Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 16: Quá chén trên thuyền ô bồng



 

Một câu nói kéo trí nhớ Ôn Từ về tối hôm qua, về cái đêm ái muội khúc chiết ấy.

 

Cô rất sợ Thịnh Kinh Lan nói chuyện, chỉ cần bất cẩn là sẽ giống như sấm sét giáng xuống, khiến cho cô hốt hoảng, tim đập loạn nhịp.

 

Suy nghĩ làm cô rối loạn, Ôn Từ miễn cưỡng thay đổi đề tài: "Tôi đói rồi."

 

Nào ngờ đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, anh mở cái lồng bản ra, trên bàn có một bát cháo thanh đạm phối với đồ ăn kèm.

 

Anh thật là...

 

Săn sóc đến mức có không bắt bẻ nổi.

 

Ôn Từ ngồi trên ghế, có cảm giác không chân thật lắm, đến tận khi cô nếm được chút vị ngọt trong bát cháo chay.

 

Hương vị ấy theo đầu lưỡi tràn vàolòng.

 

Buổi sáng hôm nay quá mức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thìa sứ thanh thúy va vào bát cháo thanh đạm, Thịnh Kinh Lan ngồi bên cạnh bấm điện thoại như đang trả lời tin nhắn.

 

Ôn Từ thuận miệng hỏi: "Anh cứ ở thành Nam mãi thế này, công việc phải làm sao?"

 

Thịnh Kinh Lan ngước mắt lên nhìn cô: "Thế nào? Lo tôi đánh mất bát cơm?"

 

"Không phải…" Cô đâu có lo chuyện Thịnh Kinh Lan đánh mất bát cơm, dù sao mấy món quà anh đã tặng cũng đủ cho người ta ăn cả đời. Ôn Từ cầm cái thìa nhỏ xúc một miếng bỏ vào miệng, ăn rất chậm: "Vừa rồi tôi vô tình nghe thấy anh gọi điện nói khôi phục văn vật gì đó, công việc này không thể làm online được." Thịnh Kinh Lan dừng động tác xoay điện thoại, tiện tay gác lên bản, thật ra cũng không ngại nói chuyện công việc với cô: "Có một bảo tàng muốn mời tôi tới giúp họ khôi phục một món đồ sứ."

 

Ôn Từ vô thức truy hỏi: "Vậy bao giờ anh đi?"

 

Anh ngứa ra sau dựa vào ghế, đôi chân duỗi ra, hai tay gác ra sau gáy, tùy hứng đáp hai chữ: "Không đi."

 

Ôn Từ nắm chặt cái thìa: "Hà?" Thịnh Kinh Lan thật sự là người đàn ông mâu thuẫn nhất cô từng gặp, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, vừa trường thành vừa ấu trĩ.

 

Ăn sáng xong, Ôn Từ quay về phòng thu dọn bộ sườn xám và chiếc túi cầm tay tối qua, chuẩn bị xuất phát: "Tôi phải về rồi." "Ừm." Thịnh Kinh Lan hơi hất cằm, cũng không nói tiễn cô. Làm phiền anh đã lâu, đương nhiên Ôn Từ cũng ngại chủ động đề xuất, cô cầm túi tạm biệt anh rồi xoay người đi ra cửa.

 

"Ôn Từ." Thịnh Kinh Lan cố ý canh đúng lúc cô giơ tay lên mở cửa để gọi tên cô, anh nhấc cái túi giấy có in logo bệnh viên lên: "Thuốc của em."

 

"À." Cô vòng ngược về lại, duỗi tay lấy thuốc, đối phương lại cố ýthu tay về.

 

Thấy sự mờ mịt lan ra trong mắt cô, Thịnh Kinh Lan duỗi tay kéo lưng cô sát vào người mình, cúi đầu hỏi: "Không cảm ơn tôi à?" Khoảng cách thân thiết như thế này, rõ ràng là có ý ám chỉ khác. Ôn Từ bỗng nhận ra, anh đang đời cô đáp lại.

 

Ban ngày không chịu nổi thói hoang đường của ban đêm, lúc tỉnh táo Ôn Từ lại càng thêm luống cuống với chuyện này, đến nói chuyện cũng không biết nên nói sao: "Tôi, không biết."

