Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 162





Vào một ngày nắng đẹp, hôn lễ của Lâm Khả Nhi và Đường Chá được cử hành ở nhà thờ lớn. Hôn lễ xa hoa, khách mời có cả thương nhân lẫn quan chức đều đến tham dự.

Cả giáo đường được trang trí bằng hoa tươi, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua bức tường thủy tinh tràn đầy màu sắc khiến cả không gian cũng phát ra ánh hào quang.

Trong giáo đường,

Trên con đường trải thảm đỏ thật dày, Lâm Khả Nhi nắm tay cha đi về phí Đường Chá đang đứng trước thánh đường. Sau lưng cô, có bốn đứa trẻ xinh xắn cùng nâng váy.

Dừng lại trước thánh đường, cô đưa tay cho Đường Chá. Hai người tay nắm thật chặt, mặc cho hạnh phúc lan tỏa lẫn nhau.

Cô dâu, Lâm Khả Nhi, mặc váy cưỡi trắng tinh, tưah như một tiểu thiên sứ nghịch ngợm rơi xuống trần gian. Trong mắt cô tràn đầy ý cười nhìn nam nhân đứng trước mặt.

Đường Chá, một thân tây trang màu xám, cả cơ thể tràn đầy sức quyến rũ của một nam nhân trưởng thành, không cần hắn mở miệng, chỉ cần cười nhạt cũng đủ khiến cho tất cả nữ nhân vì hắn mà khuynh tâm thét chói tai.

Mục sư chủ trì, dười sự chứng kiến của người thân và bằng hữu, hai người lập lời thề bân nhau trọn kiếp. Từ đây, hắn là nam nhân của cô, mà cô cũng chỉ thuộc về mình hắn.

Từng chú chim bồ câu trắng bay lên bầu trời, tượng trưng cho hạnh phúc của hai người.

Trong căn phòng tổng thống tại một khách sạn năm sao, Đường Chá và Lâm Khả Nhi cùng nhau trải qua đêm tân hôn ngọt ngào.

Suốt đêm Đường Chá tựa như vĩnh viễn không mệt mỏi, ở trên cơ thể đầy mùi hoa sơn chi của Lâm Khả Nhi ngao du. Động tác của hắn mặc dù cuồng mãnh, nhưng lại cực kì cẩn thận tránh phần bụng của Lâm Khả Nhi, tưah như chỉ sợ làm thương tổn kết tinh bảo bối đang dần thành hình trong bụng cô.

Trên bãi biển tư nhân tại đảo quốc Ba-li xinh đẹp, Lâm Khả Nhi đang mặc đồ bơi, nằm phơi mình trên bãi biển tắm nắng, một bàn to mang theo nhiệt độ nóng bỏng khẽ vuốt ve thân thể cô, khiến cô gái nhỏ lập tức co người lại vì ngứa, cười khanh khách: “Chá, không cần, thật là nhột.”

“Lão bà, anh đói rồi.” Đường Chá ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đem thân thể chính mình chống đỡ trên hai tay,cúi đầu nhìn cô nhẹ nhàng cười khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi lập tức ửng hồng.

Trong đôi mắt xinh đẹp lúc này đã tràn đầy xấu hổ, Lâm Khả Nhi dí dỏm nhe răng cười một tiếng: “Đói bụng sao? Để Tiểu Khả Nhi tới đút cho anh ăn.”

Cô nằm úp sấp trên thân thể cường tráng của hắn. ngịch ngợm hôn lên cơ thể hắn.

Đường Chá kích động gầm nhẹ, hắn đang muốn triển khai hành động, liền bị Lâm Khả Nhi dùng một quả táo chặn miệng.

Miệng bị chặn lại khiến Đường Chá không thốt lên lời, căm tức trợn to hai mắt.

“Mau ăn nha! Chú Chá không phải đang đói bụng sao?” Lâm Khả Nhi che miệng len lén cười trộm, nhìn bộ dạng lúng túng của Đường Chá, làm cô nhịn cười thật là khó khăn.

Đem quả táo trong miệng vứt bỏ, Đường Chá lật ngược vị trí, cả cơ thể căng cứng, tựa như con báo săn mồi, cúi thấp đầu nhìn con mồi ngọt ngào dưới thân: “Anh đói bụng, mà người anh muốn ăn chính là em.”

“A! Đừng!” Lâm Khả Nhi cố tình làm bộ run sợ, như cô nhóc đáng thương, né tránh sự xâm lược của Đường Chá.

“Đừng nghĩ trốn.” Đường Chá dùng hai tay ôm chặt thân thể cô, tràn đầy khí phách đâm vào.

Hạnh phúc vây quanh hai người, ở trên bờ cát không người, múa ra một vũ điệu động lòng người.

Cuộc sông sau khi kết hôn của Lâm Khả Nhi chỉ có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung.

