Chính Là Yêu Kẻ Hám Tiền

Chương 2



Trên gương đồng hiện lên một dung nhan tịnh lệ uyểnchuyển nhưng có phần tái nhợt gầy yếu. Người người gọinàng là Hoàng Kim cô nương, thật là một cái tên hay nha! Có nàng, liền cam đoantuyệt đối phát tài. Nhưng là, đối với một người ngay cả bản thân mình là aicũng không nhớ, mặc kệ kêu là Hoàng Kim hay là bạc thì cũng không thể kéo đượctrí nhớ của nàng quay về.

Hoàng Kim hỏi chính mình, nàng thật sự A Kim cô nươngtrong miệng mọi người sao? Lại là thiếu phu nhân tương lai của Chu gia trang ởTô Châu thủ phủ, cũng chính là vị hôn thê của Chu Duẫn Can?

Nàng cái gì cũng không xác định, chỉ xác định được nơinày khá tốt, bao ăn bao ở, nàng có thể chậm rãi dưỡng bệnh, không có ai thúcgiục nàng mau mau khôiphục trí nhớ.

A Kim ngồi ở đình hóng mát nhìn bạch ngọc hoàn trêntay mình -- nghe nói là vật đính ước -- nàng ngẩn người suy nghĩ mọi chuyện đãphát sinh từ đầu đến cuối, nghĩ sau này nàng nên đi nơi nào?

Thực có thể vô ưu vô lo làm thiếu phu nhân sao?

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến khi có mộttrận oanh yến nói cười theo gió nhẹ nhàng kéo tới. Nha, đừng tới đây nữa!

Trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi son phấn.Tiếng cười khanh khách duyên dáng không dứt bên tai. Mặt trời ở hậu hoa viênthật đẹp, nếu bên cạnh trùng hợp lại có một nam nhân mặt mày phong lưu, tuấnlãng khiến người ta phải nín thở thì càng làm lòng người vui vẻ.

“Tống Trì biểu ca, ngươi nói ta đẹp hay vẫn là HồngAnh đẹp?” Nữ nhi Chu Hồng San của Nhất di nương nũng nịu hỏi. Hồng Anh là nữnhi của Tam di nương.

Nữ nhân ngu ngốc! Trước mặt người khác lại hỏi bảnthân mình so với người ta đẹp hay không đẹp, không phải là chẳng ra gì sao? TốngTrì đáy lòng lãnh đạm, tuy nhiên trên mặt cười đến hồn xiêu phách lạc “Ta vừađến Tô Châu, ở trong quán trà đã nghe người ta nhắc tới “Tô Châu mười cảnh” (10vẻ đẹp ở Tô Châu) thì đứng nhất là hai vịthiên kim của Chu gia. Một người là “Tái Điêu Thuyền” (Điêu Thuyền tái thế)Hồng San cô nương, một người là “Mĩ Chiêu Quân” (Chiêu Quân xinh đẹp) Hồng Anhcô nương.” (ChiêuQuân và Điêu Thuyền là hai trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc)

“Thực sự? Người bên ngoài thực sự nói ta như vậy sao?”Hồng San trong lòng mở cờ, yêu đến chết lời ngon tiếng ngọt của hắn.

Mà “Mĩ Chiêu Quân” mặc dù vẫn yên tĩnh nãy giờ nhưngkhuôn mặt xinh đẹp đã điểm đỏ, bộ dáng cũng là thập phần vui sướng.

A Kim cách xa mười bước cũng nghe được nhất thanh nhịsở (rõ ràng) trừ bỏlắc đầu, đó là khinh thường. Tống Trì rất giảo hoạt, nói hai ba câu liền hóagiải sự ganh tỵ giữahai cô nương: Hai tỷ muộinày thật ngu xuẩn, chưa bao giờ soi gương sao? Bị người khác châm biếm mà cũngkhông biết. Mĩ Chiêu Quân và Tái Điêu Thuyền thì có gì đáng cao hứng? Đồ ngốcmới thích được giống bọn họ “Hồng nhan bạc mệnh”.

