Chọc Phải Tổng Tài: Ông Chồng Bất Đắc Dĩ, Là Anh Cố Ý Bẫy Em

Chương 22: Xấu hổ



Sáng ra, vừa đến công ty đã thấy Tiêu Hùng đang chuẩn bị ra ngoài. Hạ Nhược Hi cảm thấy lạ, anh ta với chủ tịch luôn như hình với bóng, chả lẻ tới sớm vậy sao hay là hôm qua căn bản không có về nhà.

Mấy nay Hạ Nhược Hi cũng biết Cố Cao Lãng đang phải làm quyết toán cuối năm nên lượng công việc của anh dạo này cũng có hơi nhiều bận bịu hơn bình thường.. , nhưng anh vẫn còn chút tính người, hôm đó thấy cô không được khỏe mà đã cho Phó Nhan quay lại thay cô những lúc theo anh ra ngoài làm việc, cô chỉ việc ở lại văn phòng soạn thảo tài liệu và sổ sách cho anh thôi.

Cứ thế mà mấy nay cô dễ dàng trốn thoát, chiều nào cô cũng chuồn về trước khi Cố Cao Lãng quay lại văn phòng cố tình tránh né anh, nên cũng không biết rõ chuyện của anh cho lắm.

“Trợ lý Tiêu, sao hôm nay anh đến sớm vậy?”

“Tối giờ tôi với chủ tịch có về đâu mà sớm, giờ mới đi về tắm rửa này. Hôm nay cô tới sớm cũng vừa hay, pha giúp tôi tách café mang vào cho chủ tịch. Giờ tôi phải đi về, lát còn cùng chủ tịch ra ngoài nữa.”

Hạ Nhược Hi gục gật đúng như là cô đoán. “Tôi biết rồi ” Nói rồi cô pha tách café mang vào văn phòng chủ tịch. Đặt xuống bàn nhìn quanh chẳng thấy anh đâu, vừa quay đầu lại đã bị anh nhấc bổng ngồi lên bàn làm việc.

“Á..”

Hai tay anh chống lên thành bàn áp sát mút nhẹ đôi môi cô, mái tóc anh vẫn còn hơi ướt mà rủ xuống, có lẽ vừa mới tắm xong. Nhưng trông anh thế này càng thêm phần quyến rũ, cứ thế mà hai má cô ửng hồng.

“Trốn đã chưa?”

" Em.. em đâu có trốn. Mà.. mà chủ tịch, anh anh thả.. em xuống trước đi, để người khác nhìn thấy không.. có tốt lắm đâu.., em.. ách xì.." Lời chưa kịp dứt một cái nhảy mũi nước bọt đã bắn hết vào mặt anh.

Cố Cao Lãng nhắm mắt chẳng chút biểu tình.

Hạ Nhược Hi hốt hoảng máy móc rút mấy tờ khăn giấy trên bàn lau vội cho anh, miệng nhỏ nói không ngừng.

" Chủ tịch, em xin lỗi. Em hổng có cố ý đâu. Em.."



Cố Cao Lãng chụp lấy tay cô, khiến cô khựng lại lời cuối.

" Nước bọt của em tôi còn nuốt được, bắn vào mặt một chút thì có sao đâu, còn không nói bệnh của em là do tôi truyền mà. Nếu không có em chắc tới giờ tôi còn chưa hết.. "

Hạ Nhược Hi liền trừng mắt nghe mà đỏ cả mang tai, cái gì mà nuốt nước bọt với truyền, lời xấu hổ như vậy mà anh cũng nói ra cho được, cô nghĩ mà muốn đào một cái hố trốn đi ngay lập tức.

Cố Cao Lãng vuốt ve bàn tay cô đặt lên một nụ hôn " Em xấu hổ cái gì, chúng ta không những là người trưởng thành, còn là vợ chồng hợp pháp, danh chính ngôn thuận, sổ đỏ cũng nhận rồi, động phòng cũng làm rồi. Em còn sợ gì nữa? Mấy nay bận quá thật sự nhớ em rồi.. "

                                                                   

Hạ Nhược Hi nghe mà nghẹn họng nhắm mắt mím chặt môi không dám nhìn anh, “Đây có còn là Cố Cao Lãng không vậy trời, ngày nào cũng gặp thế này cũng có hơi quá rồi ” cô tự hỏi, nghe đến từ nhớ của anh mà cảnh tượng ái muội đêm đó chợt hiện ra làm cô xấu hổ muốn chết”

Đến giờ phút này cô vẫn mơ hồ không biết quan hệ giữa anh và cô lại là gì. Nói đến chuyện tình cảm với cô thì thiệt là mù tịt.

Hôm nay cũng vậy, tranh thủ anh ra ngoài chưa về, vừa tan làm cô liền bắt xe về thẳng khu chưng cư.

 

Lúc này ba mẹ con Tô Tú Quyên trong nhà quay quần bên nhau dùng bữa cơm tối. Hai mẹ con Tô Tú Lan thì hôm nay không dùng cơm ở nhà.

Vừa ăn được vài đũa, Hạ Nhược Hi liền bị sặc khi thấy tin nhắn Cố Cao Lãng gửi đến, cô có cảm giác gì đó không lành chưa mở ra xem cô đã lúng túng úp vội điện thoại xuống đùi, ăn cho no trước rồi tính.

“Con sao vậy?” Tô Tú Quyên hỏi nhìn con gái, vì bà thấy phản ứng cô có hơi lạ.

 

“ Ừm, không có gì, bạn đồng nghiệp con gửi tin tới nói chuyện phiếm thôi ” Hạ Nhược Hi nói rồi cười, trên gương mặt lại có phần lúng túng.



“Chị sao vậy, có ai hỏi chị đâu mà khai ra hết trơn vậy” Hạ Chí Thành nói nhíu mày nhìn chị rõ là đang nói dối.

Hạ Nhược Hi lườm em trai một cái, chưa kịp nói gì thì chuông cửa đã vang lên.

“ Chị đi mở cửa”

Nói rồi cô vội bước ra. Vừa mở cửa cô liền há hốc mồm.

“Làm gì kinh ngạc vậy” Cố Cao Lãng nói nâng chiếc cầm nhỏ khiến cô phải ngước lên nhìn anh.

“Chủ..”

Lời chưa kịp nói Cố Cao Lãng đã nhíu mày không vui “Hửm..”

“Cao.. Cao Lãng”

“Ừm, sao?”

“Anh làm em mỏi cổ quá..” Hạ Nhược Hi bối rối nặn ra từng chữ

Cố Cao Lãng liền thả tay ra gương mặt không biểu tình gì, véo má cô một cái. “Tôi nghĩ có nâng cầm hay không em vẫn phải ngước lên nhìn tôi mà”

'...' " Hình như đúng là như vậy ha” Hạ Nhược Hi xoa xoa má ngẩn người nghĩ nhưng đây đâu phải là trọng điểm, sao tự nhiên đến đây chi vậy trời, cô đã trốn về tận nhà vẫn không thoát.