Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 174





Editor: Sendyle

"Ông nội bà nội, các người cứ tiếp tục yêu thương, cháu vào nhà trước." Thấy hai ông bà đang lúc tình ý dạt dào, Lâm Khả Nhi cười duyên rời đi, nhún nhảy chạy vào phòng.

Lâm Ngao lập tức khẩn trương ở sau lưng cô dặn dò: "Tiểu Khả Nhi, cháu bây giờ không thể chạy, phải đi từ từ."

Nghe được lời của ông nội, Lâm Khả Nhi mới lập tức nhớ tới dặn dò của bác sĩ, bước chân từ từ chậm lại, càng không dám chạy nhảy.

Sớm biết mang thai bị nhiều trói buộc như vậy, cô đem bỏ đi thì tốt hơn, chỉ là suy nghĩ lúc bực bội mà thôi…

Thì ra làm mẹ không dễ dàng như vậy.

Lâm Ngạo Phong lặng lẽ chạy tới bên cạnh Lâm Khả Nhi, thần thần bí bí hỏi: "Chị, mang thai là gì?"

Khuôn mặt nhỏ nanh ta của Lâm Khả Nhi bởi vì lời nói của em mình mà hồng lên, cô lúng túng nắm khuôn mặt của cậu nhóc, hung ác nói: "Tiểu quỷ, không cần cái gì cũng hỏi."

Lâm Ngạo Phong bị nắm phải hô hoán lên: "Chị, làm sao chị lại ác như vậy? Không phải là mang thai sao? Có gì đặc biệt hơn người? Ngày mai em cũng thử mang thai một chút, nhìn ông nội yêu thương chị như vậy, làm em rất buồn!"

Nghe được lời nói của Lâm Ngạo Phong, Khả Nhi trợn mắt nhìn thẳng, tên tiểu ác ma này, chuyện như vậy mà nhóc cũng muốn tranh thủ tình cảm sao?

Chỉ là, ha ha, nhóc nói nhóc cũng muốn mang thai, đàn ông làm sao có thể mang thai kia chứ?

Không riêng gì Lâm Khả Nhi, mọi người trong phòng bị lời nói non nớt của Lâm Ngạo Phong làm cho cười ngây ngất.

Lâm phu nhân đi tới trước mặt cháu trai, cưng chiều dụ dỗ cậu nhóc: "Tiểu Phong, đàn ông không thể mang thai, cháu muốn tranh thủ tình cảm sợ rằng không có cơ hội."

"Tại sao? Cháu cũng muốn!" Lâm Ngạo Phong không đồng ý làm nũng ôm lấy bà nội .

"Chờ em cưới vợ, vợ của em sẽ sinh cho em. Bớt ở đây gây phiền toái cho người khác!" Lâm Khả Nhi trừng đôi mắt to, không nhịn được khiển trách cậu em mình.

"Vợ của em?" Trên mặt Lâm Ngạo Phong lộ ra một nụ cười tà tựa như ác ma, "Chị nói có lý. Bà nội, cháu muốn cưới vợ."

"Tiểu Phong, cháu mới bây lớn đã muốn cưới vợ?" Lâm phu nhân bị lời nói ngây thơ của Lâm Ngạo Phong thiếu chút nữa phá hư hình tượng của mình mà cười to.

Hai kẻ dở hơi này ở chung một chỗ, không làm ọi người cười đau cả bụng không được mà.

"Người ta sẽ cưới vợ, bà nội, người cũng được Tiểu Phong Phong lựa chọn rồi, ngày mai cháu liền đem cô ấy lấy vào cửa." Lâm Ngạo Phong hả hê ngẩng khuôn mặt nhỏ nanh ta lên, ngẩng đầu nhìn bà nội.

Lâm Khả Nhi đi lên trước, một tay níu lấy lỗ tai cậu em mình, hung tợn nói: "Tiểu ác ma, không cho em ở chỗ này tiếp tục quấy rối nữa!”

"Không công bằng! Tại sao chị có thể mang thai, ngay cả nói một chút em cũng không được nói? Bà nội thiên vị." Lâm Ngạo Phong nâng cái miệng nhỏ nanh ta, khuôn mặt nhỏ nanh ta tuấn mỹ nhíu lại, bất mãn kháng nghị.

"Em nha? Đợi thêm mười năm nữa cũng không đủ tư cách." Lâm Khả Nhi buồn cười lắc đầu nói.

Lâm Ngạo Phong không cam lòng cùng chị mình nhìn nhau.

Chị về nhà một lần, ông nội bà nội liền phản bội cậu, nghiêng về một bên cưng chiều chị ấy, quên mất cháu trai bảo bối này.

Ai! Chẳng lẽ vì cậu không mang thai sao?

Thấy Khả Nhi về đến nhà, Tần Phong lập tức từ trong phòng bếp bưng ra một chén cháo nóng còn bốc hơi, dịu dàng nói: "Khả Nhi, mẹ cố ý nấu cháo cho con , con mau nếm thử xem có ngon không?"