 

Thịnh Kinh Lan nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng giao thuốc trong tay cho cô, nhẹ giọng cười: "Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian." Tự dưng anh dễ tính như vậy làm Ôn Từ vô cùng nghi ngờ. Thịnh Kinh Lan cầm chiếc túi xách thủ công trong tay cô, đưa cô vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, lại tự mình lái xe đưa cô về nhà, suốt dọc đường anh vẫn luôn thành thật, không động tay động chân, cũng không nói năng bậy bạ.

 

Chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa nhà họ Ôn, Ôn Từ đã buông hết tâm từ đề phòng: "Tối về nhà trước nhé."

 

"Ừm." Người bên cạnh nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, trong miệng quan tâm dặn dò: "Nhớ uống thuốc đúng giờ." "Ừm."

 

"Phải ăn uống thanh đạm." "Ừm."

 

"Đừng quên nhớ tôi."

 

Đây không phải lời dặn của bác sĩ, là Thịnh Kinh Lan tự thêm vào.

 

Sợ bị Thịnh Kinh Lan đào hố, cô quyết định giữ im lặng, xách đồ xuống xe.

 

Lúc đi qua hành lang dài dằng đặc, có vô tình gặp chủ Trình đang quét lá rụng trong sân viện, Ôn Từ vốn định lặng lẽ đi qua, nào ngờ chủ Trình quay đầu lại, vừa hay bắt gặp.

 

"Cô A Từ, CÔ đi đâu Về thế?" Chú Trình thuận miệng hỏi, cũng tỉnh mắt thấy túi giấy trong tay Ôn Từ, ông ấy lập tức tỏ ra lo lắng: "Làm sao thế này, sao còn cầm theo cả thuốc?"

 

"Cháu bị viêm dạ dày cấp tỉnh, không có việc gì to tát đâu ạ, uống thuốc vào đã đỡ rồi." Bị người ta hỏi thắng mặt, Ôn Từ cũng không tiện nói dối, càng không cần giấu giếm chú Trình. "Từ nhỏ đến lớn cô có bệnh tật gì mấy đâu, chắc chắn là đạo này làm lung vất vả quá, không quan tâm đến sức khỏe." Chú Trình vội ném cái chối xuống: "Tôi vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm bổ dưỡng cho cô."

 

Chú Trình nhìn cô lớn lên, quan tâm đến cô như người trong nhà.

 

Ôn Từ nhận ý tốt của ông ấy, như nhớ ra gì đó, cô quay đầu lại dặn dò: "Chú Trình, chuyện này chủ đừng nói bà ngoại biết nhé." Chú Trình liên tục gật đâu: "Tôi hiểu, hiểu mà."

 

Ôn Từ quay về phòng ngủ thay sang bộ quần áo khác, treo váy và đồ Thịnh Kinh Lan tăng vào cùng một chỗ. Cô bước đến bản trang điểm, soi gương rồi cải cây trâm minh nguyệt lên.

 

Viên ngọc trai mượt mà óng ánh nổi bật giữa mái tóc đen, đẹp mà không quá lòe loẹt, lịch sự, tao nhã, thoát tục.

 

Cô muốn tặng một món quà cho Thịnh Kinh Lan, nghỉ tới nghỉ lui vẫn không nghĩ ra lựa chọn nào phù hợp. Bình thường người khác phái mà cô tiếp xúc cơ bản đều là người đồng trang lứa với chủ Trình, không thể tham khảo, chỉ có thể hy vọng vào Internet. Ôn Từ bắt đầu đi tra Baidu, trần trọc tìm quà qua các thể loại app hỏi đáp, đáp án tham khảo được vô cùng đa đang, phải xem phù hợp với cả khi chất và sở thích cá nhân, làm cô xem mà hoa hết cả mắt.

 

Nhớ tới món quà Thịnh Kinh Lan tặng cô, dù là vòng mỹ nhân hay là trâm minh nguyệt, lần nào cũng chọc đúng trái tim cô, làm cô không nỡ từ chối.

 

Vậy Thịnh Kinh Lan thì sao? Anh thích gì nhỉ?

 

Cũng không thể mua đồ cổ làm quà cho anh được.

 

Nghĩ một mình thì có vắt óc cũng không chọn nối, Ôn Từ nghĩ tới Sa Sở.

