Cho Anh Được Yêu Em

Chương 39: Phiên ngoại 2: lời nói năm xưa



Sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, hai người vẫn tiếp tục học đại học. Ban ngày đi học, chiều về thì lo nhà cửa, tối thì làm làm. Cuộc sống vợ chồng hài hòa vô cùng. Hôm nay vẫn như bao ngày khác, chiều về Thân Bích dọn dẹp lau quét căn phòng của hai người, cậu rất thích căn phòng này, không khí ấm áp của căn nhà được nung nấu là nhờ căn phòng này. Quét dọn một hồi Thân Bích lại cái tủ quần áo của hai người để sắp xếp. Cái tủ này dùng để đựng đồ chung của hai người, quần áo, giày hay là những giấy tờ quan trọng. Trong hộc chứa giấy tờ, Thân Bích thấy có một bức thư lạ, nhìn qua thì cũng lâu rồi đã có vết ố. Bên ngoài ghi người nhận là Liễu Thân Bích nhưng lại không có dán tem, tò mò một hồi, mặc dù biết xâm phạm riêng tư của người khác là không đúng nhưng mà hắn đâu phải người khác mà là chồng cậu, đã vậy thư này còn gửi cho Thân Bích kia mà. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, Thân Bích cũng mở ra xem bên trong có nội dung gì. 

"                                                                                          Ngày X, tháng X, năm XXX

Gửi em, Thân Bích của anh

Hôm nay trời âm u cũng như tâm trạng của anh vậy. Anh viết lá thư này là gửi đến em nhưng anh biết bức thư này sẽ không bao giờ đến tay em đâu, anh chỉ muốn viết ra những dòng tâm sự mà mình không dám nói với em thôi. 

Em nhớ không, chúng ta học chung với nhau từ năm đầu sơ trung, lúc đó thật sự anh cũng không có ấn tượng gì về em, nhưng em ngày nào cũng léo nhéo bên tai anh, từ xa lạ cũng thành quen. Chúng ta học chung với nhau bốn năm, anh cảm thấy thật sự rất vui, bởi em cùng những người bạn của em luôn vô ưu vô tư, cười nói rất hòa hợp, anh lúc đó cũng trong đám nên sự vui vẻ đó từng ngày từng ngày len lỏi vào tâm trạng u buồn của anh. Chúng ta vẫn rất vui vẻ, hằng ngày dẫn nhau đi ăn kem uống nước, không thì ăn vặt ở ven đường, rồi em thành bạn thân, một người tri kỉ của anh lúc nào không hay. Có lẽ do duyên phận đưa đẩy anh gặp em, anh có chuyện buồn hay chuyện vui đều là em biết đầu tiên, dù em có bận thế nào vẫn lắng nghe anh nói, anh thật sự lúc đó cảm kích ông trời đã ban cho anh một tri kỉ. 

Kỉ niệm của chúng ta kể lại không bao giờ hết, anh vẫn nhớ cái ngày em đến dự bữa tiệc nhà anh, em ở lại qua đêm, em không khác gì một con sâu rượu, anh rất vất vả mới thay được cho em đó, vậy mà sáng thức dậy em không cảm ơn còn hiểu lầm anh làm gì em, anh xin thề là anh dù có sắc lang nhưng lúc đó anh không có ý đồ gì với nam nhân, trong khi em còn là tri kỉ nữa. Thật vui đúng không? 

Em còn nhớ Y Tuyên không, cô gái đó đã từng khiến em nảy sinh ghen tuông mà làm loạn, anh lúc đó chỉ nghĩ rằng em có tính chiếm hữu cao, không muốn người khác chạm vào hay có những hành vi thân mật với tri kỉ nên mới có thái độ như vậy, lúc đó anh vừa khó hiểu nếu vậy thôi thì sao em lại nổi đóa còn hất cô ta nữa. Em cũng biết cảm giác khi bị hiểu lầm mà còn không giải thích được, đã vậy em còn chỉ trích anh không ngừng anh mới tức quá tát em một cái, lúc đó hẳn em rất đau. Đau cả về thể xác lẫn tinh thần, anh còn nghe em khóc nữa kia mà, khóc rất nhiều, khóc như cả thế gian đều bỏ mặc em. Đến tận bây giờ anh mới ngộ ra rằng em đã yêu anh từ khi đó rồi, nhưng anh vẫn không biết, thật ngu ngốc mà. Sau đó anh phải nói rất nhiều em mới nín khóc, rồi những hiểu lầm đó được hóa giải em mới vui vẻ quay về là con người vô ưu vô tư kia. Anh vẫn chưa nói được câu xin lỗi với em, thôi thì anh chỉ có thể dùng hành động để biểu hiện sự chân thành của mình, mong em hãy tha thứ cho anh.