Lâm Khả Nhi nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn, cười hì hì nói: "Mẹ làm cơm lúc nào không ngon."

Cúi đầu xuống ngửi, cô thõa mãn nói: "Vùi ngửi thấy đã muốn ăn, mẹ, con cực kỳ yêu mẹ."

Tần Phong cười ngồi đối diện Khả Nhi, mặt cười mờ ám nói: "Phong, mới rồi Đường Chá gọi điện thoại tới, nghe giọng điệu cậu ta đang rất gấp."

Lâm Khả Nhi vùi đầu ăn cháo, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường nói: "Đáng đời anh ta! Ai bảo anh ta bỏ rơi con!"

Nếu chỉ dùng một vài lời hữu ích mà muốn đem cô dụ dỗ trở về, cô cũng không dễ gạt đến như vậy.

"Anh ta giải thích với mẹ, anh ta cùng Liêu tiểu thư căn bản không có gì. Đứa bé là của Lưu Vân Thiên, và vì anh ta còn là người thiết kế hãm hại bọn họ trong bữa tiệc đính hôn ngày đó. Liêu tiểu thư vì không chịu nổi kích thích mới nhào vào trong ngực anh ta khóc, không khéo bị con thấy được." Tần Phong tận lực giúp Đường Chá nói vài lời hữu ích. Mặc dù cô cũng cho là hành động lần này anh ta có chút quá mức, chỉ là cô không muốn nhìn thấy bảo bối của mình khổ sở. Bọn họ hợp lại là kết quả hoàn mỹ nhất.

"Thật sao? Dù là như vậy, anh ta cũng không nên vô tình bỏ lại giấy thỏa thuận li hôn sau đó chạy mất. Mẹ, người không cần thay anh ta nói tốt. Lần này, con quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh Chá." Tròng mắt Lâm Khả Nhi vụt sáng, kiên định nói.

Lâm Ngao tán đồng ngồi bên cạnh cháu gái, gật đầu nói: "Tiểu Khả Nhi nói đúng, chúng ta quyết không thể dễ dàng tha thứ cho Đường Chá. Dám làm bảo bối của chúng ta tức giận, anh ta thật to gan!"

"Cha, người sao cũng mò mẫm dính vào?" Lâm Vũ Mặc mới từ công ty trở về, vừa vào cửa nhà liền nghe lời nói của cha mình, không khỏi oán trách.

"Chẳng lẽ không được sao?" Lâm Ngao trừng mắt, không vui hỏi ngược lại.

"Được được được! Cha nói được chính là được, con trai không quản được cha." Lâm Vũ Mặc vừa thấy cha tức giận, lắc đầu lập tức nhận sai.

Khi bọn họ đang nói chuyện, một đám người xách một bó hoa hồng to đi vào phòng khách, cảnh vệ ở phía sau đi tới, cung kính đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Tiên sinh, bọn họ nói đây là hoa gửi cho đại tiểu thư ."

"Ai gửi tặng?" Lâm Vũ Mặc nhìn bó hoa hồng kiều diễm ướt át, nở nụ cười. Thật ra thì không cần hỏi anh ta cũng biết là ai. Cuối cùng tên kia cũng thông suốt, hiểu được theo đuổi nữ nhân.

"Là Đường Chá Đường tiên sinh." Nhân viên làm việc tại tiệm bán hoa cung kính trả lời, bọn họ đem hoa để xuống sau đó đi ra ngoài. Lâm Vũ Mặc cho là xong, nhưng không ngờ chưa được vài phút họ lại ôm thêm một bó lớn đi vào.

Chỉ chốc lát sau, cả phòng khách bày đầy hoa hồng.

"Này Đường Chá, anh ta rốt cuộc mua bao nhiêu hoa? Muốn làm cho chúng ta chết đuối hay sao?" Lâm Vũ Mặc đứng ở trong biển hoa hồng, bất mãn kháng nghị. Dưới chân của anh ta tất cả đều là hoa tươi, chen không ra rồi.

Tần Phong thấy những bông hoa hồng xinh đẹp không khỏi cười duyên đứng lên: "Không ngờ Đường Chá cũng có lúc lãng mạn như thế."

"Em hối hận vì năm đó anh ta không có biểu hiện lãng mạn với em sao?" Lâm Vũ Mặc ghen tỵ nhìn vợ yêu.

"Đúng a! Rất hối hận ! Nếu năm đó anh ta cũng biết tình thú như hôm nay, có lẽ em sớm liền" Tần Phong cố ý chọc giận chồng mình, nhìn mặt anh ta ăn dấm chua, làm cho cô hồi tưởng lại thời gian hai người yêu nhau năm đó.

"Em còn nói!" Lâm Vũ Mặc cũng không chịu được nữa, sải bước vọt tới bên cạnh Tần Phong, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, "Xem anh trừng phạt em như thế nào!"

Tần Phong sợ nháy mắt: "Ai yêu, em thật là sợ."

"Sợ cũng vô dụng!" Chặn ngang ôm lấy Tần Phong, Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo cười tà, sải bước hướng phòng ngủ trên lầu đi tới.