vẫn ôm chặt cô, đầu khẽ lắc, miệng mở hé:

“Kệ đi bảo bối…”

Cả hai người giọng nói đều khàn đặc không biết là do uống nhiều rượu, khóc nhiều hay là… rên nhiều nữa.

Hứa Đào Nhi thấy anh không động, cô thở hắt ra vì buồn bực do bị đánh thức. Đang tính trở người ngồi dậy, anh đã ôm giữ lấy cô, nghe ngữ khí anh thật muốn cáu với người kia nhưng lúc nói với cô lại rất nhẹ nhàng:

“Để anh.”

Nói rồi, anh đành phải bật dậy, xuống khỏi ghế sô pha đi lấy chiếc điện thoại đang reo. Là điện thoại của anh, nhưng đến hồi chuông cuối, lúc anh chuẩn bị cầm lên thì người kia đã tắt. Sau đấy, lại chuyển sang điện thoại của cô đang đặt ở gần đó.

Hàn Thần thấy người đó biết cả cô và anh, thần sắc chợt tỉnh táo hơn một chút.

Anh nhìn thấy dãy số lạ nhưng Hứa Đào Nhi có lưu bên trên là cô giáo Thương nên nhấc máy:

“Alo?”

Người kia trong điện thoại thật ngoài dự đoán khi nghe thấy giọng khàn đặc của đàn ông. Cho rằng là chồng của Hứa Đào Nhi nên đã xởi lởi nói:

“Cho hỏi đây có phải phụ huynh của bé Tần Minh không?”

Hàn Thần không cần suy nghĩ, trả lời ngay lập tức:

“Phải, tôi là ba của thằng bé.”



“Em chào anh, em là cô giáo lớp bé. Thật ra là đang muốn hỏi xem phụ huynh mình hôm nay bận việc gì mà chưa tới đón bé thế ạ?”

Cô giáo trẻ nghe giọng anh trầm trầm nên chủ động gọi anh xưng em.

Hàn Thần cau mày, nhìn lại thời gian trên điện thoại… Bảy giờ ba mươi phút tối…

Chết rồi… không những trễ, mà trễ tận mấy tiếng đồng hồ lận.

Sắc mặt anh lập tức trở nên cuống quýt. Anh nói với cô giáo của Tần Minh:

“Phiền cô rồi, tôi sẽ tới đón con ngay.”

“Dạ, không sao. Anh cứ bình tĩnh.”

Cô giáo nói rồi chào sau đó xin phép tắt máy.

Hàn Thần đang vội quay người muốn đi lấy quần áo, nhưng điện thoại anh đã reo lên. Anh không lưu số điện thoại của đối phương, nhưng nhìn dãy số giống như của cô giáo Thương mà Hứa Đào Nhi lưu nên đã nghe ngay:

“Alo.”

Đầu bên kia, cô giáo Thương hơi sững lại bởi vì nghe giọng anh, sau đó không dám chắc dò hỏi:

“Xin chào, Hàn thiếu có phải không ạ?”

“Là tôi.”

“À… dạ vâng. Em là cô giáo Thanh Thương của trường mầm non Hoàng Thành bé Nhiên Nhiên nhà mình đang học đây ạ. Hôm nay em phụ trách lớp con mình, chỉ là đã muộn rồi nhưng chưa thấy ai đón bé… không biết anh có đang bận chuyện gì không ạ? Nếu có bận, anh có thể cho em xin địa chỉ, bên trường sẽ đưa bé về giúp phụ huynh mình ạ.”

Cô giáo rõ ràng có sự ưu tiên hơn đối với phụ huynh của bé Nhiên Nhiên. Ở đây, bé Nhiên Nhiên có tận ba số phụ huynh nhưng hai số kia cô giáo gọi mãi không nghe, chỉ biết gọi sang số này. Cô giáo có cảm giác, phụ huynh của Nhiên Nhiên và ‘ba của Tần Minh’ sao nghe giọng thật giống nhau.

Hàn Thần trả lời:

“Cảm ơn, tôi sẽ tới đón bé.”

Sau khi tắt điện thoại, anh nghe Hứa Đào Nhi giọng ngái ngủ hỏi:

“Ai vậy?”

“Là cô giáo của con.”

Hứa Đào Nhi theo quán tính hỏi:

“Mấy giờ rồi anh?”

Hàn Thần động tác mặc lại quần áo nhanh chóng, miệng trả lời cô:

“Bảy rưỡi.”

“Bảy rưỡi à… hả… bảy rưỡi?”

Hứa Đào Nhi sực nhớ ra… cô đang nằm đột nhiên ngồi bật dậy:

“Chết rồi… con trai…”



Hàn Thần thấy cô ngồi dậy gấp gáp như thế thì cau mày:

“Làm gì cũng không được đột ngột như thế, rất hại sức khỏe.”

“Em biết… em biết rồi…”

Cô cuống quýt theo anh, mặc lại quần áo. Lại nghe anh nhắc:

“Để anh đi đón con, em nghỉ đi.”

