Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 105



Edit: Fedfan

"Cùng cháu tập, khom lưng, cần dùng sức á..., lại khom một xuống chút nữa. Bác trai, thắt lưng của bác cứng quá, về sau cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được." Lâm Khả Nhi vừa khom người, vừa trách ba Đường đứng bên cạnh.

Khuôn mặt ba Đường hơi lúng túng, có chút ửng đỏ, nhưng vẫn tập luyện theo sự chỉ huy của Lâm Khả Nhi.

"Bác trai, kế tiếp tập theo cháu a! Trái ba vòng, phải ba vòng, xoay xoay cổ, xoay xoay mông." Lâm Khả Nhi vừa hát vừa lắc lắc cổ cùng mông, bộ dáng đáng yêu như vậy khiến Đường Chá cười rung người, tiểu gia hỏa này, không ngờ sáng sớm thức dậy, liền theo cha già của anh ra ngoài tập thể dục.

Mặc dù cô đối đãi hiếu thuận với cha già như vậy, anh nên khen cô, nhưng sau khi ngủ dậy mở mắt nhìn không thấy tiểu Khả Nhi, anh thật sự cảm thấy rất tịch mịch, giống như mất đi thứ trân bảo quan trọng nhất vậy.

Thật là nhớ mỗi ngày mở mắt ra, người anh nhìn thấy đầu tiên chính là tiểu Khả Nhi.

Bình tĩnh cười nhạt đi vào vườn hoa, trong lòng Đường Chá cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Hai người trong vườn hoa này là người nhà thân nhất của anh. Từ nay về sau, bọn họ sẽ có thể vô ưu vô lo mà sống chung một chỗ, không còn bị quấy rầy nữa.

Lúc Lâm Khả Nhi ngẩng đầu nhìn thấy Đường Chá, lập tức hưng phấn nhào vào trong ngực anh: "Anh Chá, anh dậy rồi à!"

"Vừa rời giường liền nhìn thấy em cùng ba anh luyện tập rất hăng say." Đường Chá cưng chiều siết chặt đầu mũi nhỏ xinh xắn của Lâm Khả Nhi, tròng mắt đen tinh xảo tràn ngập nhu tình.

"Thân thể bác trai không tốt, phải chuyên cần rèn luyện mới được. Cho nên trời còn chưa sáng, em liền kéo bác ấy từ trong chăn ra." Lâm Khả Nhi đắc ý ngước đầu lên, ngây thơ toét cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên.

"Cái nha đầu này! Một chút cũng không lo lắng bộ xương già ta đây có thể thích ứng hay không, mà lôi kéo ta chạy." Ba Đường có chút báo oán mà quở trách Lâm Khả Nhi, thế nhưng trong mắt của ông lại hàm chứa ánh nhìn cưng chiều.

"Nhưng em xem bác trai khỏe vô cùng nha, thắt lưng chẳng phải cứng ngắc nữa, đi đứng cũng linh hoạt hơn nhiều." Lâm Khả Nhi cười meo meo nói.

"Tiểu Khả Nhi chính là linh đan, có em ở đây thân thể ba anh sẽ trở nên khỏe mạnh nha." Đường Chá sang sảng cười.

"Tất nhiên!" Lâm Khả Nhi kiêu ngạo cái đuôi lập tức vểnh lên đến trời. Bộ dáng đáng yêu kia của cô khiến hai cha con họ Đường cũng phì cười.

"Đi thôi, tiểu Khả Nhi, anh đưa em đi học." Đường Chá kéo tay Lâm Khả Nhi, nói với cô.

"Ai ui, đau quá." Bị Đường Chá lôi kéo, Lâm Khả Nhi lập tức bị đau kêu thành tiếng.

Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô nhăn lại, bộ dáng khổ sở này khiến Đường Chá luống cuống tay chân. Anh lập tức ôm Lâm Khả Nhi lên, lo lắng hỏi thăm: "Làm sao vậy, chỗ nào bị đau? Mới vừa rồi không phải còn bình thường hay sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi lập tức đỏ ửng lên, cô len lén nâng lên cặp thủy mâu linh động, nhìn sang ba Đường, sau đó ngượng ngùng tới sát bên tai Đường Chá, lặng lẽ, tràn đầy ngượng ngùng nói: "Anh Chá, đều muốn trách anh! Ai bảo anh mạnh như vậy? Làm hại tiểu Khả Nhi vừa nhúc nhích, nơi đó liền đau theo."

Nghe được lời nói của tiểu Khả Nhi, Đường Chá vừa kiêu ngạo, vừa đau lòng.

Anh là người đàn ông của tiểu Khả Nhi, được cô khen ngợi dũng mãnh, làm sao có thể mất hứng? Anh thật muốn trốn vào một chỗ vụng trộm vui mừng. Nhưng mà thân thể của tiểu Khả Nhi bởi vì yêu cầu vô độ của chính anh mà đau đớn, điều này làm cho anh hối hận không thôi. Sớm biết rằng, anh tất nhiên không thể mãnh liệt, muốn tiểu Khả Nhi ít hơn vài lần.