A Kim giữ mình không cười nhạo ra tiếng, lười cùng mộtđám nam nữ đối thoại nhàm chán cho nên chuẩn bị làm như không phát hiện bọn họmà rời đi, dù sao mọi người cũng biết thói quen im lặng hay lùi bước của mình.

Tống Trì không sớm không muộn lúc này nhìn đến nàng,đôi mắt thâm thúy lóe lên đạo ánh sáng thâm trầm nguy hiểm, lộ vẻ vô hại mà mỉmcười nói: “Nhưng là khi tìm đến Chu gia lại gặp được A Kim cô nương, thấy nàngcười khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dáng mười phần là một mỹ nhânnha! Tâm của ta lập tức bị luân hãm, về sau biết A Kim cô nương mất trí nhớ,nhất cử nhất động của nàng làm ta luôn thương tiếc, ta đã bất giác yêu nàng!Ai, người Tô Châu đều mù hết rồi sao, không biết vẻ đẹp thứ nhất của Tô Châulại ở ngay trước mắt.”

A Kim nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, mấy đạoánh mắt giết người đều tập trung trên người nàng, giờ nàng muốn đi cũng khôngđược, không đi thì thật có lỗi với bản thân mình.

Tốt lắm, Tống Trì này thật thành công khi tạo ra kẻthù cho nàng, Hồng Anh, Hồng San cùng các biểu tỷ muộinhìn đến nàng, điều đặc biệt nhất của Chu gia trang chính là cô nương chưa kếthôn rất nhiều. Nàng luôn luôn hoàinghi, Tống Trì này có phải hay không là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng cóthể xác định là oan gia kiếp này a, chỉ cần hắn vừa xuất hiện nàng sẽ khôngđược yên thân.

“Tống Trì biểu ca, mắt ngươi mới mù nha! A Kim đẹp hơnChu gia tiểu thư chúng ta ở đâu?” Hồng San lúc này liền đem mọi người kéo vàomối thù này một phen, nàng nhìn trái nhìn phải nói “Các ngươi mở to mắt nhìnmột chút, nàng đẹp chỗ nào?”

Chu gia tỷ muội cóchí cùng đem A Kim vây quanh ở giữa, nhìn nàng xoi mói.

“Cái trán của nàng rất cao, lại không biết dùng tócche đậy......”

“Lông mày của nàng không đủ cong, không bằng mày láliễu của ta......”

“Ánh mắt của nàng không như mắt của ta......”

“Mũi nàng rất thẳng, mũi tròn nhiều thịt mới có phúckhí......”

“Miệng của nàng quá lớn, miệng anh đào như ta mới gọilà đẹp…”

“Vóc dáng cũng quá cao…”

“Ít lời như hũ nút, nhất định không khiến cha mẹ chồngvui được......”

“Họ Hoàng danh Kim, toàn mùi tiền......”

“......”

Tam cô lục bà quá đáng như thế! Tống Trì không nhịnđược, xem thế là đủ rồi.

Hắc hắc hắc, AKim nhất định tức giận đến hộc máu đi!? Mau té xỉu! Mau té xỉu nha! Hắn rất vuilòng làm anh hùng cứu mỹ nhân.

A Kim thì trong lòng gọi trời. Trời ạ! A! Mở mắt ra màxem nàng có bao nhiêu văn tĩnh, tiêu chuẩn tiểu thư khuê các đầy đủ, sao lại bịngười ta chú ý soi mói như vậy? Nghe nói hoàng đế muốn ban chết một trung thần,trung thần còn phải nói “Tạ chủ long ân”, nàng có nên bắt chước như vậy chăng?

Sợ nhất chính là càng nói thì càng loạn.

