Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 143



"Chỉ thích thôi thì làm sao đủ? Anh còn muốn em yêu anh!" Nghe được Tần Phong tỏ tình, Lâm Vũ Mặc đã sớm mở cờ trong bụng, anh ôm chặt lấy eo bà xã, cuồng ngạo cười hôn lên này cánh môi thủy nộn.

Môi bị ngậm trong miệng Lâm Vũ Mặc, Tần Phong nũng nịu nói: "Em đối với anh yêu còn chưa đủ sâu sao?"

"Chưa đủ! Anh muốn nhiều hơn!" Lâm Vũ Mặc bá đạo hôn Tần Phong, ôm cô đẩy ra một bên cửa thư phòng, đem một màn kiều diễm giấu vào trong phòng.

Lâm Khả Nhi liều mạng gõ bàn phím, giống như đang trút giận, coi bàn phím là kẻ thù của cô mà đập vào.

"Tức giận?" Đột nhiên bên tai cô truyền tới một giọng nói tà mị, bị dọa sợ đến độ bàn tay cầm bàn phím đột nhiên buông ra, bàn phím rơi xuống giường.

"Bắc Dã Thương?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc nhìn Bắc Dã Thương, anh ta bây giờ không phải nên ở Canada sao? Mình mới vừa rồi còn cùng anh ta liên lạc, anh ta còn khen cô nhiệm vụ lần này hoàn thành rất khá.

Bắc Dã Thương gõ đầu Lâm Khả Nhi, lạnh nhạt tà mị nhướng mày ngồi ở bên người cô: "Không hoan nghênh tôi sao?"

"Sao lại như vậy? Anh là Wing của tôi mà!" Lâm Khả Nhi khoa trương nói. Sau khi biết thân phận của Bắc Dã Thương, đối với anh ta hiểu rõ càng ngày càng sâu, sự ngưỡng mộ cũng càng ngày càng nhiều. Trong một vụ mà họ vừa hợp tác, anh ta thế nhưng thoải mái mà phá sụp hệ thống tài chính của một nước, chỉ vì chủ nghĩa bá quyền của quốc gia này khiến anh ta nhìn mà bất mãn.

"Thế nào bày tỏ sự hoan nghênh của em?" Bắc Dã Thương đột nhiên sát lại mặt của Lâm Khả Nhi, môi mỏng lạnh lẽo dán lên môi của cô.

Lâm Khả Nhi lui sang một bên, nghịch ngợm cười nói: "Cho anh hai cái bánh bao hấp."

"Bánh bao hấp?" Quanh năm sống ở nước ngoài, Bắc Dã Thương không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, mờ mịt nhìn cô.

Lâm Khả Nhi nhẹ nhàng đem bàn tay đặt lên mặt của Bắc Dã Thương, nghịch ngợm nói: "Đây chính là bánh bao hấp."

Nghe được cô cười đùa lên, mặt của Bắc Dã Thương cũng xanh như tàu lá, anh ta trừng đôi mắt tà khí sáng rực về hai cánh tay kia: "Em được đấy Lâm Khả Nhi, lại dám trêu tôi!"

"Không được đánh tôi!" Lâm Khả Nhi cười duyên từ một đầu khác của giường nhảy xuống đất, muốn né tránh uy hiếp của Bắc Dã Thương. Nhưng không ngờ chân mới vừa chạm đất, thân thể liền bị anh ta ôm lại.

"Muốn chạy trốn?" Bắc Dã Thương tà mị mút tai cô, hơi thở nóng bỏng thổi lất phất bên gáy Lâm Khả Nhi, khiến cô ngứa ngáy thân thể co rút cười duyên.

"Wing, đừng mà, tôi về sau không đùa anh nữa còn không được sao?" Lâm Khả Nhi dẩu môi cầu xin tha thứ, hàng lông mi dài vụt sáng , đem một đôi con ngươi đen nhánh thấp thoáng lúc sáng lúc tối, rất mê người.

"Không thả! Tôi còn nhớ chuyện bị em cho leo cây, em thế nhưng lưu lại một phòng trái cây, hại tôi mặc áo choàng tắm ở trong khách sạn cao cấp năm sao chạy đuổi theo em. Tôi bỏ qua cho em mới là lạ!" Bắc Dã Thương quấn chặt hông của Lâm Khả Nhi, xoay đầu cô qua, liền cường thế che kín môi cô.

Lâm Khả Nhi bởi vì Bắc Dã Thương hành động ngang ngược mà sửng sốt. Chưa bao giờ bị đoạt hôn mạnh mẽ như thế, anh Chá của cô vẫn rất dịu dàng, rất săn sóc, cũng không ép buộc cô.

Cái tên Bắc Dã Thương này thế nhưng một chút cũng không để ý đến ý nguyện của cô, bắt đầu đem lưỡi mạnh mẽ luồn vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô hôn mút.

