Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Quyển 3 - Chương 43



Một ngày cuối tuần, dù biếtrõ Diệp Tử không còn ở đó, tôi vẫn đến trước cửa nhà em, ngồi dưới bậccầu thang châm điếu, nhớ lại gương mặt rạng ngời cuốn hút ấp phủ tronglàn khói thuốc.

Một tiếng mở cửa vang lên, vừa quay đầu,tôi nhìn thấy một người đàn ông từ trong nhà Diệp Tử bước ra. Tôi giậtmình gần như bật dậy khỏi bậc cầu thang.

Tôi hỏi: “Ông là ai?”

Người đàn ông nhìn tôi ngược xuôi một hồi, cũng nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

“Sao ông vào được đây?”

“Ơ hay, cái anh này, đây là nhà tôi, anh hỏi tôi làm sao vào được đây?” Người kia định đi xuống bèn bị tôi chặn ngay lại.

"Gì thế? Định gây sự à?” Ông ta trợn ngược mắt, nhìn tôi khiêu khích.

“Nhà ông? Sao có thể là nhà ông? Diệp Linh Lung ở đây mà.” Mắt tôi sắp phóng ra lửa vì tức giận.

“À…để tôi nói,” Người kia cười, mặt mày giãn ra, “Tìm cái cô đấy à?Chuyển đi từ lâu rồi, đã hơn nửa tháng nay, tôi là chủ nhà…”

Tôi đấm mạnh tay vào tường!

Chủ nhà giật thót, nói: “Người anh em, cậu không sao chứ?”

Tôi hỏi: “Tôi có thể vào nhà một chút không?”

"Thôi, tôi phải đi bây giờ, mà tôi có biết cậu đâu…Căn hộ này còn phải cho người khác thuê.”

“Anh ơi, anh mở cửa một lúc thôi, nếu không em cậy cửa ra đấy, em làbạn trai cũ của Diệp Linh Lung, cô ấy không nói gì đã bỏ em đi, em muốnnhìn lại căn nhà cũ của chúng em.” Tôi van lơn cầu khẩn.

Chủ nhà ngập ngừng một lát, “Được rồi, cậu đứng đây, không được bướcchân vào! Giữa thanh thiên bạch nhật…” nói rồi mở cửa ra.

Đồ gia dụng, đồ điện vẫn ở đó, tôi còn cảm thấy thoang thoảng hơi thởthơm ngát của Diệp Tử, nhìn thấy em duyên dáng uyển chuyển lắc eo đi qua đi lại.

Chẳng hiểu bằng cách nào tôi đã lê được về nhà,chỉ biết khi tấm thân đổ ập xuống giường, khổ đau nghẹn đắng trong cổhọng, nếu bạn thấy một người đàn ông khóc thầm trong đêm, phần lớn cónghĩa là anh ta đã mất đi điều quý giá nhất, như tôi, mất đi tình yêu.

“Hải Đào ơi, em vì anh, muốn tốt cho anh, muốn tốt cho chính mình, giữachúng mình sẽ chẳng bao giờ có kết quả, hà tất phải hành hạ cả hai thếnày? Rồi cùng đau khổ”

“Thối thây như em làm sao xứng với anh?!”

“Tôi không phải một miếng ngọc đẹp, tôi là viên đá bị người ta đập nát vô số lần, tôi không xứng đáng với anh!”


Đó là tất cả những lời Diệp Tử đã ném vào tôi, từng phút từng giây như những hòn đá nặng nghìn cân đè trĩu lên tim tôi.

ĐÊM ẤY, DIỆP TỬ, TIỂU NGỌC, TIÊU LÂM, ba người đàn bà gào thét trong giấc mơ của tôi, đầu tôi đau ngập dại.

Những ngày sau đó tôi im lìm hẳn, tôi cắm phập mình vào tải công việc, dồn hết tâm sức, giám đốc Vương khen ngợi tinh thần làm việc và hiệuquả công việc của tôi, ông luôn biểu dương tôi trước mỗi cuộc họp, nóithanh niên phải như cậu Lý Hải Đào mới được.

Thị trường rất lớn, phân phối hai đầu thành phố Bắc Kinh, vì thế công ty cấp cho tôi một chiếc BMW.

Tiêu Lâm luôn luôn cố tình xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi lại nhớđến hai tờ vé in mực xanh. Cô ngồi chống tay lên bàn làm việc, cười rạng rỡ với tôi, tôi không còn hơi sức đáp lại, ngoài đi làm, chút sức lựccuối cùng tôi dốc vào việc mong ngóng trước cổng khu biệt thự Lan Uyển.

Tôi hỏi trực tiếp quản lý khu nhà, họ cũng chỉ nhún vai nói “Anh ạ,xin lỗi anh, chủ nhà không có nghĩa vụ phải báo với chúng tôi hành tungcủa họ, chúng tôi không có cách nào biết được.”

Hay Tiểu Vân đi cùng Diệp Tử đến Singapore? Tôi nghĩ mãi vẫn không lý giải nổi.