Mọi chuyện kéo dài đến khi em hay tin anh qua lại với Y Tuyên, cô gái đó đúng là anh chủ động làm quen, nhưng em biết ở cái độ tuổi ăn chưa no lo chưa tới này thì những cảm xúc đó chỉ là nhất thời, anh cũng không thể kiềm chế. 

Rồi cái ngày định mệnh kia cũng tới, em hẹn anh lên sân thượng, ban đầu anh cũng mường tượng ra trường hợp em nói thích anh, nhưng chỉ là những ý nghĩ thoáng qua anh cũng không để tâm. Đến khi ai ngờ em thật sự nói ra những lời đó, anh lúc đó rất hoang mang. Đồng tính luyến ái anh chỉ nghe nói qua sách báo phim đài, chưa bao giờ gặp ở ngoài, bây giờ biết đồng tính ở rất gần mà còn là tri kỉ của mình anh có chút hoảng hốt, anh không thể làm gì khác là cố gắng phủ sạch quan hệ với em. Lúc anh từ chối anh vẫn thấy trong ánh mắt em một chút tia hi vọng, anh lúc đó đã không muốn cùng em có quan hệ nên đành tuyệt tình, bốn năm tri kỉ của chúng ta cũng từ đó mà bay theo lời tuyệt tình đó. 

Về sau, anh vẫn biết em còn lưu luyến tình cảm đó với anh, anh không còn cách nào khác là làm cho em tuyệt vọng, tuyệt vọng đến độ không thể ngóc đầu lên mới thôi. Anh giở thói trăng hoa, hẹn hò ăn chơi không ít, cốt là để em thất vọng, anh vẫn nhớ cô gái cuối cùng mà anh dàn dựng để cho em nhìn thấy rồi lấy cớ mà phỉ báng em, anh biết em đã chịu thiệt thòi không ít, còn gì đau hơn khi bị người mình thương dùng những lời đó đả kích. 

Ban đầu anh nghĩ, em sẽ không còn hi vọng và sẽ rơi xuống vực thẳm của tuyệt vọng nhưng không, em không những xuống dốc mà còn vực dậy một cách phi thường, anh không thể ngờ trong một năm mà em có thể thay đổi nhanh như vậy. Ngày xưa em rất vui vẻ, rất hòa đồng rất thân thiện, nếu nói em ưu tú thì không hẳn mà chỉ ở mức thông minh thôi, em trở thành một người mặt lạnh không còn nói chuyện với ai, tự khép mình trong khuôn mặt lạnh đó, chỉ chăm chú vào việc học, đến khi biết em được tuyên dương là học sinh ưu tú nhất anh mới bất ngờ. Chắc em biết anh trong gia đình của thượng lưu mà đúng không, cuộc sống của thượng lưu không phải sung sướng gì đâu. Ngay từ nhỏ em đã phải học từ cách đi đứng cho đến ứng xử, mỗi ngày trôi qua là một sự tra tấn, mẹ của anh là một phu nhân, bà luôn muốn anh sẽ kế nghiệp gia đình, và đó là một trọng trách nặng nề. Mỗi một giờ sẽ là một gia sư thay phiên nhau mà dạy nào là thành người thế nào để có thể sống trong giới thượng lưu, bộ mặt thật của xã hội, luân lí của xã hội, anh thật sự suy sụp, anh không thể đối diện mỗi ngày với những cái tra tấn đó. Thế mà em chỉ là một người không phải trong giới, thế mà em lại có thể chống lại sự suy sụp mà vươn lên thành con người ưu tú, anh quả thật lúc đó rất ngưỡng mộ, phải nói là cái cảm giác tội lỗi mà anh gây ra không sao kể xiết, anh cảm thấy tiếc khi một tri kỉ của mình, một con người phi thường mà mình lại chối bỏ, anh tiếc hận nếu lúc đó anh vẫn còn chút lưu tình thì có phải vẫn còn là bạn bè hay không?