 

Sa Sở là một cô gái vừa kỳ lạ vừa thông minh, trong mấy năm quen biết nhau ở thành Nam, cô chưa thấy cô ấy tiến sâu với ai, nhưng lại vô cũng hiểu đàn ông. Ngày nào Sa Sở cũng ngồi trong quán trà, qua đó bất cứ lúc nào cũng sẽ tìm được người. Gần đây cô ấy đắm chìm trong việc nghiên cứu trà đạo, thường xuyên chia sẻ những phát kiến mới của mình cho Ôn Từ. Ví dụ như lần này, Ôn Từ vừa đến, cô ấy đã đưa một tách trà mới sang.

 

Viền tách trà cong theo kiểu bất quy tắc, như lá sen bao lấy bên trong, nước trà hơi ảnh đó, trông còn đẹp hơn hoa đào ngày xuân.

 

"Trà này tên là gì?" Ôn Từ nhấp một ngụm, hương vị vào miệng ngọt thanh tinh tế, ghé sát lại còn nghe một mùi hương ngào ngạt.

 

"Đào hoa xuân." Sau khi nhìn thấy Ôn Từ, cô ấy mới đặt tên. Thấy cô uống trà, Sa Sở thong thả nghịch bộ trà cụ mới của mình, hỏi: "Hôm nay tới tìm tôi có việc gì?"

 

Ôn Từ buông chén trà xuống, nói thẳng vào vấn đề: "Muốn nhờ cô giúp chọn một món quà."

 

Sa Sở mở to mắt, hiếu kỳ hỏi: "Là món quà quý giá đến mức nào, đến cô cũng không chọn nổi." Dù sao mắt nhìn của Ôn Từ cũng là chuẩn không phải chỉnh.

 

"Tôi không biết tặng gì mới hợp lý, người kia cô cũng gặp rồi, là Thịnh Kinh Lan." Cô thường xuyên tới trà lâu, chính nhờ cố nền Sa Sở cũng từng gặp Thịnh Kinh Lan vài lần.

 

Sa Sở bừng tỉnh đại ngộ: "Yêu rồi à?ll

 

Ôn Từ chớp chớp mắt: "Vẫn chưa."

 

Sa Sở hiểu ngay, cũng không thấy bất ngờ tí nào: "Từ lần đầu tiên hai người cũng xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã đoán trước được là các cô sẽ phát triển đến bước này."

 

Ôn Từ khó hiểu: "Tại sao?"

 

Sa Sở thả lại trả vào ống, nói với giọng điệu chắc chắn: "Bởi vì vũ trụ mách bảo cô sẽ bị người như vậy hấp dẫn."

 

Người bị quy củ trói buộc từ nhỏ thường không từ chối được những kích thích và dụ dỗ mới mẻ, sâu trong lòng họ cũng hướng tới linh hồn tự do hơn. "Được rồi, cô nói qua xem bình thường anh ta thích cái gì?" Ôn Từ nhức nhích ngón tay: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm." Sa Sở thật sự lo lắng cho cô: "Cô không hiểu anh ta, anh ta lại rõ sở thích của cô đến thế, cô thể này dễ bị bắt nạt lắm đấy."



 

"Tôi cũng có cố ý nói cho anh ấy đâu, là anh ấy tự phát hiện ra." "Cô cũng đâu phải người sơ ý, tại sao không phát hiện ra sở thích của anh ta?" Sa Sở nắm trà sủng* trong tay thưởng thức: "Có nhiều người trông thì thẳng thắn thật thà, thực tế là rất khó nắm bắt, người đàn ông kia không để khống chế đấu, cô phải quản trái tim của mình cho kỹ vào."

 

*Trà sủng: Thường là món đồ chơi nhỏ bằng gốm, cầm chơi lúc chờ trà

 

Ý tứ từng câu cô đều hiểu cả, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra khỏi cục diện bế tắc này được, trong mắt Ôn Từ lộ về mê mang: "Cô đang khuyên tôi dừng lại trước khi quá muộn à?"

 

Sa Sở nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô hoàn toàn có thể thử, có thể hưởng thu, có lẽ anh ta sẽ đem lại cho cô trải nghiệm yêu đương rất tùy hứng." Cô ấy hơi ngừng lại, giọng điệu nhẹ nhàng cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ôn Từ rồi nói: "Chẳng qua cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi kết quả."

 

Nói chuyện với Sa Sở xong, chút kích động nho nhỏ trong lòng Ôn Từ cũng bị đè xuống.

 

Lời thật lòng thường khó nghe, thật ra cô cũng hiểu Sa Sở nói không sao.

 

Cô không thể hiểu Thịnh Kinh Lan không phải vì cô không đủ cẩn thận, mà là vì người này che giấu quá sâu, chỉ để lộ một góc núi băng là đã có thể ứng phó tự nhiên.

