Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 65: Tấn Công Bất Thành



Sau khi được cô em gái “quốc dân” an ủi, mấy ngày gần đây Lâm Vũ đã chủ động tấn công Băng Di. Nói là tấn công cho oách chứ thực ra cũng chỉ dừng lại ở việc đối tốt với cô nàng, rồi cứ thế, lại âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn từ xa, kể ra cũng hơi bất bình thường.

Còn Trúc Quân, không biết hôm đó cô nàng Trúc Hy đã cho uống thuốc gì, tự nhiên cũng bình thường trở lại, đối với Hạ Băng không còn là cảm giác ghê tởm, khinh thường. Là giả tạo hay bình thường thật thì chỉ có mỗi cậu biết. Cứ thế, từng ngày xảy đến rồi lại trôi đi, mọi chuyện vẫn xảy ra rất bình thường.

Nhưng đối với Hạ Băng thì mọi chuyện chẳng bình thường chút nào cả. Ngày nào cũng thế, nhỏ phải tốn thêm một ít tiền điện thoại, từng giờ đều đặn mà lén lút gọi cho tổ chức, thông báo hết tình hình của bọn Trúc Hy, nhưng trong những thông báo ấy, chưa hề có một thông tin quan trọng nào liên quan đến Geut. Có thể là bọn Trúc Hy vẫn chưa để lộ một dấu hiệu khả nghi nào. Những thông báo chỉ dừng lại ở việc sinh hoạt hằng ngày. Mỗi ngày như thế, Hạ Băng lại có thêm một nỗi lo, mỗi ngày đều là sự không tình nguyện, khó chịu. Nhưng không tình nguyện, vẫn phải tiếp tục như thế. Nếu không là nhỏ thì tổ chức cũng sẽ phái một người khác đến còn nguy hiểm hơn. Nhỏ muốn kết thúc nhanh mọi chuyện. Dù gì, ngai vàng cũng không phải là thứ mà Trúc Hy mong muốn.

Còn Nhược Vy, cô nàng còn đáng sợ hơn cả Hạ Băng. Cả ngày ngồi nghĩ lung tung, lúc thì tâm trạng đột nhiên trùng xuống một cách não nề, lúc lại vui vẻ cười như dại. Trong đầu cô nàng lúc nào cũng nghĩ về lúc nhỏ, có lẽ là những kỉ niệm cùng Trúc Quân ở Geut. Như thế kể cũng khổ. Nhỏ vẫn nhớ những lời mà bọn họ từng nói với nhau, những kỉ niệm mà bọn họ đã cùng trải qua, và cả câu nói “Sau này, nhất định cậu sẽ phải thích tôi” vẫn luôn bám theo. Nhỏ nhớ lúc trước Trúc Quân vẫn thường bảo: “Mẫu người của tôi là nữ công gia chánh. Nhìn cậu suốt ngày chơi với bọn con trai thật chẳng giống nữ công gia chánh chút nào cả. Sau này cậu lấy tôi nên bây giờ cậu phải học nữ công gia chánh đi. Sau này phải làm bánh Black forest (*) cho tôi ăn.”

Dù chỉ là câu nói của một đứa trẻ chưa biết suy nghĩ nhưng Nhược Vy vẫn ghi nhớ cái tên loại bánh ấy. Tất nhiên, nhỏ vẫn chưa biết làm nó. Mà đã nói đến nữ công gia chánh, thật không thể nào không nghĩ đến Hạ Băng đáng yêu. Mỗi lần cô nàng trổ tài nấu nướng, bộ dạng không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp, món ăn thì thôi rồi, khỏi cần nói cũng biết vô cùng hấp diêm dạ dày. Và thế là, Nhược Vy tìm đến Hạ Băng, như một sự sắp đặt sẵn của tạo hóa.

Nhưng khổ nỗi, cô bạn cũng không phải là người hợp với ba thể loại nấu nướng này, nếu cô nàng mà hợp thì nay sớm đã biết làm rồi chứ không cần nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Băng. Vì trường không cho nấu ăn trong phòng nên hai người cứ thế mà phá tung cả cái canteen trường lên, một cách vô cùng có tâm. Cả buổi sáng hai người cứ hì hà hì hục mà chẳng biết làm cái quái gì, đến giờ vẫn chưa thể ra được thành quả nào. Cuối cùng, Nhược Vy không thể tiếp tục được nữa, đành nhờ Hạ Băng nhảy vào làm giúp. Nói giúp thế thôi chứ ngược lại thì đúng hơn, chủ yếu đều là Hạ Băng làm cả, còn Nhược Vy phụ giúp những việc lặt vặt lung tung mà ai cũng làm được.

