Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 5



Mộ Dung Thư khóe môi tươi cười sâu thêm, vẫn chưa trả lời, chỉ nhướng màynhìn về phía Thẩm trắc phi. “Hiện tại mọi việc trong phủ do Thẩm trắcphi chưởng quản, như vậy, chuyện này này lẽ ra phải do Thẩm trắc phi xửlý.” Nếu dám đem nàng kéo xuống nước, như vậy, nàng cũng phải kéo nàngta xuống chung.

Âm thầm thở dài một hơi.

“Cái này ...”Thẩm trắc phi nhíu nhíu mày, dù sao đây cũng là một sự việc khó giảiquyết. Lúc này , đối với Tống Tuyết cũng sinh ra vài phần bất mãn, thânphận của một tiểu thiếp, lại ở trong Vương phủ gây nên sóng gió. Hôm nay việc này rơi vào trong tay của nàng, thật đúng là không dễ giải quyết,nếu như giải quyết không tốt, sẽ khiến Vương gia ngồi ở một bên bất mãn. Nghĩ tới đây, mày lá liễu của Thẩm trắc phi nhíu lại.

Đang lúcnàng khó xử, Mộ Dung Thư nhìn về phía Tống Tuyết cười nói: “Việc này chỉ có một lần nhất định không có lần hai, việc này cứ tính như vậy, bấtquá, cụ thể trừng phạt ngươi thế nào, liền để Thẩm muội quyết định đi.”

Nghe vậy, Tống Tuyết liền đem ánh mắt hi vọng nhìn về phía của Thẩm trắcphi, nếu để nàng lựa chọn ai là người quyết định, nàng nhất định sẽ chọn Thẩm trắc phi, dù sao ở trong phủ, ai cũng biết Thẩm trắc phi nổi tiếng là người dễ mềm lòng mà.

Mộ Dung Thư thầm nghĩ, nắm quyền trongvương phủ không phải là nàng, trong phòng thì hai nữ nhân này rất đượcVũ Văn Mặc sủng ái, mà nàng lại là một Chính phi không được sủng ái. Dùcho là Chính phi, thì thân phận này cũng chỉ là hữu danh vô thực. Bấtquá, dù là như vậy, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để cho chính mình chịuthiệt! Dù sao, còn nhiều thời gian, cứ từ từ. Thực sự nếu không ổn, quáphiền, thì cũng lắm đem vị trí Chính phi này trả cho hắn thôi.

Mộ Dung Thư trong lòng đang âm thầm tính toán không có phát hiện sự bấtthường của Vũ Văn Mặc từ đầu đến cuối không nói một lời. Trong mắt hắnlóe lên tia kinh ngạc, trong vòng hai năm qua, hắn chỉ ở cùng phòng vớinàng trong đêm tân hôn, sau đó liền không có bước vào phòng của nàng lần nào nữa, mặc dù thỉnh thoảng trong chủ viện có gặp nhau, thế nhưng ấntượng của nàng với hắn cực kỳ không tốt, bên trong hậu viện này, bìnhthường bởi vì nàng mà huyên náo gà chó không yên.

Lúc này nànglại khiến cho hắn cảm giác có chút sâu thâm khó lường! Đặc biệt lúc nàocũng lộ ra vài phần lười biếng nhưng làm cho người khác không thể nàokhinh thường đôi mắt ẩn giấu sự nguy hiểm. Hơn nữa, chuyện tình này giờđều nằm trong sự khống chế của nàng, ngay cả trí tuệ của Thẩm Nhu cũngbị nàng kiềm chế. Hắn hơi nhíu mày, như cũ cầm ly trà nhấp một ngụm nhỏ, tao nhã như thường.

“Tống muội lần này là ngươi sai, là tathường ngày dễ dãi với các ngươi, hôm nay phạm vào chuyện sai lầm này,còn làm hại Vương phi bị thương, nói thế nào cũng không bỏ qua như vậyđược. Thế nhưng niệm tình là ngươi phạm lỗi lần đầu, liền phạt ngươi cấm túc ở Bắc Viên một tháng để tự sám hối.” Thẩm trắc phi ôn nhu nói.

Tống Tuyết thở dài một hơi, nhưng lại suy nghĩ một chút, một tháng không thể ra Bắc Viên, như vậy, việc này chẳng phải để cho mấy nữ nhân kia chêcười! Thầm hận, trộm gà không được còn mất nắm gạo! Điểm quan trọng là.. Nàng nhìn về phía của Vũ Văn Mặc, một tháng này có lẽ sẽ không đượcnhìn thấy hắn...

“Vương gia, xử phạt như vậy có được không?” Thẩm trắc phi quay đầu nhìn về phía của Vũ Văn Mặc, giọng nói mềm mại dịu dàng hỏi.

Vũ Văn Mặc nhàn nhạt gật đầu, Thẩm Nhu làm việc luôn luôn chu toàn, chonên hắn mới giao hết chuyện tình trong phủ cho nàng chưởng quản.

Lúc này tảng đá lớn trong lòng Thẩm trắc phi mới buông xuống, chỉ cần không có khiến cho hắn không hài lòng là tốt rồi. Sau đó nàng nhìn về phíacủa Mộ Dung Thư cười nói: “Tỷ tỷ, muội giải quyết như vậy có đượckhông?”

Mộ Dung Thư gật đầu cười, nụ cười ôn nhu như gió xuânkhiến người ta sinh ra ảo giác, dường như người vừa nói những lời sắcbén kia căn bản cùng nàng không giống nhau.

Ở một bên Hồng Lăngâm thầm thở dài một hơi, may là hôm nay Vương phi tính tình ổn trọng,bằng không trước mặt Vương gia mà loạn thành cái gì, đến lúc đó mọi việc nhất định sẽ hỏng hết, hiện tại xem ra là tốt nhất, ít nhất là Vươngphi chiếm thế thượng phong, sau này nhất định Nhị phu nhân sẽ không dámđem Vương phi không coi ra gì nữa.

“Còn có chuyện gì sao?” Ánhmắt của Mộ Dung Thư lạnh nhạt đảo qua Thẩm trắc phi, Vũ Văn Mặc cùngTống Tuyết, giọng nói êm dịu hỏi. Thầm nghĩ : YD! Không biết nàng bịthương sao? Ngồi thời gian dài như vậy, nên giải quyết đã giải quyếtrồi, còn chờ gì mà không đi! Dựa vào cái gì mà làm chậm trễ thời giannàng nghỉ ngơi.

Hồng Lăng chợt ngẩng đầu nhìn về phía của nàng,lẽ nào Vương phi đã hiểu? Không nên gây chuyện suốt ngày để thu hút chú ý của Vương gia?

Tống Tuyết cắn chặt răng, hôm nay tiền mất tậtmang, để Vương phi chiếm thế thượng phong, mà ấn tượng của Vương gia đối với nàng nhất định không tốt, chết tiệt.

Thẩm trắc phi lập tứcđứng dậy đi tới bên giường, đối vơi Mộ Dung Thư dặn dò: “Muội có mộtviên nhân sâm do phương tây tiến cống, rất bổ thân, muội một hồi sẽ saingười đưa tới cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ tĩnh dưỡng thật tốt, chờ tỷ tỷ thân thểkhỏe hẳn, muội mời tỷ tỷ ngắm hoa uống trà.”

“Vậy thì cảm ơn muội.” Mộ Dung Thư gật đầu, thẳng tắp nhìn vào mắt của Thẩm trắc phi đang đánh giá một màn trước mắt.