 

"Tôi sẽ quản tốt trái tim mình." Những lời này không phải câu trả lời cho Sa Sở, mà là đang nhắc nhớ chính mình.

 

Sau khi hai người thảo luận, cuối cùng Ôn Từ quyết định lựa chọn quần áo nam hoặc cả vạt. Những món đồ có thể sử dụng thường xuyên sẽ không sai lầm, mà cô cũng có thể chủ động chọn món phù hợp với phong cách của Thịnh Kinh Lan.

 

Ôn Từ nghĩ thông, đứng dậy nói lời cảm ơn: "Cảm ơn nhé A Sở." Nhìn bộ dáng gấp không chờ nối của cô, Sa Sở cười khẽ rồi lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa số: "Nhìn trời thế này, có thế chiều nay sẽ mưa, cầm theo cái ô đi đi." "Ừm."

 

Ôn Từ hành động rất nhanh, làm việc không thích rề rà, hôm ấy cô đi dao một vòng phố mua sắm. Giữa những món đồ đa dạng phong cách, cô vừa liếc mắt đã chọn trúng một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu.

 

Màu sắc vừa tươi sáng vừa quyến rũ này, đàn ông bình thường không mặc nổi, nhưng nếu là Thịnh Kinh Lan, cô dường như có thể tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt vời ấy.

 

Sau khi mang về nhà, Ôn Từ đặt túi mua sắm lên bàn, ngay bên cạnh chiếc túi mua sắm xách từ khách sạn về hôm nay.

 

Một đen một trắng để cạnh nhau, phân biệt là hai nhãn hiệu chuyên đồ nữ và chuyên đồ nam, hết sức hài hòa.

 

Nhớ lại những món Thịnh Kinh Lan tặng cô đều được đóng gói đẹp đẽ, quần áo cũng được giặt qua, có cần giặt áo sơ mi trước rồi mới tăng không nhỉ? Ôn Từ tìm mác áo sơ mi, đang định tìm kéo cắt bỏ, bỗng dưng di động lại đổ chuông.

 

Hôm nay là thứ năm, Tô Hòa Miêu ở trường gọi điện tới: "A Từ, chị có ở nhà không?"

 

Ôn Từ đáp: "Ở nhà, làm sao thế?"

 

Tô Hòa Miêu thở dài: "Cuối tuần em có làm một bài thuyết trình để quên trong máy tính bàn, chị có tiên thì đăng nhập vào máy tính gửi cho em với."

 

Ôn Từ buông áo xuống: "Được, chị đi xem ngay đây." Tô Hòa Miêu "moa moa" vào màn hình: "Moa moa moa, yêu chị."

 

Cô bật cười, bỏ di động xuống. Tô Hòa Miêu hoạt bát vui về, từ khi đến nhà họ Ôn đã như một viên hạt dẻ cười.

 

Lúc mở máy tinh Tô Hòa Miêu ra, Ôn Từ nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải, thấy có về mẹ cô sắp về rồi.

 

Cô đoán không sai, từ sau khi Đường Lâm Lãng về nước, đường như Ôn Như Ngọc tan làm đúng giờ hơn, ngược lại Đường Lâm Lãng lại đi sớm về trễ, dù ở cùng dưới một mái hiện cũng rất ít khi chạm mặt. Ôn Như Ngọc mặc bộ vest chuyên nghiệp vừa bước vào nhà họ Ôn đã bị người gọi lại: "Tổng giám đốc Ôn."

 

Ôn Như Ngọc bỗng quay đầu lại nhìn, là chủ Trình: "Có chuyện gì thế?"

 

Biết bà là người thiếu kiên nhẫn, chủ Trình không nói dài dòng mà đi thẳng vào chủ đề: "Hôm nay cô A Từ về nhà có xách theo thuốc." Ôn Như Ngọc bắt chuẩn thông tin trong đó: "Con bé bị bệnh?" Chú Trình nhíu mày, sắc mặt rất lo lắng: "Hình như là viêm dạ dày."

 

Ôn Như Ngọc nhíu mày thật chặt, chuyển hướng đi sang chỗ Ôn Từ ở.

