Cho Em Một Chút Ngọt Ngào

Chương 12



Edit: Mochie

Beta:

======================================

Vân Tranh đang sống chung một tòa nhà chung cư với Hà Ức Hạ, ngoài dự liệu của cô là phía ngoài đã sớm bị các phóng viên ngồi chờ sẵn. Cô đã không có được loại đối xử đặc biệt này trong nhiều năm.

Lần này, cũng thấy được cái lợi khi cô quyết định mua nơi này

Lúc đó Vân Tranh cũng có một số tiền tiết kiệm nên mỗi ngày trôi qua đều không tồi. Căn nhà cô mua nằm ở vị trí đắc địa trong thành phố, trong đó bất động sản và an ninh không nơi nào sánh kịp.

Đi trong sân chung cư, gặp hàng xóm là người nổi tiếng là chuyện bình thường.

Họ đi thẳng ra khỏi từ bãi đậu xe ngầm, bãi đỗ có bốn lối ra và có thể chọn những con đường khác nhau để đi ra ngoài, vì vậy họ đã ra ngoài một cách thuận lợi.

Đến con đường gần công ty. Mới thấy rằng quả thật số phóng viên phục kích nhà Vân Tranh còn được coi là ít, bên đây mới là nơi bày ra trận địa lớn của đám phóng viên. Người hâm mộ và các phóng viên đều đang hồi hộp, giống như một người nổi tiếng nào đó thông báo tuyển dụng.

Người lái xe của Hà Ức Hạ không dừng lại, mà đi vòng một vòng và yêu cầu Vân Tranh gọi cho Trương Hướng Dương để hỏi làm sao để đi vào.

Sau đó bọn họ nhìn thấy hơn chục vệ sĩ hùng hổ bước ra từ trường quay, khung cảnh giống như chào đón vị lãnh đạo cấp cao nào đó.

“Mẹ nó... Hahahahaha!” Hà Ức Hạ Không nhịn được cười sau khi xem xong, liên tục vỗ lên đùi, nghiêng ngả đi cùng Vân Tranh đến phòng làm việc.

Quả thật, các phóng viên đổ xô chen chúc nhau đến.

"Đạo diễn Vân, cô có gì muốn nói về sự việc liên quan đến sự việc tiểu tam lúc trước không?"

“Cô thực sự bị ai đó hãm hại hất nước bẩn sao?"

“Hai người cùng xuất hiện ở đây vậy có phải cô Hạ sẽ đóng nữ chính của bộ này không?

Hà Ức Hạ ban đầu đi thẳng vào căn phòng ở đầu nhưng suy nghĩ một hồi lại quay lại trả lời:

"Những ngày đầu, đạo diễn Vân đã rất quý mến tôi. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, và nếu không có cô ấy, tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Tôi rất hạnh phúc khi được hợp tác lại cùng với cô ấy, cho nên nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cùng cô ấy làm việc. ”

Nói xong liền bước nhanh đi vào.

“Nếu cô nói như vậy, rất khó để từ chối ký hợp đồng.” Vân Tranh nhỏ giọng nói với Hà Ức Hạ sau khi vào cửa.

"Tôi cố tình làm vậy đấy. Nếu tôi không gây áp lực với công ty quản lý của mình, họ sẽ không đồng ý hợp đồng của tôi."

"Thật là nham hiểm.

"Tôi không xấu cô làm sao có thể yêu tôi có phải hay không?"

Vân Tranh ngay lập tức giữ cô lại, làm nũng với Hà Ức Hạ

Khi Đường Dịch bước ra khỏi cửa văn phòng kế toán, anh nhìn thấy vài người đang đi về phía mình, anh không khỏi cau mày khi nhìn thấy Vân Tranh làm nũng như một con mèo con với Hà Ức Hạ.

Anh ấy chưa bao giờ được đối xử như thế này.

Tuy nhiên, Đường Dịch vẫn đi tới và chào hỏi họ.

“Ồ, Tiểu Đường, phải không?” Hà Ức Hạ hơn Đường Dịch hai tuổi, vì vậy cô đã gọi như vậy khi nhìn thấy Đường Dịch.

Cách xưng hô này không có gì sai, Đường Dịch chỉ có thể mỉm cười trả lời.

Hà Ức Hạ liếc nhìn Đường Dịch vài cái nữa thì thấy Đường Dịch thật bên ngoài nhìn còn đẹp mắt hơn trên TV. Máy ảnh sẽ khiến người ta béo lên, và một chút bọng mắt sẽ khiến người ta trông béo hơn vì vậy nhiều nghệ sĩ đã rất nỗ lực giảm cân để có thể trông thật đẹp trước ống kính.