Nhóm tỷ muộinày thầm nghĩ muốn tìm được lang quân như ý, nhưng nam nhân được yêu thích nàylại khen ngợi nữ nhân khác trước mặt các nàng, các nàng thật không thể khôngphẫn hận a.

Đặc biệt A Kim ở trong mắt các nàng là một cô nươngcực kỳ may mắn, tướng mạo bình thường, phẩm chất không có gì đặc biệt, lại sắptrở thành thiếu phu nhân của Tô Châu thủ phủ! Nàng dựa vào cái gì? Ngay cả tỷ muộiHồng San, Hồng San cũng có điểm không phục. Đại ca của các nàng rất tốt, khôngnên chịu thiệt thòi mà cưới một cô nương gia cảnh sa sút, bạc mệnh.

Trong lúc đó, Chu gia trang luôn có tiếng là “Phú mà hảonhân” (giàu có nhưng đối vớingười khác rất tốt), nếu nhà gái gặp rủi ro, không nơi nương tựa lại chủđộng đưa ra lời từ hôn, hành vi như vậy không phải là bất nhân bất nghĩa, viphạm tổ huấn sao?

Chỉ cần là một câu “Ngại bần yêu phú” (chênghèo trọng giàu sang) cũng là rất khó nghe.

Vô luận như thế nào, Chu gia cũng không thể chủ độngmở lời từ hôn được.

Vì thế, các biểu tiểu thư sống ở Chu gia trang rất ăný mà cùng chống đối lại A Kim. Các nàng là họ hàng xa, đến Chu gia trang mangtiếng là cùng Hồng San, Hồng Anh làm bạn chốn khuê phòng, thực chất là hi vọngcó thể là thê tử ChuDuẫn Can, cho dù là thiếp thấtthì cũng phú quý cả đời. Nếu đại thiếu gia không được thì còn nhị thiếu gia,chỉ tiếc hắn là con của Nhị nương nên địa vị so với Chu Duẫn Canthấp hơn.

Danh môn vọng tộc, coi trọng nhất con vợ cả, nếu làtrưởng nam thì địa vị liền chắc chắn.

A Kim ở càng lâu, càng biết chính mình làm Chu gia khóxử. Nàng đánh mắt trí nhớ nhưng đầu óc không ngu ngốc a!

“Đại ca đến đây!” Hồng San hoan hô, còn cố ý tăng mạnhngữ khí tuyên dương nói: “Ha ha a, các ngươi xem, ‘Tả hữu trâm cài’ (ýnói bên người Chu Duẫn Can có hai cô nương đi theo) lúc nàocũng ở bên!” Ánh mắt khiêu khích tập trung lên vị hôn thê của đại ca.

A Kim cũng thấy, âm thầm thở dài, nàng thật sự khôngtốn một miếng nước miếng a!

Hồng San không chê phiền toái lại cường điệu nói:“Trước khi A Kim xuất hiện, mọi người đều cho rằng Doãn Tâm Đường hoặc Lâm Miểu Miểu sẽ trởthành thê tử của đại ca a!” Gặp A Kim cúi đầu xuống, nghĩ rằng nữ nhân này cònbiết “tự biết xấu hổ”, còn không tính da mặt quá dày, định cố gắng làm khó đểbức lui nàng.

“Doãn Tâm Đường là nghĩa nữ của đại nương, đại nươngxem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nếu không ngoài ý muốn, đại nương hẳn làchọn nàng làm dâu đi. Mà Lâm MiểuMiểu là chấtnữ (cháu gái) củanương ta, mọi người đều mong nàng cùng đại ca thân càng thân!” Trong tâm tưHồng San hi vọng biểu tỉ mình có thể làm thê tử đại ca, giúp nàng củng cố địavị ở Chu gia.

Hồng Anh đáp lời cười nói: “Nếu nói ‘Thân càng thêmthân’, Lâm cô nương cùng Thiếu Cương ca xứng thành một đôi mới thật sự là cáigọi là thân càng thêm thân, các ngươi nói đúng không là?”