Khi hai người làm xong, cũng là gần trưa. Các bác đầu bếp trong canteen cũng thông cảm cho hai đứa mà dành hẳn một gian riêng, chứ không thì cũng không thể dư dả thời gian thế này. Mặt Nhược Vy lúc ấy cũng đã lấm lem bột mì, chạy qua chạy lại sốt ruột mà chảy mồ hôi như chính nhỏ mới phải làm. Rồi cô nàng vui vẻ mang thành quả của mình đến chỗ Trúc Quân. Vì cậu định về đây một thời gian nên sớm đã tạm chuyển về học, cũng có một phần là do tin mật bọn họ thuộc gia đình hoàng tộc ở Geut nên thủ tục đơn giản hơn rất nhiều.

- Trúc Quân._Vừa vào đến cửa, Nhược Vy đã gọi to.

Cậu bạn giật mình ngó đầu ra nhìn liền thấy vẻ mặt đáng yêu của cô nàng, cũng cười một cái mà đáp lại:

- Tiểu Vy. Cậu làm gì vậy? Mặt mũi bẩn hết rồi kìa.

- Không sao. Cậu xem tôi mang gì đến này.

- Bánh Black forest._Trúc Quân mở to mắt ngạc nhiên.

- Ừ, chẳng phải cậu thích loại bánh này sao? Cậu muốn thử không?

Nhược Vy bê đĩa bánh đặt xuống bàn, lấy dao cắt một miếng đưa cho Trúc Quân. Cậu cũng vui vẻ mà nhận lấy. Rồi cậu từ từ thưởng thức cái ngọt ngào trong vị đắng của chocolate. Tất cả làm cậu thích thú. Tuy chưa thể sánh với hương vị mà những đầu bếp trong hoàng gia làm nhưng nó lại khiến cậu cảm được cái giản dị, đơn thuần của người đầu bếp không chuyên nghiệp, khiến cậu ấn tượng mà yêu thích.

- Cậu làm hả? Giỏi thế._Trúc Quân vừa ăn vừa xuýt xoa.

- Không phải. Tôi cũng muốn học nhưng không học được. Thế là phải nhờ người khác. Hạ Băng làm đấy, tôi chỉ phụ giúp thôi.

Cậu bạn ngay lập tức chặn đứng sự thích thú của mình lại, bỏ dĩa xuống, lấy khăn lau miệng. Nhược Vy có hơi bất ngờ, cũng định hỏi nhưng lại thôi. Trúc Quân chỉ cười mà xoa đầu Nhược Vy như hồi bé cậu vẫn làm:

- Tiểu Vy ngốc nghếch. Cậu nghĩ lung tung gì thế? Tại lúc nãy tôi ăn hơi nhiều đồ lung tung, giờ bụng hơi khó chịu thôi. Bánh rất ngon, cậu giỏi lắm, để đó tí nữa tôi ăn.

Rồi cậu lại chun mũi một cách đáng yêu nữa, miệng vẫn nở nụ cười vô cùng đáng yêu. Trát tim Nhược Vy lại lỗi mất một nhịp.



- Đi theo tôi.

Trúc Quân từ đâu xuất hiện kéo Hạ Băng đi, thật giống với đại boss ngôn tình mặt lạnh.

- Nói đi, cậu muốn tiếp cận tôi?_Cậu hỏi như đúng rồi, nét mặt vẫn không biến chuyển.

- Cậu hiểu từ “tiếp cận” không đấy? Việc gì tôi phải tiếp cận cậu? Đây chỉ mới là lần thứ ba chúng ta gặp nhau thôi mà. Cậu cố nhớ lại đi.

- Chuyện Tiểu Vy.

- Ai cơ? Nhược Vy á? Chuyện làm bánh? Nhược Vy có nói rõ với cậu là cậu ấy đến nhờ tôi không đấy? Hay tai cậu lại bị làm sao? Cậu có làm quá lên không?

Trúc Quân hơi rướn mày lên như muốn nói: Chẳng lẽ tôi nói sai?

- Này, Trúc Quân ạ, tôi không hiểu bây giờ cậu đang muốn gì hay nghĩ gì về tôi. Tôi cũng là một sắc nữ, nhưng tôi chưa đủ độ điên để có thể muốn tiếp cận cậu. Cậu cũng đẹp trai thật đấy, nhìn đi nhìn lại cũng vô cùng giống nam chính ngôn tình, nhưng xin lỗi, cậu chưa đủ đẹp trai bằng những nam thần màn ảnh của tôi khiến tôi mê mẩn đến thế. Tôi chẳng có lí do gì để tiếp cận cậu cả. Tôi chẳng cần gì ở cậu, tôi cũng chẳng muốn liên quan đến cậu. Đừng có suy nghĩ một cách thiển cận như vậy nữa.

Bị Hạ Băng nói cho một hồi, Trúc Quân cũng như bị đơ người ra. Nhưng đơ lại là chuyện của đơ, còn suy nghĩ của cậu, cậu vẫn cứ phải suy nghĩ. Mối nghi ngờ về Hạ Băng và ác cảm với cô nàng vẫn không thể bớt đi một chút nào. Cậu ước cậu có thể nói ra hết tất cả mọi chuyện để không cảm thấy ngột ngạt như thế này nữa.



