Chốn Thâm Cung

Chương 3: Mỹ Nhân Khô



"Có liên quan gì đến ta đâu." Nội tâm Hà Tịch đau xót, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bất động thanh sắc. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một phế hậu.

​"Đúng là không liên quan đến ngươi." Thác Bạt Mẫn nhìn nàng, trong mắt bỗng nhiên hiện lên thần sắc phức tạp."Không biết ngươi có còn nhớ, trong cung từng có một tú nữ được phong làm Tề phi?"

​Tề phi?

​Hà Tịch cau mày suy tư, hình như mấy năm trước quả thật có một vị Tề phi. Nàng ta ám hại nàng không thành, lại bị Nguyên Lương phát hiện, nên được ban chết rồi.

​"Xem ra là ngươi nhớ ra rồi." Thác Bạt Mẫn lạnh lùng nhìn nàng, lấy từ trong ngực ra một bình sứ trắng. "Có lẽ ngươi không biết, nàng là tỷ tỷ của ta. Ta bị mất phụ mẫu từ nhỏ, chỉ có tỷ tỷ là đối tốt với ta..."

​Nàng trầm ngâm nhớ về quá khứ, sau đó thì hung tợn nhìn Hà Tịch."Thế nhưng mà ngươi... Là ngươi đã hại chết tỷ tỷ ta!"

​"Ta không có, là nàng tự làm tự chịu! Giở thủ đoạn hại ta không thành, dĩ nhiên sẽ rơi vào kết cục như vậy." Hà Tịch nhíu mày nhìn bộ dáng điên cuồng của Thác Bạt Mẫn.

​"Ngươi sai rồi! Trong thâm cung này, có ai là tay chân thực sự sạch sẽ chứ?" Trong mắt Thác Bạt Mẫn lóe lên tia điên cuồng, bỗng nhiên nàng giơ cái bình sứ trong tay lên."Cái này là độc mà năm đó tỷ tỷ ta dành cho ngươi, việc mà tỷ tỷ chưa làm được, bây giờ sẽ do ta tiếp tục!"

​Thác Bạt Mẫn đi tới, cởi quần áo Hà Tịch ra, thấy những vết xanh tím còn ứ đọng trên người nàng thì sững sờ, tia hung ác trong mắt hiện lên càng đậm. "Con tiện nhân này! Ngươi đã biến thành cái dạng này rồi mà còn muốn câu dẫn hoàng thượng?"

​Nói xong, Thác Bạt Mẫn mở nắp bình sứ ra, đổ hết tất cả những bột phấn trắng trong bình lên người Hà Tịch.

​Nơi bị dính bột phấn lập tức trở nên sưng đỏ, Hà Tịch chỉ cảm thấy như có vô số con kiến đang gặm nhấm da thịt nàng, nhưng nhìn bề ngoài lại không hề tổn hại. Thác Bạt Mẫn cười lạnh nhìn Hà Tịch đang lặn lộn quay cuồng, thống khổ trên mặt đất. "Loại độc này tên là mỹ nhân khô, nó sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi bị hao mòn dần! Sẽ không tổn thương đến da mà chỉ bị tổn hại bên trong, cho đến khi ngươi trở thành một mỹ nhân da bọc xương mới thôi!"

​"Ngươi giết ta đi!" Đầu Hà Tịch đầy mồ hôi, trong thanh âm tràn đầy sự thống khổ, nàng rống giận: "Thác Bạt Mẫn, ngươi giết ta đi!"

​"Ta sẽ không để cho ngươi chết đơn giản như vậy." Nhìn bộ dáng giãy giụa của Hà Tịch, Thác Bạt Mẫn cười thập phần sảng khái: "Chết thì quá dễ dàng rồi, ta sẽ từ từ tra tấn ngươi, cho ngươi cảm nhận được sự thống khổ năm đó của tỷ tỷ ta!"

​"Thác Bạt Mẫn, ngươi điên rồi!"

​"Ngươi nói rất đúng, ta điên rồi." Thác Bạt Mẫn vung tay vứt cái bình sứ đi, sau đó đưa tay ra bóp chặt cổ Hà Tịch. "Nếu không ta cũng sẽ không vì báo thù mà tiến vào cái thâm cung này!"

​"Ngươi nói cái gì?" Mặt Hà Tịch xanh tím, gian nan hỏi.

​"Không có gì!" Thác Bạt Mẫn tựa hồ như phát giác mình nói sai, liền đạp Hà Tịch sang một bên, sửa sang lại quần áo của mình, bước ra ngoài. Bỗng nàng ta dừng lại trước cửa ra ngoài, ngoái đầu lại nói với Hà Tịch: "Cho dù ngươi đối với ta không có bất kỳ uy hiếp nào, ta cũng sẽ không ngốc mà nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết, ta không giống tỷ tỷ, ngốc đến đáng thương."

​Ban đêm, trong Trích Tinh lâu im hơi lặng tiếng bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, cung kính cúi đầu với Hà Tịch: "Chủ nhân."

​"Đi thăm dò" Hà Tịch cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhói còn sót lại trên người, nói tiếp: "Tra rõ ràng thân thế của Thác Bạt Mẫn cho ta!"

​"Vâng!"

​Bóng đen lĩnh mệnh rời đi. Hà Tịch thở hổn hển từng hơi, nghe ý tứ ban ngày của Thác Bạt Mẫn, nàng ta tiến cung nhất định còn có bí mật khác, bất kể là cái gì, nàng đều phải bóp chết toàn bộ những chuyện làm nguy hại đến hoàng quyền!

​Đội ám vệ này, bất luận nàng chịu khuất nhục như thế nào cũng không chịu dùng, hôm nay lại vẫn là vì hắn... Thật sự là buồn cười ah...