Đường Dịch quả là một người mảnh khảnh, chân dài, eo lưng chó đực*. Anh ấy cởi áo liền thấy đống cơ bắp gân guốc đẹp đẽ, hoocmon nam tính bùng nổ.

*狗公腰(gōnggǒu yāo): Thắt lưng chó đực là từ để chỉ một kiểu thắt lưng của chó đực, những người đàn ông có vòng eo của chó đực có vòng ngực rộng hơn nhiều so với eo, từ xương sườn đến xương hông, eo nhanh chóng co lại để tạo thành một đường gợi cảm. Vì đường này giống với đường cong eo của chó nên nó được đặt tên là eo chó đực.

Cô không khỏi thầm nghĩ không hổ là tiểu thịt tươi dáng người tuyệt phẩm như vậy không một bước lên trời thì còn ai được?

Đoàn người đi tới phòng họp, Đường Dịch ngồi vào chỗ chính giữa. Trương Hướng Dương và Trịnh Cẩn Du ngồi đối diện với Vân Tranh và Hà Ức Hạ, đưa cho Vân Tranh bản hợp đồng đã có ý kiến chỉnh sửa của nhà nhà làm phim.

Cô nhìn thoáng qua một chút, phát hiện đối với người mới đều có ràng buột nên nói: “Tôi cần những người này đi thử giọng, sau khi đậu tôi sẽ dùng họ mà không ký tiếp hợp đồng với họ "

Trương Hướng Dương đang định nói, Đường Dịch. trực tiếp trả lời. "Được."

Vân Chính nhìn lại lần nữa, cô thấy kịch bản sắp phải sửa đổi, phải mang theo biên kịch riêng, nên cô hỏi, "Vị biên kịch này..."

“Là một biên kịch được công ty trau dồi, năng lực của người này không tệ sẽ không thay đổi cốt truyện chính của cô, sẽ thay đổi một số tình tiết tình cảm.Trương Hướng Dương giới thiệu.

“Cũng là bắt buộc?”

“Không, tự mình mang đi, phòng tiền lương công ty sẽ bỏ ra.”

Vân Tranh nghĩ một chút, vẫn nói thêm: “Sau khi sửa đổi, phải đưa cho biên kịch chính xem, còn nữa tôi phải đồng ý với nó mới có thể.

Đường Dịch lại đồng ý một cách nhanh chóng " Ừ."

Yêu cầu một bữa ăn là hợp lý... Tôi có thể hiểu điều này, nhưng tại sao cậu lại muốn nhấn mạnh các món cay? Còn ghi chú muốn tôi phải học? " Vân Tranh nhìn nơi này rất khó hiểu.

Cô thấy nhà làm phim chắc cũng chú ý đến điều này, cô dùng đầu bút chấm vài chấm bên cạnh, cuối cùng vẽ ra một dấu chấm hỏi.

“ Vì để chuẩn bị cho sau này.” Đường Dịch hợp tình hợp lý nói. Hà Ức Hạ thăm dò và làm theo, và không thể nhịn được cười một cách ẩn ý.

"Cái này….Yêu cầu tôi chỉ đạo diễn xuất toàn bộ..." Vân Tranh không hiểu lắm việc này.

“Chị đã nói rồi” Đường Dịch đáp.

“Chuyện này vẫn cần phải ghi trong hợp đồng?”

“Em sợ chị sẽ hối hận.

Vân Chính nhìn Trương Hướng Dương một lần nữa, nhưng Trương Tương Dương, lúc này đang muốn ngắt lời, lại im lặng. Nhận thấy Vân Tranh đang nhìn mình, anh ta ho khan và quay mặt đi chỗ khác.

Tình hình thế nào?

"Được rồi..." Vân Tranh đáp, nhìn kỹ cái này, rồi nhìn cái sau.

Trong khi Vân Tranh đang xem bản hợp đồng, Đường Dịch cứ nhìn xuống điện thoại của mình, giống như có người nói gì đó với mình, anh đột nhiên bật cười, đứng dậy đi đển bên cạnh Hà Ức Hạ hỏi: "Chúng ta chụp ảnh chung được không?"

“Hả?” Hà Ức Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý.

Đường Dịch trực tiếp chụp ảnh chung với Hà Ức Hạ, sau đó, anh từ một bên cầm tờ giấy in ra, lấy đi cây bút trên tay Vân Tranh: "Lại đây ký tên đi."

"Sao, anh là fan của tôi, hay là khách sáo? “Hà Ức Hạ hỏi anh.

Đường Dịch mỉm cười và gửi bức ảnh chụp nhóm cho Nghê Tôn, sau đó trả lời: “CHO Ni Zun, đề phòng hắn đầu cơ trục lợii.”

