Chốn Thâm Cung

Chương 8: Vẫn Mệnh Trớ Trêu



Thái độ của nàng đã triệt để chọc giận Nguyên Lương, hắn tiện tay cầm chén trà trên tay ném về phía nàng, chén trà nhỏ lập tức rơi trúng vào đầu Hà Tịch, rồi nó lại rơi xuống mặt đất vỡ thành vô số mảnh vụn nhỏ. Nguyên Lương hung dữ trừng mắt nhìn nàng: "Cái tiện phụ này, trẫm vốn có ý định tha cho ngươi một mạng, bây giờ xem ra không thể giữ lại được rồi! Ngươi cũng có thể làm bạn với phụ thân ngươi trên đường hoàng tuyền!"

​"Ngươi nói cái gì?" Hà Tịch kinh ngạc trợn tròn mắt.

​Nguyên Lương cười lạnh. "Ngươi còn chưa biết à? Phụ thân của ngươi đã sợ tội tự sát, treo cổ tự vẫn ngay trong đại lao rồi!"

​"Phụ thân..."

​Hà Tịch không thể tin mà khẽ gọi. Đáy mắt trong nháy mắt tràn đầy một mảnh tối đen, dầu óc choáng váng. Phụ thân là người kiên cường khí khái, trung thành, tận tâm phục vụ hoàng đế ai ngờ hắn ta lại xếp đặt thiết kế hãm hại. Thậm chí ông còn dùng cái chết để chứng minh trong sạch của bản thân, sao mà thật đáng buồn. Sao mà... Buồn cười!

​Nguyên Lương lạnh lùng nhìn nàng. Ngữ khí càng thêm lãnh đạm: "Vậy còn ngươi? Ngươi muốn chết như thế nào?"

​Khí lực toàn thân như bị rút cạn, Hà Tịch vô lực quỳ rạp trên mặt đất. Nàng một thân áo trắng nhuộm những vệt máu đen loang lổ. "Bây giờ ta đã sớm sống không bằng chết, chết như thế nào thì có gì khác biệt?" Nàng nhắm hai mắt lại. "Ngươi giết ta đi."

​Nguyên Lương nhíu mày nhìn nàng. Trong trí nhớ của hắn, Hà Tịch có tư thế oai hùng rạng rỡ, hoặc ngây thơ xảo trá, bất kể là loại nào cũng không hề giống với nữ nhân vô lực thê thảm này. Rất lạ lẫm, bất kể là diện mạo hay là cảm giác.

​Hắn nghĩ đến đây, tinh thần bắt đầu trở nên lơ lửng bất định.

​Trong phòng, bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc thét kịch liệt, là Mẫn phi vừa mới tỉnh lại. Thanh âm thê lương sắc bén, như muốn phá tan mọi trói buộc. "Con của ta! Mau trả lại con cho ta!"

​Thác Bạt Mẫn đột nhiên lao tới, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trông có chút chật vật. Nàng bổ nhào vào lồng ngực Nguyên Lương: "Hoàng Thượng... Con của thần thiếp..."

​"Mẫn nhi, nàng tỉnh táo lại đi." Nguyên Lương ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng Thác Bạt Mẫn, nhìn qua Hà Tịch thì ánh mắt lại khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng. "Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho nàng một cái công đạo!"

​...

​Hà Tịch bị bắt vào Tây Cung.

​Ở đây quanh năm không có ánh mắt trời, âm lãnh vô cùng, cung điện cũng không có người tu sửa, mỗi một trận gió thổi tới, đều mang vẻ âm u giống như tiếng ma quỷ rít gào.

​Hà Tịch bị nhốt trong một gian nhà rách rưới ở Tây Cung.

​"Nương nương, người cũng đừng trách chúng ta, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm việc thôi."

​Thái giám tổng quản được phái tới, nói, hắn vung cây phất trần lên ra hiệu cho tiểu thái giám mang đồ vào, Hà Tịch vô lực ngẩng lên, đảo mắt nhìn.

​Trên khay chỉ có một lọ độc dược, Hà Tịch không khỏi cười lạnh một tiếng.

​Hắn đúng là ngay cả quyền lựa chọn cũng không cho nàng, muốn cho nàng phải dùng phương thức thống nhất để đi tới cái chết..

​"Người vẫn nên uống mau đi, đừng để cho chúng nô tài khó xử, chúng nô tài cũng là phụng mệnh làm việc." Mắt thấy Hà Tịch cứ ngây ngốc nhìn mà không có động tác nào, tên thái giám kia có chút lo lắng, thúc giục nói.

​Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?

​Hà Tịch lập tức quét mắt nhìn hắn, a đúng rồi, hắn là người của hoàng thượng, lần này tới dĩ nhiên là phụng mệnh hoàng thượng rồi.

​Thái giám bị nàng nhìn chằm chằm như vậy không khỏi có chút chột dạ, Hà Tịch cũng không lên tiếng, trầm mặc đưa mắt nhìn sang cái lọ thuốc kia, đôi đồng tử sâu thẳm như tràn đầy một mảnh hắc ám vô tận.

​Nàng tự nhận cuộc đời này nàng chưa từng mắc nợ Nguyên Lương, phụ thân nàng vì hắn mà chém giết nơi sa trường, vì hắn mà dốc sức bảo vệ Thiên Thịnh. Mà nàng cũng tuân theo ý chỉ của thái hậu, chưởng quản ám vệ, âm thầm trợ giúp hắn.

​Nàng giúp hắn, nghe theo hắn, chịu đựng hết thảy chỉ vì sự an toàn của hắn.

​Đến bây giờ, hắn lại muốn giết nàng!

​Vận mệnh sao mà thật trớ trêu!

​Cuộc sống đau khổ như vậy, nếu như chết là kết cục tốt nhất, nàng chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận.