Cho Tôi Một Đoạn Đường Yên Tĩnh

Chương 1



Cách giờ tan lớp còn có hai phút, Tô Tĩnh Nghiêu liếc nhìn An Cố Thu ở ngoài cửa, lùi về một bên bục giảng, khoát khoát tay, ý bảo học sinh phía dưới an tĩnh. Chờ sau khi lực chú ý học sinh bị hấp dẫn, anh chỉ chỉ cửa: "Phụ đạo viên của các bạn có lời, tiêt học lần này liền lên tới đây, thời điểm cuối tuần đi học, nhớ mang bài tập, nếu không trừ vào thành tích ngày thường của các bạn."

An Cố Thu tức cười mà liếc anh một cái, nghĩ thầm người này cũng thật sự là có chút giống giáo viên, thấy anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị lách người, vội đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Khoan hãy đi, tớ có việc nói với cậu. Cậu chờ tớ một lát, sau đó hẵng đi."

Tô Tĩnh Nghiêu a một tiếng, hướng anh ta nhếch miệng: "Biết rồi."

Dáng vẻ không có tim không có phổi của anh, An Cố Thu sớm quen, sau khi liếc anh một cái, chuyển sang học sinh dưới lớp, cùng bọn họ nói chuyện lãnh đạo lớp đề xuất Chủ nhật cả lớp đi nông trại dạo chơi, xem mọi người có ý kiến gì. Học sinh ở dưới kia vừa nghe, trong nháy mắt nổ oanh, thảo luận sôi nổi.

Rất nhanh chuông tan học vang lên, An Cố Thu cố ý ho khan hai tiếng, chờ trong phòng học yên tĩnh lại, anh tự tay khẽ gõ bệ giảng: "Chuyện cụ thể các bạn đi hỏi trưởng lớp, cũng có thể tự mình tới hỏi tôi. Được rồi, tan lớp thôi." Tạm ngừng, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, giương cao giọng nói: "Ninh Nguyệt ở lại."

Ninh Nguyệt vốn là ngồi ở mấy hàng cuối cùng, đang thu dọn đồ đạc, nghe được người trên bục giảng đột nhiên gọi tên của cô, cô không khỏi sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp, lặng lẽ ngồi trở lại, sau khi chờ bạn học đều đi rồi, cô mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt An Cố Thu.

An Cố Thu thấy cô bĩu môi, dáng vẻ hình như rất phiền não, liền đưa tay gõ đầu cô: "Mất hứng?"

Ninh Nguyệt lắc đầu một cái, cúi đầu hô một tiếng: “Cậu”.

An Cố Thu liếc cô một cái: "Cháu còn biết tôi là cậu cháu? Bình thường đi học liền giống như người xa lạ."

Ninh Nguyệt cúi đầu, dùng mũi chân đá đá sàn nhà phòng học, nhỏ giọng nói: "Không phải sợ cháu sao. . . . . . Trong lớp rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu, nếu như mà biết rõ cậu là cậu của ta, họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cháu."

"Không phải chứ?" An Cố Thu kinh ngạc há miệng, anh vốn cho là Ninh Nguyệt chỉ đơn thuần không muốn công khai quan hệ của bọn họ, đâu có nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này, nhất thời liền ngẩn người tại chỗ, nửa ngày nói không nên lời.

Ngược lại Tô Tĩnh Nghiêu ở một bên, sớm đã không nhịn được bật cười, bóp lông mày nói: "Cố Thu, cậu đúng là đi tới chỗ nào, nơi nào đều có người ngưỡng mộ."

An Cố Thu mắt lé anh: "Đại củ cải hoa tâm như cậu có tư cách gì cười nhạo tớ."

Tô Tĩnh Nghiêu làm bộ như than thở: "Không cần ở trước mặt học trò của tớ làm tổn hại thanh danh của tớ."

"Cậu nổi danh sao? Nổi danh phong lưu đa tình?" An Cố Thu chụp bả vai anh, "Tớ nói chút chuyện cùng cháu gái tớ trước, cậu qua một bên đợi lát nữa."

Tô Tĩnh Nghiêu ủy khuất liếc anh ta một cái: "Biết rồi." Lại chuyển hướng tới Ninh Nguyệt ở bên cạnh, "Em quên chuyện cậu của em vừa mới bắt nạt tôi đi, tôi rất mất mặt."

An Cố Thu làm bộ muốn đá anh: "Ở trước mặt cháu ngoại gái của tớ, cậu không cần thiết giữ hình tượng."

"Tại sao?" Vẻ mặt Tô Tĩnh Nghiêu tò mò, lại quay đầu nháy mắt với Ninh Nguyệt, "Cậu em là có ý gì?"

Ninh Nguyệt một mực ở bên cạnh nhìn cậu của cô và giáo sư Tô dạy tâm lý học của bọn họ cãi vả qua lại, thấy giáo sư Tô quay đầu sang hỏi cô, cô vội vàng cung kính lên tiếng chào hỏi, nhỏ giọng trả lời: "Em không biết."

Tô Tĩnh Nghiêu nheo mắt lại, không để lại dấu vết quan sát Ninh Nguyệt, nghĩ thầm thì ra đây chính là cháu ngoại gái mà lúc ở nước ngoài An Cố Thu vẫn nhắc tới. Từ khai giảng đến bây giờ, hai tháng, anh đã dạy lớp các cô bốn tiết học, lại hoàn toàn không có ấn tượng với cô, xem ra là một nữ sinh dịu dàng ít nói.

Anh nhìn hai mắt Ninh Nguyệt nhiều hơn, sau đó thu hồi ánh mắt, chuyển sang An Cố Thu, nhếch miệng cười nói: "Được rồi, các cậu nói chuyện đi."

An Cố Thu vỗ vai anh một cái: "Nếu không thì vừa đi vừa nói." Sau đó quay sang Ninh Nguyệt, nhận lấy sách và túi trong tay của cô, "Cháu nhất định biết rõ tại sao cậu phải đặc biệt giữ cháu lại —— cả lớp tụ họp lần này, cháu nhất định phải đi."

Ninh Nguyệt cúi đầu, a một tiếng, đi ra ngoài theo bọn họ. Sau một lát, lại mở miệng: "Nhưng là, cháu không muốn đi. . . . . ."

"Không muốn đi cũng phải đi." An Cố Thu liếc cô một cái, "Cậu biết rõ cháu lười, nhưng lần cả lớp tụ họp này, chỉ một mình cháu vắng mặt, không tốt lắm. Tụ họp lớp học kỳ lần trước cháu cũng không đi, khi đó là năm nhất, tất cả mọi người không nhận ra, không đi cũng không sao. Hiện tại năm thứ hai đại học rồi, cháu cũng thân quen với các bạn học trong lớp đi? Làm thế nào vẫn còn không muốn đi?"

Ninh Nguyệt lắp bắp một hồi, cuối cùng nói không ra lý do, liền cúi đầu không nói.

Tô Tĩnh Nghiêu ở bên cạnh không khỏi cười lên, nghĩ thầm cô cháu ngoại này của An Cố Thu cũng rất thú vị, An Cố Thu ở trước mặt cô cháu ngoại gái, hoàn toàn giống như một ông lão kì lạ khó hiểu.

Lại nói, sau khi anh về nước đồng ý giảng dạy ở trường đại học trọng điểm số một số hai trong nước này, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì An Cố Thu, mà mặt khác một nguyên nhân còn lại là anh quá nhàm chán, cần tìm một chút chuyện làm để giết thời gian, cho nên đồng ý lời mời của An Cố Thu, tới trường học đảm nhiệm chức giảng viên thỉnh giảng khoa y học cao cấp, lại vừa hay bị phân đến lớp của An Cố Thu.

Anh và An Cố Thu là quen biết ở nước Anh, mấy năm trước An Cố Thu đi du học ở Anh, bởi vì số lượng người Hoa rất ít, mọi người thường xuyên qua lại nên biết nhau. Tính tình của hai người bọn họ có rất nhiều chỗ tương tự, nói chuyện phiếm cũng rất hợp ý, cho nên rất nhanh trở thành bạn bè.