Hứa Đào Nhi bỗng chợt dừng lại hành động, nhìn anh chăm chú mất mấy giây, sau đó đôi môi cô hé lộ nụ cười yên tâm chưa từng có:

“Phải rồi, con là con của anh… anh phải có trách nhiệm với thằng bé chứ!”

Hàn Thần cũng cười, anh cài lại dây lưng xong thì tiến tới hôn lên môi và trán cô:

“Anh đi trước nhé! Tối nay muốn ăn gì thì nhắn cho anh.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Thần lên trên phòng ngủ, thay một chiếc áo khác sau đó mới nhanh chóng cầm theo khóa xe xuống dưới lái xe đi đón con ngay…



Ở trường mầm non, Tần Minh đang ngồi ăn bánh ngọt với Nhiên Nhiên. Xung quanh, các cô giáo và phụ tá vừa dọn dẹp phòng học xong xuôi cũng chuẩn bị ra về, chỉ chờ phụ huynh đón hai bé này nữa thôi.

“Anh ơi… em muốn ăn quả cherry của anh.”

Nhiên Nhiên mong chờ nhìn vào chiếc bánh ngọt của Tần Minh. Tần Minh nhìn qua cô bé, sau đấy lấy thìa gạt quả cherry sang cho Hàn An Nhiên. Dù hành động rất nhẹ nhàng nhưng miệng cậu bé lại cằn nhằn:

“Bảo sao dạo này cậu mập như heo thế.”

“Hí hí… ba em bảo mập như heo mới xinh.”

Nhiên Nhiên hí hửng ăn quả cherry của Tần Minh, hai mắt sáng lên nói:

“Quả nhiên, đồ của anh lúc nào cũng ngon nhất.”

Tần Minh dò hỏi:

“Ba mà cậu nói là bác Thần hay sao?”

“Không… là ba em í… ba Trạch í…”

Tần Minh mới gật gù quay đi. Ánh mắt mong chờ nhìn ra bên ngoài cổng trường học đã được lên đèn sáng trưng, không biết bác Thần làm gì mà chưa đi đón cậu và Nhiên Nhiên nhỉ…

Cô giáo Thanh Thương là cô chủ nhiệm của Tần Minh, thi thoảng sẽ phụ trách chéo lớp của Nhiên Nhiên. Hôm nay vừa đúng lúc cô phải trực muộn, đã tính gọi phụ huynh đón bé từ sớm nhưng thấy hai bé chơi với nhau thân thiết nên đã mải cùng cô giáo lớp khác đi dọn dẹp lớp học. Khi sực nhớ ra đã là bảy giờ hơn rồi.

Cô giáo chợt hỏi Tần Minh:

“Nãy cô gọi cho mẹ con, nhưng ba con nghe máy đấy. Dạo này, ba mẹ con làm hòa rồi à?”

Tần Minh đang ăn miếng bánh ngọt đột nhiên sững lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cậu bé không đáp lời cô giáo, chỉ liên tục lắc đầu như thể rất bài xích với câu hỏi này.



Hàn An Nhiên thấy thế thì nhăn nhó nói với cô:

“Cô xinh đẹp với ba của anh ấy sẽ không thân thiết với nhau nữa, cô đừng hỏi anh ấy như thế nữa ạ.”

“Ừ ừ… cô biết rồi.”

Cô giáo hóng một chút cũng bị bé con Nhiên Nhiên này dạy dỗ. Quả thực, gần đây quan hệ của mẹ Tần Minh với ba Nhiên Nhiên đang rất tốt. Mọi người đều thấy ba Nhiên Nhiên không đi đón Nhiên Nhiên mà đi đón Tần Minh đấy. Cũng dễ hiểu.

Khi tiếng xe bên ngoài gầm rú đỗ lại, Tần Minh và Hàn An Nhiên đều nhận ra tiếng xe của Hàn Thần nên cùng nhau chạy ra.

“Ba ơi…”

Hàn An Nhiên hò reo.

Tần Minh thì khác, chỉ khẽ chào một tiếng ‘bác’.

Hàn Thần bế ôm cả hai đứa bé lên:

“Xin lỗi hai con nhiều, ba có việc bận, quên mất không đón hai đứa.”

Cô giáo Thương đi đằng sau xách theo cặp cho hai đứa trẻ, nghe chất giọng khàn khàn giống như trong điện thoại, cô giáo mới thực sự hiểu ra, giọng nhiệt tình chào anh:

“Hàn thiếu.”

Hàn Thần gật đầu:

“Đã phiền cô giáo rồi, cảm ơn cô.”

“Không sao không sao, đây là công việc của em và mọi người ở trường mà.”

Ánh mắt cô giáo không rời khỏi vẻ đẹp đàn ông của Hàn Thần.

Hàn Thần không để tâm nhiều, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sau đó nhắc hai con cảm ơn cô giáo rồi mới rời đi.

Hàn Trạch buổi chiều phải đi công tác đột xuất nên đã bay gấp sang nước ngoài, anh ấy có nhắn tin cho anh trai của mình nhờ đón con gái hộ. Hàn An Tư thì cũng đang bận ở thành phố khác. Cô giáo không liên hệ được cho hai người họ là vì thế.