 

Nhìn theo bóng lưng Ôn Như Ngọc nhanh chóng bước đi, khuôn mặt tròn đầy của chủ Trình khẽ nở một nụ cười vui vẻ. Bước vào viện của con gái, thấy cửa mở rộng nên Ôn Như Ngọc đi thẳng vào trong. Ánh mắt bà ấy nhạy bén đảo quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy túi giấy có in logo bệnh viện, Ôn Như Ngọc mở túi giấy ra thì thấy, ngoài vài loại thuốc cần uống còn có kết quả khám của bác sĩ và kết quả xét nghiệm máu.

 

Viêm dạ dày cấp tỉnh, trong ba ngày có tình trạng uống nhiều rượu.

 

Nhìn đến hai hàng chữ đằng sau, nỗi lo lắng trong mắt Ôn Như Ngọc dần bị che mất, bàn tay cầm kết quả khám không nhịn được run rẩy. Quả nhiên Ôn Từ lừa bà ấy! Uống nhiều rượu đến mức phát bệnh viêm dạ dày, rốt cuộc bữa tiệc rượu kia phải dày vò đến mức nào? Bà vất vả phát triển Ôn thị đến ngày hôm nay, còn cần con gái ra ngoài uống rượu với khách để kiếm mối làm ăn ư?

 

Ôn Như Ngọc hít thở vô cùng nặng nề, một lát sau mới miễn cưỡng đè xuống. Bà nhét tờ giấy lại vào túi giấy, khóe mắt lại liếc thấy thứ màu đỏ trên bàn kia. Cầm lên xem, là một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu rông thùng thình.

 

Ôn Từ chưa từng mặc quần áo phong cách này, rõ ràng kích cỡ và kiểu đảng cũng không phù hợp với con gái.

 

Lúc lật mác ra xem, cả khuôn mặt Ôn Như Ngọc cũng bắt đầu co giật.

 

Ôn Từ được bà dạy dỗ đến lớn, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tặng quà cho đàn ông, trừ khi là loại quan hệ ấy...

 

Con gái quen đàn ông từ bao giờ, lại còn phát triển đến bước tặng quần áo? Bình thường những người đàn ông thành thục ổn trong bà gặp đều mặc màu nhạt hoặc màu xám đen xanh gì đó, đàn ông mà mặc màu đỏ rượu như này, khả năng cao là không phải loại đứng đắn gì.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Ôn Như Ngọc đứng tại chỗ không cử động, chỉ đợi con gái quay lại để thẩm vấn.

 

Ôn Từ vừa vào phòng ngủ đã thấy sai sai, khi cô nhìn thấy Ôn Như Ngọc đứng bên cạnh bàn cầm chiếc áo sơ mi trong tay, trong lòng cô bỗng thắt lại. Rõ ràng ngay từ đầu cô muốn hỏi cho rõ chuyện "kinh rượu", nhưng bây giờ lại bị nắm lấy nhược điểm.

 

Dù là quan hệ mẹ con bình thường, khi mẹ tìm thấy áo sơ mi nam trong phòng, con gái cũng sẽ thấy ngại ngùng phần nào, huống chi Ôn Như Ngọc quản cô rất nghiêm trong chuyện kết giao với người khác phái này.

 

"Mẹ." Dù có cãi nhau to tới đầu thì mối quan hệ me con vẫn còn đó.

 

Ôn Như Ngọc nhấc áo sơ mi lên: "Không định giải thích với mẹ một chút à, tại sao trong phòng con lại có đồ của đàn ông?"

 

"Con định tặng bạn, anh ấy từng giúp con rất nhiều." Đây cũng không phải lời nói đối, từ lúc quen biết đến giờ, Thịnh Kinh Lan không chỉ giúp cô về mặt hành động mà còn cho cô rất nhiều cảm xúc có giá trị.

 

Ôn Như Ngọc tiện tay ném chiếc áo sơ mi lên bản, nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: "Quen bạn từ bao giờ? Tên là gì? Người ở đầu? Gia thế như nào?"

 

Những câu hỏi ép sát làm Ôn Từ không biết phải làm sao: "Mẹ, mẹ việc gì phải ép con đến thế này?"

 

Ôn Như Ngọc mặt không đổi sắc: "Mấy câu hỏi để hiểu thế này mà con cũng không trả lời được, là không muốn nói hay chột da?" "Con không chột dạ, nhưng mẹ chất vấn con như vậy làm con cảm thấy mình như phạm nhân bị thẩm vấn vậy." Chèn ép khắp nơi, áp lực khắp nơi làm cô bài xích việc nói chuyện với mẹ mình.