Sau này An Cố Thu trở về nước giảng dạy, cũng vẫn liên lạc với Tô Tĩnh Nghiêu.

Nửa năm trước, An Cố Thu biết được Tô Tĩnh Nghiêu muốn về nước, liền hỏi anh dự định làm cái gì. Tô Tĩnh Nghiêu nói anh chính là trở về nước xem một chút, không có ý tưởng gì đặc biệt. Tô Tĩnh Nghiêu là người nhà họ Tô, nhà họ Tô tài cao thế lớn, có địa vị nổi bật trong giới chính trị và giới kinh doanh ở trong giới người Hoa trong nước, cũng khó trách Tô Tĩnh Nghiêu mỗi ngày vẫn lái xe thể thao phiên bản hạn chế, cua mỹ nữ sexy, trải qua cuộc sống thanh nhàn.

Sau khi An Cố Thu nghe anh nói không có việc gì có thể làm, ghen tỵ đến nội thương, gào thét ở bên này điện thoại, nói Tô Tĩnh Nghiêu cậu có thể có chút tỉnh ngộ hay không, có thể có chút tiền đồ hay không, có thể đừng giống bốn đời, năm đời tổ tiên hay không —— mặc dù Tô Tĩnh Nghiêu xác thực đúng là như vậy, hơn nữa còn là một người tướng mạo xuất chúng nổi bật. Tô Tĩnh Nghiêu bị anh ta rống muốn ù tai, khi anh ta uy hiếp dụ dỗ, nên đồng ý tới trường học của bọn họ dạy học —— An Cố Thu lấy nhiều mỹ nữ trường học của bọn họ làm mồi nhử, Tô Tĩnh Nghiêu quả nhiên khuất phục, vừa bắt đầu học kỳ này liền đúng hạn đến báo cáo, được bố trí dạy ở khoa hóa học, dạy sinh viên năm thứ hai, một tuần hai tiết học. Lại nói, Tô Tĩnh Nghiêu ở nước Anh nhiều năm, trở về nước giảng dạy vẫn rất thành thạo.

Ba người đi tới bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà giáo vụ, An Cố Thu sau khi nói hết lời với Ninh Nguyệt, chuyển sang Tô Tĩnh Nghiêu, nheo mắt lại cười nói: "Thật ra thì tớ giữ cậu lại, cũng là muốn nói chuyện cả lớp tụ họp lần này với cậu."

Tô Tĩnh Nghiêu đứng ở trước xe thể thao sang trọng của anh, nhướng mày: “Cậu nói."

"Bạn học cùng lớp đều hy vọng cậu có thể tham gia tụ họp lớp lần này, nhưng bọn họ không dám nói trực tiếp với cậu, liền nhờ vả tớ tới mời cậu." An Cố Thu cười híp mắt nhìn anh, "Cậu có đồng ý hay không?"

Hay tay Tô Tĩnh Nghiêu đút trong túi quần: "Mỹ nữ trong lớp các cậu không nhiều lắm." Nói xong, ngắm Ninh Nguyệt một cái. Nghĩ thầm cái người trước mắt này dáng dấp cũng không tệ, chỉ là được An Cố Thu che chở, đoán chừng anh cũng không thể nào xuống tay.

"Cút." An Cố Thu không che giấu khinh bỉ của mình, liếc xéo anh, "Liền nói cậu có đi hay không thôi."

Ánh mắt của Tô Tĩnh Nghiêu di chuyển ở trên người Ninh Nguyệt, uể oải nâng lên khóe môi: "Đi, dĩ nhiên đi."

Sau khi đưa mắt nhìn Tô Tĩnh Nghiêu lái xe rời đi, Ninh Nguyệt nhỏ giọng nói thầm ở sau lưng An Cố Thu: "Cậu, thì ra là cậu và giáo sư Tô quen như vậy."