Cũng không biết anh ta hôn qua bao nhiêu phụ nữ, nhớ lại mình đụng vào anh ta nhiều lần, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt xông lên ngực, cô đẩy Bắc Dã Thương ra, che miệng chạy vào phòng vệ sinh.

Cô cảm thấy môi của mình thật bẩn, giống như nơi đó có vô số vi khuẩn, thật là muốn ói. Mặc dù không có phun ra bao nhiêu, trong ngực lại buồn ói đến khó chịu. Nhìn trong kính đôi môi của chính mình bị hôn sưng đỏ, Lâm Khả Nhi ảo não nhăn mày.

Bắc Dã Thương vẻ mặt lo lắng dựa bên cạnh cửa, lãnh mị ngưng mắt nhìn Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, bất mãn kháng nghị: "Bắc Dã Thương, về sau không cho dùng cái miệng hôn qua vô số phụ nữ này đụng tôi!"

"Thứ cho tôi khó nghe theo!" Bắc Dã Thương ôm lấy Lâm Khả Nhi, tà tứ cười tiến sát cô.

Đầu Lâm Khả Nhi không ngừng ngửa ra sau, nói gì cũng không để cho anh ta đụng được mình: "Không cho đến gần tôi!"

Bắc Dã Thương mị hoặc tà tứ cười buông eo Lâm Khả Nhi ra, ngạo mạn nói: "Tạm thời bỏ qua cho em."

"Ác ma!" Lâm Khả Nhi hướng về phía Bắc Dã Thương le lưỡi, làm mặt quỷ, "Dám không buông tha tôi, bản tiểu thư lại tặng cho anh một xe lửa trái cây!"

Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, Bắc Dã Thương chẳng những không tức giận, ngược lại ngẩng đầu cười lớn. Những năm này, kể từ sau khi người kia đi, mình không còn vui vẻ cười nữa. Mà Lâm Khả Nhi, chỉ vô ý trêu chọc, là có thể làm anh vui vẻ.

"Wing, ngày mai là sinh nhật tôi, anh tính tặng tôi cái gì?" Lâm Khả Nhi nằm lỳ ở trên giường, vừa chơi trò chơi, vừa nghịch ngợm hỏi.

"Muốn quà sao?" Bắc Dã Thương nhướng lông mày cười lên, thân là Hắc Ám Đế vương, có chuyện gì là anh ta không biết? Anh ta chính là biết được sinh nhật của cô, nên mới tới Trung Quốc vào hôm nay.

Lâm Khả Nhi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nháy đôi mắt đẹp linh động nói: "Tôi không muốn thứ mà dùng tiền có thể tùy tiện mua được."

Lâm Khả Nhi cô muốn chỉ là một phần tâm ý, thứ dùng tiền có thể tùy tiện mua được thì chính cô cũng có thể mua, căn bản không cần người khác tặng.

"Hả?! Tôi đang định tặng em một va-li Đô-la." Bắc Dã Thương cau mày, làm bộ khó xử nhìn cô.

"Một va-li Đô-la? Mệt cho anh nghĩ ra!" Lâm Khả Nhi vô lực trợn trắng mắt. Nào có người tặng quà như vậy chứ?

"Hơn một triệu, em thật không muốn?" Bắc Dã Thương dán vào sau tai Lâm Khả Nhi, hướng cô thổi khí nóng, cố ý mê hoặc cô.

"Dưới trướng tập đoàn Lâm thị có hơn mười ngân hàng, tôi muốn nhiều Đô-la như vậy làm gì?" Lâm Khả Nhi bất mãn hỏi ngược lại. Cô cũng không phải là cô gái hám tiền, mới không thích nhận được Đô-la làm quà sinh nhật, dù thật sự là cả một va-li.

Không để ý đến Bắc Dã Thương nữa, Lâm Khả Nhi tiếp tục chui đầu vào game hư cấu của cô, chơi cũng không quá vui vẻ.

Đôi đồng tử tối tăm của Bắc Dã Thương rất có thâm ý nhìn Lâm Khả Nhi, khóe miệng anh ta cười tà tràn đầy ngang ngược.

Mặc dù chỉ là một tiệc sinh nhật, Lâm gia lại làm náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới. Bọn họ mời tới rất nhiều nhân vật trong hai giới chính thương tới chúc mừng.

Lâm Khả Nhi đứng ở cửa, cười duyên bắt tay với khách khứa. Sau khi khách tiến vào, cô vung bàn tay có chút mỏi nhừ than thở, mệt quá, loại tiệc sinh nhật này quả thật không muốn cho người ta sống. Kể từ khi bữa tiệc bắt đầu, cô liền toét miệng cười, cười đến cơ mặt cũng căng cứng.