 

Đối diện với một người mẹ như vậy, cô không đoán được nếu mình nói người nọ là Thịnh Kinh Lan, có phải mẹ cô cũng sẽ làm như trước đây, đến tìm đối phương và làm ra những hành động cô không thể đoán trước được hay không.

 

Ôn Từ không dám đánh cuộc. Nhưng việc Ôn Từ ngậm miệng không nói gì rơi vào trong mắt Ôn Như Ngọc chính là quan hệ của hai người không chính đáng: "Hai đứa phát triển đến bước nào rồi?"

 

Ôn Từ cắn môi nói: "Vẫn chỉ là bạn bè." "Được, mẹ tạm thời tin con." Ôn Như Ngọc nói chuyện như không cho phép phản đối: "Dù cậu ta là người như thế nào, hoặc là đưa cậu ta đến cho mẹ gặp, hoặc là con nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cậu ta đi."

 

Ôn Từ mở to mắt, khiếp sợ lên tiếng: "Mẹ, năm nay con đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải mười lăm tuổi! Chẳng nhẽ con không có quyền quen người khác phải, tự do tìm bạn trai?" Dù cô chưa từng yêu đương thì cũng biết mối quan hệ yêu đương phải ổn định thì mới đi đến bước gặp phụ huynh. Sao giờ hai người còn chưa xác định mối quan hệ đã phải thông qua sự kiểm tra của mẹ cô trước? "Chẳng nhẽ mẹ không tin con một chút nào sao?"

 

"Thật ra mẹ rất tin con, nhưng con tự xem xem con đã làm ra những chuyện gì?" Ôn Như Ngọc trực tiếp lấy túi giấy đựng thuốc và đơn thuốc ra, giơ ra trước mặt Ôn Từ: "Say rượu, uống đến viêm dạ dày, đây là niềm tin mà con nói ư?"

 

Từng chuyện từng chuyện tích tụ làm lửa giận của Ôn Như Ngọc lại bùng cháy thêm: "Ôn Từ, giờ con càng ngày càng to gan đấy!"

 

Nội dung mắng mỏ đụng trúng vảy ngược của Ôn Từ, cô lập tức giương giọng hỏi lại: "Ngược lại con cũng muốn hỏi mẹ, tại sao con chỉ uống một ly rượu trong bữa tiệc thôi mà mẹ cũng nhận được ngay tin tức, là vì đến trợ lý bên cạnh con cũng là tai mắt của mẹ, đúng không?"

 

Ôn Như Ngọc trầm mặt, không phản bác.

 

Ôn Từ đã biết đáp án, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cô hỏi: "Rốt cuộc mẹ muốn quản con đến khi nào?"

 



Ôn Như Ngọc lập tức thốt ra: "Mẹ là mẹ con, mẹ mặc kệ con thì ai quản con?"

 

"Vì mẹ là mẹ con, nên con mới nghe lời mẹ, che giấu bản thân, bỏ rơi bạn bè, nhưng con được cái gì? Là sự không tín nhiệm của mẹ và sự khống chế ngày càng gắt gao."

 

Cô thông minh trường thành sớm, từ nhỏ đã được khen là thông minh hiểu chuyện, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn coi cô như bình sử để vỡ, không cho ai chạm vào. Cô từng nhiều lần định nói chuyện với mẹ, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại.

 

Sự phản kháng của cô khiêu chiến quyền lực người làm mẹ của Ôn Như Ngọc, bà ấy chỉ thấy trán mình nảy lên thình thịch, không hiểu sao cô con gái trước giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời lại liên tiếp ngỗ nghịch với mình: "Dạo này sao con lại thành thế này? Năm lần bảy lượt phản bác mẹ, trước đây con đầu có như vậy."

 

Chắc chắn là người đàn ông mới xuất hiện gần đây đã ảnh hưởng đến con gái bà, không biết rốt cuộc người nọ là ai.

 

Ôn Từ thở dài một hơi trong lời nói thiếu cảm thông của bà.

 

Lời lên án vừa rồi đã hao hết tỉnh lực của cô, cô gục đầu xuống, rũ vai, đau lòng nức nở: "Mẹ, thật sự, mẹ làm con quá thất vọng."

 

Ở đây thêm một giấy một phút cũng làm cô thấy hít thở không thông, cô như chủ cá rời khỏi làn nước đang kề cận cái chết, liều mạng giây dua muốn quay lại biển khơi bát ngát.