An Cố Thu mở cửa xe, nghe được lời của cô..., anh quay đầu lại buồn cười nhìn cô: "Lên xe đi, trở về nhà ông ngoại bà ngoại của cháu ăn cơm."

Ninh Nguyệt a một tiếng, ngoan ngoãn lên xe.

Sau khi nổ máy xe, An Cố Thu thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của cô, một bộ dáng vẻ lâm vào trầm tư, liền cười hỏi: "Còn đang suy nghĩ cậu và giáo sư tô của các cháu làm sao quen thuộc như vậy?"

Cô cháu gái này của anh, khéo léo dịu dàng ít nói, có đôi khi rất mơ hồ, nói chuyện vẫn luôn thẳng tuột, cũng không biết phải che giấu cảm xúc, cho nên người khác luôn là rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô.

Ninh Nguyệt ngượng ngùng cười cười: "Dạ, trong lớp có rất nhiều bạn học cũng rất thích giáo sư Tô, nói anh ta rất tuấn tú rất rực rỡ."

An Cố Thu từ trong kính chiếu hậu nhìn Ninh Nguyệt một cái, khẽ nhếch miệng, cười hỏi cô: "Vậy còn cháu? Cũng cảm thấy cậu ấy rất tuấn tú?"

"Dạ." Ninh Nguyệt cười một cái, dừng một chút, lại có chút xấu hổ mở miệng, "Chỉ là trong lòng cháu, cậu cháu là tốt nhất."

Tướng mạo của An Cố Thu và Tô Tĩnh Nghiêu đều là nổi bật, nhưng thuộc về loại khác biệt, Tô Tĩnh Nghiêu mang chút tao nhã giống như thân sĩ, lại có chút côn đồ giống như Trương Dương, phóng đãng lại không bó; còn An Cố Thu lại là văn nhã, khi giơ tay nhấc chân đều là phong độ của người trí thức.

Nghe cháu ngoại gái của anh không mang theo nhăn nhó khen anh như vậy, An Cố Thu cười lên: "Đó là đương nhiên, cậu là cậu của cháu, ở trong lòng cháu nhất định là xếp thứ nhất ."

Ninh Nguyệt hé miệng cười một cái, sau đó, lại hỏi: "Vậy cậu của cháu quen biết giáo sư Tô như thế nào?"

"Tĩnh Nghiêu là bạn học lúc đi du học của cậu, lúc cậu ấy mười mấy tuổi đã bắt đầu ở nước Anh . . . . ." An Cố Thu ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô, không có ý định giấu giếm: "Cháu có biết nhà họ Tô ở San Francisco hay không?"

Ninh Nguyệt gật đầu một cái: "Rất thần bí, hẳn là đứng đầu xã hội thượng lưu. . . . . . Đoạn thời gian trước trong lớp chúng cháu cũng đang thảo luận chuyện con trai cả nhà họ Tô cưới vợ là minh tinh làng Giải Trí."

An Cố Thu kéo khóe miệng: "Thật sao?" Thấy Ninh Nguyệt gật đầu, anh sóng nước chẳng xao mở miệng, "Tĩnh Nghiêu cũng là người nhà họ Tô."

Ninh Nguyệt nghi ngờ nheo lại mắt, hiển nhiên có chút kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt, chợt nói: "Khó trách."

"Khó trách cái gì?" An Cố Thu hiếu kỳ.

Ninh Nguyệt lắc đầu: "Không có gì, chính là bạn học cùng lớp nói giáo sư Tô rất có phong cách của quý công tử, lúc ấy cháu còn đang suy nghĩ, cái gì gọi là phong cách của quý công tử, hiện tại cháu rốt cuộc biết rồi."

An Cố Thu nhất thời bị chọc cười, đưa tay vỗ đầu của cô, nghĩ thầm cháu ngoại gái này của anh rốt cuộc là di truyền thần kinh của người nào, trong miệng lại nói: "Được rồi, không nói chuyện giáo sư Tô của các cháu nữa, cậu ấy tiêu dao khoái hoạt lắm. Cháu gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, bảo họ về nhà sớm một chút ăn cơm tối, nói là mệnh lệnh của ông ngoại."