Buổi chiều, Trúc Quân cùng Trúc Hy đến một gia đình thuộc hoàng tộc của Geut đã tận tụy cống hiến cho đất nước, đến nay về đây an dưỡng tuổi già để thăm hỏi sức khỏe. Nhưng trên đường trở về, bọn họ lại phải gặp một chút rắc rối. Chính là mấy tên đứng chặn đằng trước. Thoạt nhìn không có vẻ gì là uy hiếp, nhưng lại khiến hai người liên tưởng đến bọn người của POCCDUIS. Tuy không to cao vạm vỡ dữ dằn nhưng tuyệt đối sức mạnh không thể coi thường.

- POCCDUIS.

Quả nhiên, Trúc Hy đoán không sai.

- Con ấn không có ở đây._Trúc Quân lạnh lùng nhìn lại.

- Tao biết, chắc chắn bọn mày không mang trên người. Thứ bọn tao cần là nơi cất giấu nó. Được chứ?

- Mày nghĩ tao sẽ nói? Thế thì mày quá ngu rồi.

Trúc Quân hung hăng ném về bọn người đối diện một ánh mắt khinh bỉ. Hai tên đứng trước liền nhắm tới Trúc Quân mà phóng như bay. Mấy cú đầu cậu còn đỡ được dễ dàng chứ mấy phát sau, cố chấp mới có thể đỡ được, cho đến khi cậu bị đá bay xuống đất. Cậu đã chiến đấu anh dũng như một người anh hùng như thế.

Trúc Hy đứng bên cạnh loạn xạ hết cả lên. Nhỏ đứng đó mà nước mắt giàn giụa, muốn hét nhưng lại nhớ ra đây đang trong ngõ vắng, khó ai có thể nghe thấy, nhỏ cũng không biết võ, cứ thế mà nhìn Trúc Quân bị đánh. Bọn người POCCDUIS không cho nhỏ chạy đến, mục đích của bọn chúng là đánh Trúc Quân bầm dập, uy hiếp để buộc Trúc Hy phải khai ra. Nhưng cả hai người vẫn kiên cường chịu đựng, cố chấp không chịu bán đi Tổ quốc.

Từ đâu một bóng người vụt lao tới như tia chớp khiến tất cả đứng hình. Chính xác là Nhược Vy. Nhỏ chạy tới chỗ Trúc Quân, cũng đấm đấm đá đá như thật. Cả người che chắn cậu bạn, mặc kệ những cú đấm của bọn người kia. Đến lúc cô nàng mệt nhừ, chuẩn bị gục xuống thì mới chốt một câu:

- Tôi đã gọi cảnh sát. Các người tưởng tôi ngu đến mức chạy vào hang sói mà không phòng bị hay sao? Chờ thêm đi, chuẩn bị tới rồi đó.

Bọn chúng bỏ đi, đường nào cũng không thể lấy thêm thông tin gì từ miệng hai người này.

Trúc Quân gượng cười cố đứng thẳng dậy, khoác vai Nhược Vy, cô nàng liền quay lại nhìn cậu bạn. Nhưng bất ngờ thay, lúc ấy Nhược Vy lại quá mệt, do vậy mà ngã phịch xuống, đè lên người Trúc Quân, và tiếp theo là cảnh mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy.

Một cảnh ta thường bắt gặp trong các tiểu thuyết ngôn tình, cũng như truyện teen hiện đại.

Một cảnh lãng mạn làm ta xao xuyến mà âm thầm ngưỡng mộ.

Tất nhiên, đó là cảnh...nữ đè lên nam, nam ôm trọn nữ vào lòng. Còn gì nữa à? Nghĩ đi đâu vậy?

Trúc Hy chỉ biết đứng đó trơ mắt mà nhìn hai người ôm nhau dưới đất, nhìn đi nhìn lại thấy vô cùng lãng mạn, lại vô cùng đẹp mắt nữa.



- Cậu biểu diễn loại võ gì vậy?_Trúc Quân nín cười nhìn Nhược Vy băng bó đầy mặt.

- Hở? Võ gì đâu. Cậu bị đánh cho ngu người rồi à?

- Chẳng lẽ cậu không phân biệt được đâu là mỉa mai đâu là thật lòng?

- Ý cậu là sao?

- Thôi, không nói cậu nữa. Cậu ngốc một cách dị người mà.

- À, bánh, cậu ăn hết hay ném đi rồi.

Nhược Vy tự nhiên nhắc tới bánh lại làm Trúc Quân nghĩ đến Hạ Băng. Không còn nhỏ thì là ai nữa? Thông tin về lịch trình của hai người chiều nay, chỉ có bạn bè mới biết. Vậy thì Hạ Băng không phải vô cùng đáng nghi hay sao? Ánh mắt Trúc Quân tìm đến Trúc Hy, hai ánh mắt chạm nhau. Không nói nhưng Trúc Hy cũng biết em mình đang nghĩ gì.