Một ngày chủ nhật, tôi thức dậy vào giữa trưa, ăn qua loa chút đồ, vừa chuẩn bị ra cửa, Tiêu Lâm gọi điện tới: “Hải Đào, em đây, tối nay anhcó thời gian không? Cùng đi ăn cơm anh nhé, em có việc cần nhờ.”

“Việc gì vậy Tiêu Lâm, em nói luôn qua điện thoại đi.”

"Nói qua điện thoại không tiện, có việc muốn nhờ anh thật mà, tối nay anh có thể ghé qua nhà em được không?

“Có…thật quan trọng không?”

“Quan trọng, lần trước anh tiễn em về tận dưới chân lầu? Anh còn nhớkhông? Cửa 3 phòng 201, em chờ anh.” Không đợi tôi trả lời, Tiêu Lâm đãngắt máy.

Lúc ra cửa, mẹ đứng sau lưng hỏi: “Con ơi, tối ăn cơm ở nhà nhé, hôm nay là sinh nhật con, tối nay chị con cũng đến đấy.”

Sinh nhật? Ôi, ngày 28 tháng 11? Tôi thật sự đã quên. Chẳng lẽ tôi đã 27 tuổi? Chẳng lẽ Diệp Tử đã bỏ đi được 39 ngày?

Nhớ đến cái tên ấy, lòng tôi thít nghẹt, gần như đang bị ai đó dẫmnghiến lên người, đau dồn đau dồn lại. Đau tới mức phải nghiến chặt răng mới gượng dậy được.

“Thôi mẹ ạ, con có hẹn rồi, tối naykhông về ăn cơm, bảo chị khỏi cần mua bánh, có ai ăn đâu lại bỏ phí.”Tôi xuống lầu đi luôn.

Nhà Tiểu Vân vẫn không có ai, đếnđây đã trở thành một trình tự không thể khác trong ngày sinh nhật củatôi, nhưng trình tự này chẳng khởi động được gì.

Buổi chiều tôi lái xe đi tìm Cảnh Trực.

Cảnh Trực đang ở ngoại thành một khu nghỉ ngơi chơi bài, tôi đứng đợianh ở đằng sau, đợi có người đi vệ sinh mới kéo anh ra một bên.

Nghe xong lời tôi Cảnh Trực lắc đầu quầy quậy, nói: “Không thấy TuyếtNhi nói gì, từ lúc cô ấy đi Mỹ, thường chủ động gọi về cho gia đình haybạn bè, Diệp Tử chắc không có số của cô ấy đâu, trước lúc đi không thểliên hệ với cô ấy. Cậu cũng gọi cho Diệp Tử, liên tục tắt máy phảikhông? Chắc họ mất liên lạc rồi. Thế này vậy, tối nay mình gọi cho Tuyết Nhi, bây giờ bên ấy là nửa đêm rồi. Nếu cô ấy có tin tức của Diệp Tử,tôi gọi cho cậu đầu tiên.”

”Em trai à, đừng sốt ruột, đàn bà ấy mà, điên một trận lại quay về thôi…”

Nhưng giận dữ đã 1 tháng 9 ngày, chẳng nhẽ tất thảy đã tiêu tan?

Tôi phóng gấp từ ngoại ô về đã 8 giờ tối, cái bụng sôi ọc ọc vì đói,đến trước cửa phòng 201, vừa định đưa tay lên gõ, cửa đã mở ra.

Tiêu Lâm trang điểm nhẹ nhàng, mang nụ cười êm dịu chào đón: “Đợi anh lâu lắm rồi, sao giờ mới đến?

Tôi mệt mỏi đáp: “Có chút việc, xin lỗi anh đến trễ.”

Một bàn đầy thức ăn đặt giữa phòng khách, còn có một chai vang đỏ, nền nhạc là bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, chẳng biết do ai hát, giọng ca sĩđặc biệt và du dương, làm chuếnh choáng lòng người.

Nếu có thêm hai hầu bàn, đồ ăn Trung Quốc sẽ thành đồ Âu, có cảm giác như đang ở một nhà hàng sang trọng.

“CHÚC MỪNG SINH NHẬT!” Cô nói.

“Sao em biết” Đã lâu lắm rồi không ai khiến tôi cảm động.

”Bảng danh sách nhân viên công ty có hết mà, anh đi rửa tay rồi vàongồi nhé, em không biết nấu cơm, nên gọi đồ ăn ở dưới nhà lên, nhưng món cà bung này là em xào đấy, sa lát trộn nữa, anh đừng cười em nhé HảiĐào…” Tiêu Lâm kéo ghế ra mời tôi.

Tôi rửa tay xong ra bàn ngồi, gắp liền hai miếng, hỏi: “Tìm anh là vì…”

“Cũng không thuần túy là thế, em cảm thấy gần đây anh có tâm sự, muốntìm anh nói chuyện, anh xem bây giờ ngày ngày anh đi sớm về khuya, nghenói bạn gái anh ra nước ngoài rồi, vẫn chưa về sao?”

“Cô ấy đi nghỉ rồi, anh chắng có chuyện gì đâu…” Tôi thờ ơ không đối phó, nhìn thấy chai vang đỏ trên bàn, bỗng tự hỏi không biết nó có 4 độ không?