". . . . . . Được." Ninh Nguyệt đáp một tiếng, vừa nhỏ tiếng nói thầm: "Thật ra thì ông ngoại cũng không có nói muốn họ về nhà sớm đi? Ông ngoại rất thông cảm với họ."

An Cố Thu trừng mắt nhìn cô, "Dài dòng, mau gọi điện thoại đi."

Ông ngoại và bà ngoại của Ninh Nguyệt đều là giáo sư đại học đã về hưu, mẹ cô là Phó hiệu trưởng trường đại học trọng điểm nơi cô đang học, hơn nữa cậu của cô là An Cố Thu chừng hai năm trước trở về nước, cũng giảng dạy ở trường học này, cả nhà đều là người làm công tác giáo dục, đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Ninh Nguyệt không có ở trong trường học công khai quan hệ cậu cháu của cô và An Cố Thu, dù sao cô là con gái của Phó hiệu trưởng, ít nhiều cũng cần tránh hiềm nghi.

Lại nói, nhà họ An cũng coi là dòng dõi thư hương, Ninh Nguyệt cũng dịu dàng ít nói, quả thực có vài phần phong độ của người trí thức, chính là đầu óc quá mơ hồ, tính tình quá khéo léo, có đôi khi An Cố Thu thậm chí không nhịn được cảm thán, tại sao cô cháu ngoại này của anh cũng không có di truyền trí thông minh của nhà họ An bọn họ.

Bên này, Tô Tĩnh Nghiêu vừa lên xe, liền nhận được điện thoại của Tô Duy.

Tô Duy chính là con trai cả nhà họ Tô gần đây bị mọi người bàn tán chuyện cưới vợ là nữ minh tinh của làng giait trí, vợ anh ta là Đinh Thái Vi, là diễn viên giỏi có tính tình khiêm tốn. Lại nói, sự nghiệp của Đinh Thái Vi đang ở lúc thuận lợi lại gả cho cho Tô Duy, cũng coi là rút khỏi dòng nước xiết, để lại một đoạn giai thoại cho giới diễn viên nghệ sĩ.

Mà Tô Tĩnh Nghiêu là cậu nhỏ của Tô Duy, lơn hơn một vai vế so Tô Duy, bất quá nhỏ tuổi hơn so với Tô Duy. Bởi vì tuổi tác gần nhau, cho nên ở giữa hai người cũng không có sự cách biệt giữa hai thế hệ, lại càng không cảm thấy không thân. Lúc này Tô Duy gọi điện thoại tới, gọi Tô Tĩnh Nghiêu cùng cùng ăn cơm với hai vợ chồng bọn họ.

Tô Tĩnh Nghiêu ấn nút nghe, hỏi bọn họ ở đâu. Tô Duy nói tên nhà hàng, để cho anh lái xe cẩn thận, dặn dò anh không cần vội vã chạy tới. Tô Tĩnh Nghiêu cười một tiếng, tỏ vẻ đã biết, sau đó cúp điện thoại, quay đầu xe, đi về hướng nhà hàng.

Sau khi vào nhà hàng, Tô Tĩnh Nghiêu thấy Tô Duy và Đinh Thái Vi ngồi chung một bên, mà ngồi đối diện bọn họ là một cô gái. Anh đứng ở cửa, nhất thời liền ngây ngẩn cả người, sắc mặt cũng có chút chần chờ. Cuối cùng anh dương lên chiêu bài cười không có tim không có phổi, sải bước đi gần, vừa nhớ lại: "Thì ra là các người đã sớm tới, chờ lâu lắm rồi chứ?"

Tô Duy cười: "Chúng cháu cũng là vừa tới."

Đinh Thái Vi đưa thực đơn cho anh: "Chọn món ăn đi."

"Cám ơn." Tô Tĩnh Nghiêu thân sĩ nhận lấy thực đơn, vẫn không quên nói cám ơn, rồi sau đó rất tự nhiên ngồi xuống ở đối diện bọn họ.