“Đúng vậy!”

Chúng tỷ muộitrăm miệng một lời. Hồng San hung hăng trừng mắt nhìn dị mẫu muội muội (emgái cùng cha khác mẹ)liếc mắt một cái, giả cười nói: “Lão nhân gia đều nói,cô chất(anh em cô cậu) khôngthông hôn, bởi vì huyết thống rất thân cận, không tốt, không dễ dàng sinh đứanhỏ.”

Nói xong, nhân vật chính trong miệng các nàng đã đếngần.

A Kim xem kịch vui trước mắt, vẻ mặt toát ra một cỗ kỳquái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Duẫn Can,Doãn Tâm Đường cùng Lâm Miểu Miểu.

Hắn là có ý tứ gì? Rõ ràng nàng không hợp ý hắn, đãnói hắn sẽ không cưới nàng sao? Tại sao trong nhà lại không vội vã làm hỉ sựcho hắn đi.

Nàng rất muốn cố gắng là ngơ, nhưng không được, bởi vìChu Duẫn Canhướng nàng hỏi thăm sức khỏe.

“Ta tốt lắm, đa tạ ngươi quan tâm.” A Kim hơi hơi hạ thấpngười, phục tùng nói.

Chu Duẫn Can gậtđầu, không nghĩ đến mình được bao vây hưởng phúc giữa đám nữ nhân này có gìkhông đúng, lại càng không biết hành động của hắn làm A Kim thấy xấu hổ, khiếnnàng càng bị các tỷ muội côlập.

Chu Duẫn Can từnhỏ đã được hưởng phúc, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó.

Lâm Miểu Miểu hướng AKim mỉm cười. Nàng được ChuDuẫn Can chú ý nhiều nhất, hắnthường xuyên nắm tay nhỏ bé của nàng không buông ra, hiểu được mình đã chiếmđược hơn một nửa tâm của hắn, lên làm thiếp là chắc chắn có khả năng, thậm chíđang tiếp tục cố gắng để có thể làm chính thê. Nguyên tưởng rằng Doãn Đường Tâmlà địch nhân lớn nhất của nàng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một kẻ pháđám. May là A Kim mặc dù dung mạo xinh đẹp nhưng vẫn không đánh bại được vẻ đẹprung động lòng người của mình.

Tống Trì đứng một nhìn một bên có chút không kiênnhẫn, lấy làm kỳ lạ nói:“Chu đại thiếu, ngươi cũng quá ngông nghênh, ở trướcmặt vị hôn thê lại chàng chàng thiếp thiếp với nữnhân khác, người hy vọng AKim cô nương biết khó mà lui sao?”

“Này......” Chu Duẫn Canthật ra không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao hôn nhân là do cha mẹ định đoạt,việc nạp thiếp là theo ý nguyện của hắn, cha hắn từ sơm đã nói “Nam nhân tamthê tứ thiếp là chuyện thường tình.” Mỉm cười buông tay LâmMiểu Miểu ra.

“Chính thất chưa lập, trước nạp tiểu thiếp, cũng khôngphải là chuyện mà người đứng đắn làm.” Tiếng nói lười biếng nhưng ôn nhuận dễnghe vang lên châm ngòi: “A Kim, ngươi không cần giống cái tiểu nàng dâu nhẫnnhục chịu đựng, ngươi hẳn là nên ngẩng đầu cao ngạo rời đi, mới có thể làm Chuđại thiếu cảm tạ. Ở bên người hắn, nữ nhân dịu ngoan rất nhiều, hắn sẽ khôngbiết quý trọng ngươi.”

“Biểu đệ nói đùa, Chu gia không có người bất nghĩa, tasẽ thuận theo cha mẹ vì ta an bài hôn nhân, cưới A Kim cô nương.” Chu Duẫn Canđứng đắn nói. Hắn cũng không hiểu, Tống Trì cùng hắn là thân thích, sao lại ởtrước mặt người khác mà công kích hắn.