“Nghê Tôn?” Hà Ức Hạ nói rồi lấy ra điện thoại của mình, chữ sắp viết đều viết thẳng vào ản ghi nhớ, sau đó nhìn chữ phía trên sao chép xuống dưới, vì sợ lỗi chính tả.

Cô ấy có trình độ học vấn thấp nên đi đâu cũng phải cẩn thận, điều mà cô ấy sợ nhất là có lời kịch bằng tiếng anh, mỗi lần như vậy cô ấy sẽ rất Iúng túng.

Sau khi ký tên, Hà Ức Hạ đưa nó cho Đường Dịch và hỏi: “Nghê Tôn có phải là fan của tôi không?"

Đường Dịch nhả nút video, gửi đoạn video ngắn cho Nghê Tôn và nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”

Ngay sau đó, điện thoại Có một tiếng rống của Nghê Tôn: Ah ah ah ah, tên của tôi đã thoát ra khỏi miệng của nữ thần, thật hạnh phúc!

Chuyện xảy ra là mọi người đang tụ họp, sợ rằng sau này sẽ không còn thời gian, Đường Dịch và Hà Ức Hạ ngồi trong phòng họp, cầm kịch bản và nhìn thoáng qua hiện trường.

Vân Trnh vẫn cứ chống cằm lắng nghe, thấy sau khi hai người nói đúng hai đoạn thì cơ bản đã thành thục nhân vật, biểu cảm cũng tốt.

Cô nhìn lại màn trình diễn điêu luyện của Đường Dịch, cô không thể biết Đường Dịch cần tư vấn đặc biệt ở đâu.

Trong chương trình, Vân Tranh cũng chia sẻ suy nghĩ của mình, ví dụ như cô hy vọng rằng Đường Dịch có thể ủ rũ hơn một chút, còn Hà Ức Hạ thì thờ ơ hơn một chút.

“Tôi đi vệ sinh, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” Hà Ức Hạ nói xong liền bước ra ngoài.

Mọi người trong phòng họp cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Vân Tranh đứng dậy ngăn cản Đường Dịch: “Này, Đường Dịch, tôi có chút không hiểu.” Đường Dịch dừng lại nhìn cô nói: “Chị nói đi."

“Lời thoại và diễn xuất nhân vật của cậu đều không có gì. Cậu còn cần hướng dẫn đặc biệt từ tôi sao? Lại ghi nó trong hợp đồng. "

Trịnh Cẩn Du cũng bước ra khỏi phòng họp, khi nhìn lại, cậu phát hiện Đường Dịch không ra ngoài và muốn quay lạii, nhưng cửa phòng họp bị Đường Dịch trực tiếp đóng lại.

Trương Hướng Dương trực tiếp đến khu văn phòng và nhờ người cất đi bản hợp đồng vừa ký. Trịnh Cẩn Du đứng nhìn cửa liền quyết địn đợi ở cửa.

Sau khi đóng cửa, Đường Dịch trả lời Vân Tranh: "Em không giỏi phim tình cảm lắm. Dù sao thì em cũng chưa từng yêu nên không thể nhập tâm để diễn được.

' Cậu quả thật không làm tốt ở điểm này... Lúc trả lời Vân Tranh có chút không tự nhiên, cô cũng đâu có hiểu đâu, cô cũng có từng hẹn hò đâu chứ

“Ngoài ra còn có khía cạnh biểu cảm. Một số cảnh cậu còn rất ngây thơ.

“Ví dụ?”

Đường Dịch vươn tay kéo Vân Chính về phía mình, cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô. Họ lại tách ra, rồi hỏi bình tĩnh: “Nhìn xem, không phải rất tốt phải không?"

Vân Tranh kinh ngạc nhìn Đường Dịch, đầu óc trống rỗng nhất thời không trả lời được.

Nó giống như một chiếc máy tính bị treo đột ngột, bên trong có rất nhiều nội dung nhưng không lấy ra được gì nên chỉ có thể sửa chữa.

“Sau đó nghe nói có một số chỗ phải hôn lưỡi, em càng không có kinh nghiệm. Chị có thể dạy em được không?” Đường Dịch nhẹ giọng hỏi, giọng nói rất mềm mại, mang theo cảm giác ma mị, khiến người ta không nỡ từ chối.

"Cái này tôi... Vân Tranh chưa kịp nói xong, Đường Dịch liền thuận thế ôm sau đầu của cô. Không chần chừ hôn lên. Lợi dụng đôi môi hé mở trực tiếp đưa đầu lưỡi vào, quét qua, độc đoán và chuyên chế.

Cậu không tốt ở đâu chứ? Cậu rất có kỹ năng được chưa!