Thế nhưng nếu muốn cô ít đi mấy lần, thân thể của anh sẽ chịu được sao?

Thật là mâu thuẫn.

"Tiểu Khả Nhi, anh dẫn em đi bôi thuốc." Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi, đi lên lầu.

Vừa nghĩ tới bôi thuốc, tiểu Khả Nhi liền nhớ lại lần đầu tiên bỏ thuốc anh Chá, sau khi làm xong, anh Chá đã từng dịu dàng bôi thuốc cho cô, thuốc kia phải bôi ở chỗ đó, nghĩ đến đây, mặt của cô liền trở nên đỏ hơn.

Quả nhiên, khi Đường Chá cầm thuốc mỡ đi tới bên người cô, tay quệt lấy một ít thuốc mỡ, rồi bôi thuốc vào vườn hoa sưng đỏ kia. Bàn tay anh Chá thật ấm áp, mang theo nhiệt độ mê người, thiếu chút nữa khiến cô mất khống chế.

Từng dòng nước nóng bỏng từ những chỗ bị ngón tay của anh đụng chạm truyền đến, làm hại cô thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như được phủ một lớp phấn của tiểu Khả Nhi, lòng Đường Chá cuồng loạn. Ngón tay của anh đột nhiên tăng thêm sức, đè mạnh lên vách tường non mềm ở đó.

"A! Anh Chá!" Lâm Khả Nhi kích động thét chói tai, tay anh Chá giống như mang theo ma lực, thiếu chút nữa làm cô sụp đổ.

"Gọi anh là ông xã!" Đường Chá ngậm môi Lâm Khả Nhi, thân mật nói.

"Ông xã!" Lâm Khả Nhi nháy con mắt linh hoạt tràn đầy ma mị, kích động thở gấp.

"Thật muốn hung hăng muốn em thêm lần nữa." Đường Chá dán vào bên tai Lâm Khả Nhi, thở gấp khàn khàn nói.

Lâm Khả Nhi một tay đẩy Đường Chá ra, nghịch ngợm tháo chạy tới trước bàn trang điểm, đỏ mặt nũng nịu: "Mới không để cho anh ăn. Em muốn đi xuống kiếm đồ ăn, anh không muốn xuống thì tùy."

Đường Chá cười tà tràn đầy uy hiếp nhào tới Lâm Khả Nhi, chỉ thấy cô nhẹ nhàng tránh thoát, nhanh như chớp chạy xa.

Nhưng chân nhỏ của cô sao địch nổi chân dài của Đường Chá, anh chỉ cần hai bước liền đem Lâm Khả Nhi bắt vào trong ngực, bá đạo hôn đôi môi hồng đang tươi cười của Lâm Khả Nhi: "Không phải em đói bụng sao? Anh cho em cơ hội ăn anh đó."

"Anh cứng rắn như vậy, chỗ nào gặm được chứ? Em muốn xuống lầu gặm đùi gà, ăn sandwich." Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu lên nói.

Đường Chá dùng ngón cái vuốt ve cánh môi hồng non mềm của cô, trầm thấp nói bên tai cô: "Bà xã, bỏ qua mỹ vị như anh, sau này em đừng có hối hận."

Lâm Khả Nhi che cái miệng nhỏ nhắn, cười đến mức giống như cành liễu bị gió thổi lay động, vẻ mặt cười xấu xa làm cho cô thoạt nhìn giống như một tiểu tinh linh nghịch ngợm: "Dù sao sau này còn có rất nhiều cơ hội, mỹ vị anh đây vĩnh viễn đều là của Khả Nhi, Khả Nhi còn sợ bỏ lỡ hôm nay a!"

"Thua em rồi!" Đường Chá bất đắc dĩ lắc đầu, giúp Lâm Khả Nhi sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt lại mái tóc rối bời, mới kéo tay nhỏ bé của cô, cùng nhau đi xuống lầu.

Ba Đường đã sớm ngồi ở trong phòng khách chờ bọn họ, thấy bọn họ xuống, mới đi vào phòng ăn, vừa đi vừa lạnh mặt nói: "Trước khi ăn cơm không cần làm vận động lâu như vậy, bữa ăn sáng để nguội ăn không ngon."

Ba Đường giọng điệu cứng rắn vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi liền lập tức đỏ lên, cô không bỏ qua mà đấm lên ngực Đường Chá, trợn mắt một cái, bất mãn kháng nghị: "Đều tại anh, khiến bác trai hiểu lầm."

Đường Chá cười cầm tay cô, đưa lên môi hôn: "Sợ cái gì? Chúng ta cũng không phải chưa làm qua. Nếu như không phải em phản đối, anh thật muốn vận động cùng em thêm mấy lần."