“Duẫn Can, ngươi không cần đápứng lung tung.” LâmMiểu Miểu khôngthuận theo nói: “Nếu A Kim mãi không thể khôi phục trí nhớ, cả ngày đều là dángvẻ tiểu nàng dâu, ngươi cũng muốn cưới nàng sao? Loại nữ nhân hẹp hòi như vậycũng xứng làm đương gia chủ mẫu sao? Hừ, theo ta thấy, nàng mới thích hợp làmtiểu thiếp a!”

“Thật là có đủ kiêu ngạo!” Tống Trì trở nên cười to,vỗ vỗbả vai Chu Duẫn Cannói: “Cẩn thận kia! Chu đại thiếu, nữ nhân kia được sủng mà kiêu sau này nếu đãthành hôn rồi, ngươi sẽ không có ngày tháng thái bình đâu! Nếu cưới nàng làmchính thê, ngươi còn có thể tiêu dao cùng nữ nhân khác sao? Không bằng cưới AKim cô nương thành thật hiền lương, ngươi còn có thể tiếp tục cuộc sống tiêudao như thế này.”

Lâm Miểu Miểu biếtChu Duẫn Can kỳthực là đại thiếu gia không có chủ kiến gì, rất sợ hắn bị kích động, một tay bénhỏ nắm lấy áo hắn, sẵng giọng:“Duẫn Can, nhìn biểu đệ ngươi thật là khôngcó hảo ý, miệng phun ra toàn lời độc địa, ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ chongươi, lại bị hắn hình dung thành một người đàn bà chanh chua, ta…Ta thậtthương tâm, oa~~” Bàn tay bạch ngọc che lại khuôn mặt, khóc rồi chạy đi.

“Miểu Miểu --”

Chu Duẫn Cankhông nói hai lời, lập tức đuổi theo.

“Lợi hại! Lợi hại!” Làm giai nhân tức giận chạy đi,Tống Trìkhông có mảy may ngượng ý, ngược lại vỗ tay hoan nghênh nói: “Thấy chưa! A Kimcô nương, đây là thủ đoạn của nữ nhân, ngươi cần phải hảo hảo học học a!” Hắc hắc,đây là chiêu rất tốt a.

Nam tử nhàm chán! A Kim đau đầu không buồn hé răng rờiđi.

Không đúng nha! A Kim, loại biểu tình này hẳn là nênlấy ra đối phó với Chu Duẫn Canthôi chứ, sao lại dùng với hắn. Tống Trì cảm thán, có cảm giác bị thương mộtchút.

Doãn Tâm Đường thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên quan sát,đem mọi việc tiến vào trong mắt, không nhịn được trừng mắt, làm bộ thiênchân vô tà (ngâythơ) hỏi :“Tống thiếu gia,ngươi thích A Kim cô nương?”

“Ta đương nhiên thích nàng! Yểu điệu thục nữ, quân tửhảo cầu, nhất là giai nhân lại gặp rủi ro dễ dàng làm nam nhân sinh ra cảm giácbảo vệ. Đáng tiếc, nàng thủy chung chướng mắt ta!” Tống Trì cũng nháy mắt mấycái, dường như muốn nàng yên tâm, hắn đối A Kim thuần túy chính là ngưỡng mộ,không có chút ý đồ bất lương.

Doãn Tâm Đường nheo lại mắt đẹp nói: “Luận bề ngoài,ngươi nửa điểm không thua đại ca, trừ bỏ tuổi còn nhỏ, ngươi thậm chí so vớiđại ca có khí khái nam tử hơn, thế nào chưa ra tay đã nhận thua?”

“Doãn cô nương là cổ vũ ta?” Tống Trì cười to ra tiếngđầy hứng thú.

“Có ai không thấy tình cảm cùng sự ngưỡng mộ trong mắtcủa ngươi?” Doãn Tâm Đường không dấu vết cười khẽ, ánh mắt nhìn về các tỷ muội.Hẳn là không có ai phản đối ngươi truy đuổi A Kim đâu!