Vấn đề đó hằng đêm anh suy nghĩ, anh nghĩ mình nếu quay lại xin lỗi em, mong em tha thứ, thành khẩn xin lỗi em thì có phải em sẽ tha thứ cho anh không. Anh mong em sẽ vẫn là tri kỉ, là một người luôn lắng nghe anh nói. Nhưng em đang ở trên đài vinh quang, anh chỉ có thể để đến lúc mình xứng đáng mới dám nói câu xin lỗi.  

Mỗi ngày mỗi ngày đều dõi theo em, cảm giác tiếc hận muốn chuộc lỗi càng ngày càng dâng, anh không sao kiểm soát được tâm tư của mình, anh cố gắng kiềm chế nó, luôn dùng ý nghĩ hai nam nhân không thể ở chung với nhau để đánh gục cái tư tưởng đó trái tim luôn đánh thắng lí trí. Càng ngày, lòng ngưỡng mộ của anh nó cứ nâng lên nhiều mức. từ ngưỡng mộ thành thích, thích đến yêu. Anh ngày càng yêu em nhiều hơn, đến lúc không thể kiềm chế thì mới hẹn em ra, chủ yếu là níu lại mối tình ngày xưa mình vứt bỏ, nhưng em lại lạnh nhạt hất hủi anh như ngày xưa anh hất hủi em. Anh lúc đó chỉ muốn đập đầu vào tường để tạ tội với em nhưng không thể, anh muốn sống để xin lỗi em. 

Anh vẫn luôn dõi theo em, luôn đeo đuổi hình bóng nhỏ bé nhưng kiên cường kia, anh luôn nuôi hi vọng em sẽ quay về với anh. Rồi khi cả trường đồn cái tin em hẹn hò với Thạch Đăng, nam sinh hoàn mĩ từng góc độ. Anh chỉ có một ý nghĩ là tiêu diệt tên đó nhưng sợ em hận anh nên chỉ đành âm thầm theo dõi, rồi khi anh thấy em và hắn có những hành vi thân mật lúc đó anh tức điên lên muốn bỏ hết mọi lí trí để xử hắn, nhưng em lại phỉ báng anh, nói anh không xứng đáng. 

Lúc đó anh suy sụp hoàn toàn, mình đã thua cuộc, anh lúc đó chỉ có thể dùng rượu và ăn chơi để xóa đi hình bóng em, nhiều khi anh muốn đè em ra làm đến độ em hận anh, mặc dù vậy anh vẫn ở trong tâm trí em, nhưng vì sự thuần khiết đó anh lại không nỡ. Đến khi anh thấy em quần áo xộc xệch đụng trúng anh, trên cổ có nhiều dấu hôn, anh mới hoang mang, nhưng gương mặt của em lại hớt hải anh mới cố gắng cho mình một tia hi vọng là chưa có gì xảy ra. 

Khi về đến nhà, hình ảnh đó cứ hành hạ anh, em không biết anh thật sự yêu em đến như thế nào sao, bao nhiêu sự chân thành đó vẫn không đủ để làm em cảm thấu sao. Anh không cam tâm, không cam tâm em là của người khác, không cam tâm sự thuần khiết ngày xưa bị vấy bẩn, không cam tâm, anh sẽ không từ bỏ, anh quyết định sẽ kéo em về, anh sẽ khiến em phải van xin anh. 

Anh đã nhờ lớp trưởng cũ mời em đến buổi họp lớp và nói dối rằng anh sẽ không đến. Khi đó, anh thật mất mác khi biết em mừng anh không đến. Nhưng làm thế nào bây giờ, anh chỉ có thể chấp nhận, chỉ đành mỉm cười, có lẽ giờ này em cũng đã ngủ rồi, chúc em ngủ ngon. 

Kí tên 

Trúc Đình,

Người cũ em từng yêu                                                                                   "

Thân Bích đọc đến đây, nước mắt từ đâu bỗng dưng nhạt nhòa rơi xuống dòng chữ đầy cảm xúc kia, từ trước đến nay, cậu không ngờ hắn chịu đau đớn đến vậy. Cậu cứ nghĩ, một hoa hoa công tử chỉ biết ăn chơi rượu chè vô độ như hắn mà lại có cảm xúc bi thương như vậy. Vậy ra hắn đã thật sự ngộ ra được những lầm lỗi của hắn, lúc đó cậu vẫn còn hận hắn nên tìm mọi cách đạp đổ hắn. Bức thư này có lẽ là viết trước hôm họp lớp trước khi hắn bị tai nạn, vậy ra hắn đã yêu mình đến độ như vậy sao, có lẽ tác dụng phụ của yêu là hận. Thân Bích khẽ lau nước mắt, nhìn sang bên cạnh còn có một lá thư nữa, lá này nhìn mới hơn lá lúc nãy, có lẽ là mới viết sau này. 