Đường Chá đối với cô chỉ có sủng ái, cưng chiều đến cực hạn. Chỉ là trong đêm khuya yên tĩnh, Lâm Khả Nhi vẫn nghe thấy Đường Chá sâu kín thở dài, cô biết chú Chá vẫn không thể quên chuyện của chị Liêu Phàm.

Cô cũng không nghĩ muốn ngăn cản chú Chá tìm Liêu Phàm. Dù sao, trong sự kiện lần đó, Liêu tỷ mới chân chính là người bị hại, bọn họ nên giúp chị ấy mới đúng. Lặng lẽ nhìn khuôn mặt áy náy của Đường Chá, Lâm Khả Nhi cắn môi ra quyết định.

Cô phải tìm được chị Liêu Phàm, thay chú Chá nhận lỗi với chị ấy.

Một ngày, cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô mở điện thoại di động, len lén thướng thức bộ dáng tuấn dật của chú Chá lúc làm việc. Nhìn hắn lạnh lùng hướng thuộc hạ ra lệnh, khiến Lâm Khả Nhi cô nhìn đến ngay dại.

Lúc này, trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Đường Chá. Hắn tự tay đem khung hình ở góc bàn làm việc lấy tới, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn Lâm Khả Nhi trong hình.

Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một nữ thư ký diễm lệ cố ý đi tới bên cạnh Đường Chá: “Tổng giám đốc, mời ngài dùng cà phê.”

Nói xong, nữ thư ký kia còn cong thân thể, khiến da thịt mượt mà mê người lộ ra khỏi cổ áo.

“Hồ ly tinh!” Đang nhìn lén, Lâm Khả Nhi tự nhiên cúng được chứng kiến hành động của thư ký kia, tức giận nâng cái miệng nhỏ nhắn. Không ngờ sau khi chú Chá kết hôn, vận đào hoa vẫn không giảm, ngược lại còn thịnh hơn trước.

“Để đó đi.” Đường Chá mí mắt cũng lười nâng, cúi đầu tiếp tục làm việc.

“Tống tài, ngày bận rộn như vậy, chắc hẳn rất mệt mỏi đi, để em giúp ngài xoa bóp.” Nữ thư khí đi vòng ra phía sau lưng Đường Chá, dùng hai ta mềm mại giúp Đường Chá xoa bóp, động tác tràn đầy dụ hoặc không che dấu.

“Đi ra ngoài!” Đường Chá nắm lấy tay thư ký, đem cô ta từ phía sau mình kéo ra, khuôn mặt anh tuấn không vui nhíu mày.

Nữ thư ký kia thế nhưng không biết thẹn, nhào vào trong ngực Đường Chá, kéo áo của mình ra quyến rũ hướng hắn nói: “Tống tài! Ngài không muônd em sao? Em so với Lâm Khả Nhi mỹ hơn nhiều. Ngài xem, có phải chỗ này của em lớn hơn cô ta?”

“Cút!” Đường Chá lãnh khốc đẩy nữ nhân trong ngực ra, căm tức gầm nhẹ.

“Tổng giám đốc.” Nữ thư ký làm bộ đáng thương, nháy mắt, như muốn thử lại lần nữa.

“Cô không muốn làm việc tại Đường thị nữa, xin nói rõ.” Đường Chá vô tình nheo mắt lại. Nữ nhân không biết xấu hổ như vậy hắn đã thấy nhiều. Nếu như lần nào cũng không cự tuyệt, chỉ sợ sớm đã có cả một hậu cung.

“Không cần.” Nữ thư ký vừa nghe tổng giám đốc nói muốn đuổi việc cô ta, lập tưc hốt hoảng kéo lại y phục, chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Thấy một màn như vậy, Lâm Khả Nhi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Chú Chá của cô quả nhiên không phải nam nhân bình thường. Đứng trước nữ nhân cố ý dụ hoặc mà vẫn có ý chí ngoan cường như vậy. Cô phát hiện mình lại yêu hắn nhiều hơn một chút rồi.

Chỉ là vừa nghĩ tỡi nữ thư ký kia, trong lòng cô sẽ nổi lên tức giận.

Xú nữ nhân kia, dám động vào người đàn ông của Lâm Khả Nhi cô, xem cô trừng trị cô ta như thế nào.

Xách ba lô lên, đầu cũng không thèm ngoảnh lại chạy ra khỏi sân trường.

Tới Đường thị, cô chạy ào ào ào toilet. Đeo lên một mái tóc giả dài, hơi xoăn, trang điểm nhẹ nhàng. Lập tức, từ một khuôn mặt thanh thuần khả ái, biến thành cô nàng công sở, lộ ra vô hạn quyến rũ, đồng thời cũng không mất đi vẻ mềm mại vốn có.

Mặc dù bình thường cô khôngc ó thói quen đi giầy cao bẩy tấc, bất quá cũng không phải chưa đi bao giờ, chỉ là chân sẽ có chút đau mà thôi. Lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, Lâm Khả Nhi tựa như một tiểu yêu tinh xinh đẹp, yêu kiều, đi về phía bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.