Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 173: Mày mắt chó đui mù! Thiếu phu nhân mà còn không nhận biết được!



Editor: May

Trải qua chuyện lần trước, Hạ An An đã có kinh nghiệm, cộng thêm Hà Duệ từng có dặn dò, cô ta đừng gây chuyện nữa.

Liếc qua vị trí của Thẩm Chanh, liền móc bóp tiền từ trong túi xách ra, trả tiền cơm, lôi kéo Đào Đào đi.

Đi ra quán hàng, Hạ An An mới không nhịn được hỏi Đào Đào, "Chị họ, sao chị lại gọi phụ nữ kia là thiếu phu nhân?"

Đào Đào thở dài, "Không phải lúc trước chị đã nói cho em biết đang làm việc trong một nhà giàu có ư, thật ra cũng chính là một người làm. Cô ta.... là nữ chủ nhân...."

Hạ An An hoảng hồn, "Cô ta là nữ chủ nhân? Vậy chồng cô ta chính là Thi Vực rồi?"

"Đúng vậy, chồng cô ta chính là Thi Vực, chủ nhân dinh thự nhà họ Thi. An An, có phải em và cô ta có đụng chạm gì à? Chị nghe cô ta nói chuyện mang ý châm biếm, hình như là đang cố ý nhằm vào em đó...."

"Hừ! Người phụ nữ kia, ỷ vào người đàn ông của mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền muốn làm gì thì làm, ai cũng không để vào mắt! Thấy em có dáng dấp xinh đẹp hơn cô ta, liền gây khó dễ với tôi khắp nơi. Nói thật ra, em cũng không phải sợ cô ta, chính là không muốn so đo với cô ta thôi. Chị họ, chị có biết hiện tại anh Duệ lợi hại bao nhiêu đâu, tùy tùy tiện tiện nói một câu liền có thể làm cho người phụ nữ kia mất sạch thanh danh, em sợ cô ta làm gì? Nếu cô ta thật sự lợi hại như vậy, bày đặt không ở thành Đô thật tốt, chạy đến nơi này làm gì?"

"A, chị liền nói sao luôn không thích nhìn chị, muốn đuổi chị đi, hóa ra là nhìn không quen không sinh lòng oán hận với vóc người đẹp hơn cô ta! Loại phụ nữ này, lòng dạ nhỏ mọn, không có kết cục tốt!"

"Chị họ, về sau chị cách xa cô ta một chút, tốt nhất đừng nên làm việc ở dinh thự gì đó, nếu không cô ta nhất định sẽ cắn chị không tha."

"Không sao, cùng lắm thì chị tránh xa cô ta một chút là được rồi! Hiện tại công việc khó tìm, hơn nữa tiền lương phổ biến rất thấp, công việc này, nói gì cũng không thể bỏ. Ai kêu anh rể em không có năng lực chứ...."

"Chị họ, nếu chị thiếu tiền xài, nói với em, ít nhiều thì em vẫn có thể giúp đỡ chị một chút...."

"Hàng tháng em mua cho chị nhiều thứ xa xỉ như vậy, ta sao còn không biết xấu hổ hoa tiền của ngươi? Hơn nữa, em có thể giúp chị nhất thời, cũng không thể giúp chị cả đời mà đúng không?" Đào Đào nói xong, liếc mắt nhìn thời gian, "An An, thời gian không sai biệt lắm, chị phải về đi làm việc rồi! Như vậy, em trước về khách sạn đi nghỉ ngơi, tối nay chị đi tìm em."

"Vậy cũng được, liên lạc điện thoại."

Hạ An An ngồi xe taxi về khách sạn, Đào Đào cũng trở về dinh thự nhà họ Thi đúng giờ.

Sau khi ăn cơm xong, Tôn Nham đưa Điềm Tâm về dinh thự dàn xếp xong, sau đó đưa Thẩm Chanh đi sòng bạc tìm Thẩm Trung Minh.

Sòng bạc lớn nhất thành Giang, ở phía đông thành phố, vị trí không tính là chếch, nhưng cũng không phải dễ tìm.

Tôn Nham mang theo Thẩm Chanh đi qua vài con hẻm, mới vào cửa sòng bạc.

Du côn trông chừng sòng bạc, thân hình mỗi người đều vạm vỡ cường tráng, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

Sau khi vào sòng bạc, Thẩm Chanh đi ở phía trước, bởi vì là một người phụ nữ, lại lạ mặt, rất nhanh liền bị bọn du côn ngăn trở đường đi.

"Cô gái, nơi này cũng không phải nơi cô có thể tới, nhanh đi ra ngoài!"

Tên du côn mới mở miệng, liền tiết lộ ra sát khí.

Thẩm Chanh cũng không để ý tới hắn, vòng qua từ bên cạnh hắn, trực tiếp đi vào bên trong.

Tên du côn thấy cô ta kiêu ngạo như vậy, đang muốn mắng lên, Tôn Nham đã đi tới,  hung hăng vỗ một cái tát lên trên đầu của hắn, "Mày mắt chó đui mù! Thiếu phu nhân mà còn không nhận biết được! Cơm cho mày ăn không rồi!"

Thấy là Tôn Nham, tên du côn đến phàn nàn cũng không dám phàn nàn một tiếng, len lén liếc nhìn bóng lưng Thẩm Chanh, lắp bắp, "Thiếu.... thiếu.... Thiếu phu nhân?"

"Nhìn rõ, lần sau còn đuổi theo chặn đường nữa, chặt móng vuốt của mày!"

Tôn Nham nói xong, trực tiếp đi vào, lưu lại tên du côn đứng nguyên tại chỗ, tinh thần chán nản.

Hắn lại chưa từng thấy qua thiếu phu nhân, làm sao có thể nhận ra, cái đánh này, cũng chịu quá không đáng rồi!