 

Lúc không nhịn được gọi điện cho Thịnh Kinh Lan, tiếng cô gọi tên anh cũng mang theo âm thanh nức nở.

 

Người đàn ông nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô: "Sao em lại khóc?"

 

Ôn Từ đứng trên phần đất trống trải trước cửa nhà họ Ôn, lúng túng nói: "Cải nhau rồi…"

 

Thậm chí không cần phải nói mình cãi nhau với ai, Thịnh Kinh Lan cũng đã đoán được thân phận của đối phương, anh cũng không cố gắng truy hỏi, chỉ hỏi cô: "Tôi ở gần chỗ hồ ngắm cánh lần trước, muốn qua đây không?"

 

Mây gió xoay vần, sắc trời trầm xuống.

 

Khi màn đêm buông xuống, cả thành Nam như chìm trong làn sương mù.

 

Có người thích trời trong nắng ấm, lại có người yêu mưa bụi thành Nam.

 

Tiếng gió ào ào triền miên bên tai, Thịnh Kinh Lan ngồi ở đầu thuyền ô bồng, hưởng thụ niềm vui quá chén.

 

Chỉ là tên Du Dương kia không hiểu chuyện lắm, lâu lâu lại gọi tới phá hoại tâm trạng tốt của anh: "Cậu vẫn không về à? Định chơi bên đó bao lâu?"

 

"Phỉ Phỉ nói cậu ở thành Nam vừa gặp đã yêu một mỹ nhân, ban đầu tôi còn không tin."

 

"Giờ đã hơn hai tháng trôi qua còn chưa theo đuổi được, xem ra sức hấp dẫn của cậu Thịnh không so được với trước đây nữa rồi."

 

Nghe mãi một lúc, Thịnh Kinh Lan mới lười biếng bình luận một câu: "Lắm mồm thế nhỉ." "Cậu nghĩ tôi muốn à?" Nếu được lựa chọn, anh ta cũng sẽ không cố gắng giục giã: "Mấy người đó không mời được cậu nên gọi điện tới studio, tìm đến cả tôi đây này."

 

Thịnh Kinh Lan chậc một tiếng: "Thì cậu cứ chịu đi."

 

Một cầu làm Dụ Dương tức đến hộc máu: "Tôi đúng là mắc nợ cậu."

 

Thịnh Kinh Lan không có tâm trạng nghe anh ta nói nhảm, lúc định cúp điện thoại thì Ôn Từ lại gọi tới. Thật trùng hợp.

 

Anh cúp điện thoại Dụ Dương mà không hề do dự: "Có điện thoại tới, cúp đây."

 

Không ngờ Ôn Từ lại khóc, Thịnh Kinh Lan không định đi, chỉ là sau khi nhận điện thoại, anh bảo lái thuyền quay đầu lại: "Về đón một người bạn."

 

Anh đón được Ôn Từ bên bờ sống, còn chưa kịp nói gì, Ôn Từ đã vội vàng nhào vào lòng anh, chủ động ôm chặt lấy anh như muốn dung hòa cả cơ thể mình vào. Xem ra trận cãi vã hôm nay ồn ào hơn hẳn bình thường.

 

Chắc mâu thuẫn gia đình là thứ anh giải quyết dở nhất, dù Ôn Từ khóc lóc thút thit vì chuyện này, anh cũng không thể an ủi.

 

Thịnh Kinh Lan ôm lấy cơ thể đơn bac mềm mại của cô gái, tiếng nức nở đè nén của cô thật sự khiến người ta thương tiếc: "Buồn đến thế cơ à?"

 

Khó lắm anh mới để lộ được chút dịu dàng, ngón tay chen vào giữa mái tóc, hôn lên mái tóc đen mềm mại: "Làm thế nào em mới vui về hơn chút đây?" "Tôi muốn uống rượu." Càng là chuyện mẹ không muốn cô làm, hôm nay cô càng phải phản nghịch đến cùng.

 

Thịnh Kinh Lan ôm lấy cô, lập lại lời dặn dò của bác sĩ: "Em không uống rượu được."

 

Hiếm khi thấy Ôn Từ tùy hứng đến vậy, cô bướng bỉnh nói: "Uống một tí thôi, được mà." Trông cô vừa không chịu nói lý vừa không muốn bỏ qua, Thịnh Kinh Lan quay đầu nhìn chiếc thuyền ô bồng dừng bên bờ, nói: "Trên thuyền có rượu." Vì mấy lời này, Ôn Từ theo anh ngồi vào khoang thuyền.