Vừa nghĩ tới đó lại thấy không ngon miệng, tôi với tay lấy chai rượu, chẳng nói với Tiêu Lâm một lời, tự rót ra một chén.

Tôi dám khẳng định nó không phải 4 độ.

Bài hát lặp đi lặp lại.

“Nếu em thật sự đi Mỹ, Hải Đào, anh…sẽ nhớ về em chứ?” Tiêu Lâm đột ngột chủ động gợi lại vấn đề cô từng né tránh.

”Bao giờ?”

“Em…chỉ giả dụ thế.”

"À ừ, bạn bè mà, sẽ vẫn nhớ.” Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, tùy tiện trả lời cho qua chuyện.

“Vậy thì, em muốn biết, nếu em không đi, có bao giờ anh sẽ để ảnh củaem trong ví?” Tiêu Lâm đặt chén rượu trên tay xuống, rượu làm má cô ửnghồng, đàn bà uống rượu vào thường trở nên đẹp hơn?

Tôi lạinhớ về Diệp Tử xinh đẹp trong cái lần sinh nhật uống rượu say, lại nhớvề đêm ấy với đôi mắt say đắm mơ màng Diệp Tử hỏi tôi: Tại sao?

Giờ đây, người cần hỏi câu “tại sao” ấy phải là tôi, tại sao em không có lấy một chút tin tức.

Thấy tôi đờ đẫn, Tiêu Lâm động nhẹ vào tay tôi, tôi nhìn cô, không nói gì. Cô là một người con gái thông minh, hành động ám chỉ, mà không chút bộc lộ.

“Bỏ qua đi, một câu hỏi ngốc nghếch, không trả lời cũng được! Mai còn phải đi làm, thôi không đợi đến 12 giờ nữa, chúngmình thổi nến đã!”

Tiêu Lâm đặt bánh lên bàn, thắp nếp, đểlại một ngọn đèn con con, “Anh ước một điều đã Hải Đào!” Ánh nến bậpbùng hiện tỏ khuôn mặt thoáng sắc hoa hồng của Tiêu Lâm, phảng phất nétsiêu linh.

Tôi còn muốn ước gì ngoài việc Diệp Tử quay lại bên tôi?

Tôi vừa thổi tắt nến Tiêu Lâm rất nhanh hôn lên má tôi, “Sinh nhật vui vẻ!”

Tiêu Lâm quá bạo dạn làm tôi có đôi phần bất ngờ, mùi nước hoa thanhtao trên cơ thể cô quấn quanh tôi, bất giác tôi cảm thấy mọi thứ thật dễ chịu.

Ngay bây giờ nếu tôi làm gì, hẳn Tiêu Lâm sẽ ưng nhận.

Chẳng có gì trở ngại, cô đang ngước lên âu yếm chờ đợi, thâm tình vàchuyên chú, nếu tôi đoán không nhầm, ánh mắt cô đang đầy ý khuyến khích.

Cái khắc ấy, trong nền nhạc êm dịu, trong ánh nến tỏ mờ, tôi đang ngã lòng, con người vẫn thường gặp tình huống này, cám dỗ…

Diệp Tử từng khinh miệt nói: “Đàn ông? Hừ…” Phải vậy không, tôi thừanhận mình bị mê hoặc, như thừa nhận mình là thằng đàn ông, một thằng đàn ông bị người phụ nữ yêu dấu vứt bỏ.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, một âm thanh cao ngất phá vỡ tự nhiên, không hề ăn khớp vớikhông khí đã được cố ý kiến tạo ở đây. Tiêu Lâm vuốt lại tóc, giúp tôilấy điện thoại.

Không có số hiện lên, tôi giật mình, hay là…

Tôi lập cập chạy sang phòng khác ấn nút nhận điện: “A lô?” - Giọng tôi run run.

Đầu bên kia không lên tiếng, tôi cơ hồ có thể ngửi thấy hơi thở tựa hương lan của Diệp Tử ở đầu dây.

“Diệp Tử…” tôi gần như dồn hết sức lực để thốt ra được lời này, lờinói vừa tuột khỏi môi, toàn thân tôi như kẻ hụt hơi không còn chút sứclực.

Bên kia chỉ còn tín hiệu bận. Điện thoại tuột khỏitai, rơi sõng soài xuống sàn. Người tôi trượt dài theo gờ tường, tôi lấy tay ôm đầu.

Tiêu Lâm định chạy lại đỡ tôi, bị tôi chặn lại, chỉ nói: “Để kệ anh, cho anh yên tĩnh một lát.”

Cứ ngồi thụp như thế, mãi đến khi hai chân mất hết cảm giác. Cảm giáclà cái gì đâu chứ, sợ rằng cái tôi đang mất, là người tôi yêu suốt kiếpđời này.

Tối ấy ra khỏi nhà Tiêu Lâm, cái gã tôi 27 tuổigiống như linh hồn lang thang đứng trong gió lạnh, muốn để mặc giá rétđóng băng nỗi nhớ thương tuyệt vọng của tôi.

Nhưng có thể khẳng định một điều: Diệp Tử còn sống.