"                                                                                                                Ngày Y, tháng YY, năm YYY

Gửi Thân Bích. người mà anh rất yêu

Bây giờ em đã ngủ rồi, có lẽ em đã rất mệt mỏi sau trận mây mưa của chúng ta. Đây là lần đầu tiên của em, em lại dâng nó cho anh nhân sinh nhật của mình. Anh xin lỗi vì đã có quá đà nhưng mong em tha lỗi cho anh, vì anh không thể nào không xúc động khi mình yêu nguyện ý dâng thứ quý giá của họ nhất cho mình, nếu anh có làm em đau mong em hãy thứ lỗi cho sự ngốc nghếch của anh. 

Nhìn em lúc ngủ, anh thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, cảm ơn ông trời đã ban cho anh một người vợ tuyệt vời, thấu hiểu anh, yêu thương anh. Anh yêu em, anh có thể nói hằng ngày hằng giờ mà không chán. Anh có thể trưởng thành như hôm nay chính là nhờ công lao của em, em đã cho anh biết được giá trị quý giá của cuộc sống này, đó là không phải giàu sang mới mua được hạnh phúc mà chính hạnh phúc có thể làm ra được giàu sang. 

Anh nhớ lại cái ngày định mệnh mà để em yêu anh trở lại, anh tuy không muốn nhưng cũng vẫn cảm ơn chiếc xe đó đã làm cho em quay lại là Thân Bích của ngày xưa, đa sầu đa cảm, giây phút cuối khi anh thấy em khóc vì anh, anh cũng đã mãn nguyện, dù em không yêu anh nhưng những giọt nước mắt đó làm anh không thể nào chịu thua tử thần được. Anh mong có thể quay lại để bảo vệ em, bảo vệ sự thuần khiết của em, bảo vệ cho những giọt nước mắt đó, bảo vệ cho Thân Bích mà anh không thể dùng lời nào để yêu thương. 

Anh đã nghĩ đến tương lai của chúng ta, mình sẽ đến một thôn quê yên tĩnh, mỗi sáng thức dậy anh làm đồng áng, em ở nhà lo cơm, khi về nhà chúng ta sẽ ăn cơm, rồi vui vẻ, buổi tối nằm trên cánh đồng rộng lớn ngắm sao trời, vì em thích chó, chúng ta có thể nuôi một con hoặc nhiều con, em mê nhất là Samoyed, anh biết hết đó nha, em còn có ý định thay thế nó với anh nữa, dù sao anh cũng không giống chó em biết mà. Nhưng không sao, anh vẫn sẽ toàn tâm toàn ý mang về cho em, ai biểu anh yêu em chi. 

Nhưng cảm ơn em đã không làm anh thấy lạc lõng nữa, cảm ơn em đã hằng đêm cho anh ôm trọn vào vòng tay, cảm ơn em đã là người của anh. 

Chỉ có thể biết cảm ơn em và cảm ơn em.

Kí tên

Trúc Đình, chồng của em                                                                 "        

Thân Bích mỉm cười, vậy ra tên này đã vạch ra tương lai hai đứa rồi sao, nếu vậy mình phải tin tưởng hắn, hắn đã hi sinh cho mình như vậy, mình cũng không thể phụ lòng hắn. 

Thân Bích rón rén bước vào phòng bếp, Trúc Đình lúc này đang nấu ăn, cậu ôm chầm hắn từ ngoài sau, hắn hơi giật lên một cái rồi quay lại hỏi: "Làm anh hết hồn, xong rồi à?" 

"Ân" - Thân Bích gật nhẹ một cái mà tiếp tục ôm hắn. 

"Sao vậy, hôm qua đã làm rồi mà giờ lại muốn nữa sao?" - Hắn lưu manh trêu chọc. 

"Sắc lang!" - Thân Bích mắng nhưng vẫn xoay hắn qua hôn một cái. 

Đúng vậy, anh không hề ngọt ngào nhưng trong từng câu của anh lại là đường mật, anh không hoàn hảo nhưng thật tâm anh lại toàn vẹn, em chỉ có thể mỗi ngày yêu anh hơn một chút, mỗi ngày nhìn anh bận bịu trong bếp, mỗi ngày cảm nhận tình yêu của anh. Bao nhiêu đó, em đã thấu được lời hứa hẹn của anh.