Đinh Thái Vi cười cười, đưa một phần khác thực đơn cho cô gái bên cạnh Tô Tĩnh Nghiêu: "Tô Niệm, em cũng chọn món ăn đi."

Tô Niệm ừ một tiếng, nhận lấy thực đơn, cúi đầu lẳng lặng nghiên cứu món ăn.

Đinh Thái Vi và Tô Duy liếc mắt nhìn nhau, đều từ đối phương trong mắt thấy một tia bất đắc dĩ. Tô Duy vươn tay, ở dưới bàn cầm tay Đinh Thái Vi, ý là để cho cô đừng lo lắng. Đinh Thái Vi cười cười, im lặng gật đầu một cái, xem như là đáp lại.

Sau khi Tô Tĩnh Nghiêu gọi món xong, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Niệm: "Nghe Thái Vi nói gần đây cháu nhận mới kịch bản?"

Tô Niệm là con gái nuôi của anh hai và chị dâu của Tô Tĩnh Nghiêu, cũng chính là cô con gái mà ba mẹ Tô Duy nhận nuôi, là cháu gái của Tô Tĩnh Nghiêu, chỉ là Tô Niệm nhỏ hơn anh 5 tuổi, coi như là bạn cùng lứa tuổi, cho nên giữa nhau cũng không còn nhiều khách sáo như vậy. Tô Niệm nghe anh hỏi như vậy, liền cười gật đầu một cái: "Là phim truyền hình cổ trang, đoán chừng tháng sau phải đi sa mạc quay phim."

Tô Tĩnh Nghiêu a một tiếng, trên mặt vẫn treo nụ cười như có như không: "Qua bên kia rất vất vả, đến lúc đó nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."

Đinh Thái Vi thấy hai người họ nói chuyện với nhau không mặn không lạt như vậy, liền cười lên, tiếp lời nói: "Trước kia cháu đi sa mạc quay phim ba tháng, lúc trở lại trở nên vừa đen vừa gầy. . . . . ." Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tô Duy, cười hỏi anh, "Anh còn nhớ dáng vẻ lúc em mới từ sa mạc trở về hay không?"

"Dĩ nhiên nhớ, lúc ấy em gọi điện thoại cho anh, nói biến dạng rồi, còn không cho phép anh ghét bỏ em." Tô Duy khẽ mỉm cười, đưa tay nhéo lỗ mũi cô ấy, "Về sau gặp lại em, anh quả thật sợ hết hồn, bất quá thật may là rất nhanh sẽ khôi phục lại, nếu không anh thật sự sẽ ghét bỏ em."

"Là thật sao?" Đinh Thái Vi liếc mắt nhìn anh, "Em quyết định, tháng sau theo Tô Niệm đi sa mạc."

". . . . . . Không cần, Thái Vi, thật ra thì em như thế nào anh đều thích." Tô Duy đổi thành cười đùa, cầm lấy tay đeo nhẫn của cô ấy để ở trên môi hôn.

Đinh Thái Vi làm bộ như thở dài, nhìn anh chốc lát, lát sau cũng cười rộ lên.

Hai người không coi ai ra gì thể mà hiện hạnh phúc như vậy, Tô Tĩnh Nghiêu và Tô Niệm liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt trao đổi, Tô Tĩnh Nghiêu rất không khách khí bày tỏ ghét bỏ: "Hai người các cháu, qua một bên ân ái đi."

Tô Niệm tiếp lời: "Đừng ảnh hưởng đến chúng em ăn cơm."

Đinh Thái Vi không nhịn được cười: "Xin lỗi, về sau chúng cháu sẽ chú ý."

Lời này của cô ấ càng đáng đánh đòn hơn, chọc cho Tô Tĩnh Nghiêu và Tô Niệm càng thêm căm giận không thôi. Dĩ nhiên, những thứ này đều là nói đùa, mấy người lại ồn ào, rất nhanh lại bắt đầu nói đùa.