 

Lái thuyền tận chức tận trách khua mái chèo, chiếc thuyền ô bồng đen nhánh chậm rãi rời khỏi bờ hồ.

 

Trong khoang thuyền bày một đĩa trái cây phong phú và một bình rượu đã uống qua, Thịnh Kinh Lan xách một "bầu rượu" khác lên, rót cho cô một ly đầy. Chờ Ôn Từ nâng ly lên uống mới biết bên trong hoàn toàn không phải rượu.

 

"Dối trá." Cô nhỏ giọng thốt ra hai chữ, bị Thịnh Kinh Lan thính tai nghe thấy.

 

"Chậc." Nhưng anh không muốn gánh tội danh này: "Tôi bảo trên thuyền có rượu, nhưng đầu có nói là cho em uống."

 

Không lừa cô vào đây, có khi lại phản nghịch chạy tới quán bar tự chuốc say chính mình mất. Trời chiều đổ mưa lớn, giọt mưa rơi xuống mặt hồ trong màn đêm dần buông.

 

Lái thuyền mặc áo tơi lên người, khoang thuyền cũng được buông mành xuống. "Sao hôm nay lại cãi nhau?" Anh hỏi.

 

"Tôi…" Mâu thuẫn hôm nay có liên quan đến anh, thật sự cô rất khó mở miệng. Ôn Từ cố tình lảng tránh, đổi sang cách khác để vứt vấn đề về phía anh: "Bố mẹ anh có quản lý chuyện anh ăn cơm uống rượu hoặc kết bạn như nào không?"

 

Thịnh Kinh Lan cụp mắt xuống, bình thản đáp: "Họ chẳng có tâm tư nào mà quản tôi."

 

"Mẹ tôi chẳng những dò hỏi mọi chuyện của tôi, mà đến trợ lý của tôi cũng là tai mắt của bà ấy." Nói đến chuyện này, chính cô cũng thấy vừa đáng thương vừa đáng cười: "Trước mặt bà ấy tôi cứ như một vật trong suốt, không xứng đáng được sở hữu sở thích và bí mật của mình."

 

Cô khắc khẩu với mẹ hết lần này đến lần khác cũng chỉ vì muốn kiếm được chút tự do.

 

Ôn Từ cầm ấm trà lên rót cho mình một tách, rồi lại cầm bầu rượu lên rót đầy cho Thịnh Kinh Lan.

 

Cô lấy trà thay rượu, Thịnh Kinh Lan bèn ở bên cô, rót từng ly từng ly vào miệng.

 

Men rượu xông lên đỉnh đầu, Thịnh Kinh Lan tiện tay cải hai cúc áo, dựa lưng vào mạn thuyền, một chân anh cong lên, chân còn lại đuôi thẳng về phía trước.

 

Tay trái anh duỗi lên đùi, tay phải cầm chén rượu, lười biếng lắc lư, trông bộ dạng rất say mê. Khung cảnh trước mắt trông còn yêu dị hơn dáng về anh mặc áo sơ mi màu đó rượu trong trí tưởng tượng của Ôn Từ.

 

Tiếc là cô còn chưa kịp tặng món quà.

 

Ôn Từ nhìn chằm chằm vào xương quai xanh nửa kín nửa hở dưới cổ áo anh đến xuất thần, không để ý thấy khát khao dưới đáy mắt người đàn ông.

 

Tiếng mưa rơi càng lớn, dưới ánh sáng lay động, Thịnh Kinh Lan chỉ còn nhìn thấy đôi môi đỏ hé mở và cặp mắt lấp lánh ảnh nước trước mắt, dục vọng trong anh dâng lên.

 

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy." Ly rượu trong tay lăn xuống, anh cảnh cáo Ôn Từ bằng chút lương trí cuối cùng còn sót lại, dã tâm trong mắt đã không giấu được nữa, dần dần bộc lộ ra ngoài.

 

Cô gái như tờ giấy trắng tinh trên phương diện tình cảm lại ngây thơ nhìn sang, hỏi anh: "Tại sao?"

 

Thịnh Kinh Lan duỗi tay kéo gáy cô về phía mình, đầu gối chen vào giữa hai chân cô, hô hấp nóng bừng phả vào lỗ tai cô: "Tôi sẽ muốn 'yêu' em."

------oOo------