“Ta xác thực rất thích A Kim cô nương, đáng tiếc --”Tống Trì đột nhiên dừng một chút, “Nữ tử xinh đẹp lòng người như vậy lại khôngthuộc về ta, bởi vì ta hai bàn tay trắng, cuộc sống khốn quẫn ăn nhờ ở đậu, cănbản không thể cho nàng cuộc sống của một thiếu phu nhân. Thử hỏi, có ai trongcác người nguyện ý gả cho một tiểu tử nghèo?”

Hắn cười thong thả, trong ánh mắt là sự hồn nhiên vôhại, kì thực mâu quang lợi hại, chuyên chú quét tới trên người đám nữ nhân. Mớinháy mắt, mấy cô gái này trở nên thật bận rộn, người thì ngắm hoa, người ngắmmây, người đùa bướm, nếu không thì cũng tìm người nói chuyện.

Lúc này, không giả ngu là không được.

Cùng mĩ thiếu niên tán tỉnh là một chuyện, vì mĩ thiếuniên tranh giành tình nhân cũng có thể, nhưng nếu muốn gả cho mĩ thiếu niên“nghèo không mảnh đất cắm dùi”...... Ân hừ, tiểu nữ tử làm không được.

***

A Kim ở trong một biệt viên của Chu gia trang.

Nàng ngẩng đầu lên cây hoa quế trong viện, lập tức cúiđầu suy nghĩ.

Nàng chưa thành thân viên phòng, đã giống như con dâuđược nuôi từ bé, đã bắt đầu học tập như thế nào để hầu hạ bàbà tươnglai (mẹ chồng).

Mỗi ngày sáng sớm khi thức dậy, nàng thoáng rửa mặtchải đầu, liền đến Đan Phượng viện nơi Chu phu nhân ở để quét dọn. Công việcnày thật mệt, đây là sân lớn nhất trong Chu gia trang, muốn dọn sạch sẽ cũngmất ít nhất một, hai canh giờ.

Đương nhiên, nha đầu hầu hạ Chu phu nhân rất nhiều,nhưng Chu phu nhân nói : “Quan trọng là ‘Có tâm’, có tâm làm con dâu hiền,chứng minh ngươi không phải ham hưởng thụ mới muốn gả vào Chu gia.”

A Kim nghĩ rằng làm việc để đổi lấy ba bữa ăn cũng rấtcông bằng liền vui vẻ chấp nhận công việc này.

Mà nghĩa nữ Doãn Tâm Đường được Chu phu nhân sủng áocũng ở Đan Phượng viện, cũng làm gương tốt gánh vác công việc – hầu hạ nghĩamẫu trang điểm, tự tay chuẩn bị khăn cho nàng rửa mặt. “Thật là một nữ nhi hiếuthuận a!” Chu phu nhân cứ tấm tắc khen ngợi nàng “Ta thực tiếc đem ngươi gả đira ngoài.”

“Con cũng luyến tiếc nghĩa mẫu, muốn cả đời hầu hạngười.” Doãn Tâm Đường vừa vấn tóc giúp Chu phu nhân vừa nói.

“Như vậy sao được? Người bên ngoài sẽ nói ta ích kỷ,chậm trễ hôn nhân của ngươi, huống hồ ta cũng không nhẫn tâm như vậy.” Chu phunhân cầm tay Doãn Tâm Đường yêu thương nói :“Chỉ cần ngươi trở thành con dâucủa ta, đây mới thật sự là duyên phận lâu dài!”

“Nghĩa mẫu!” Doãn Tâm Đường cảm động tựa trên gối Chuphu nhân gọi nhỏ.

“Ngươi rất nhanh sẽ gọi ta là nương.”

“Nương, nương!”

A Kim quét dọn xong, tiến vào liền thấy một cảnh này.Thực sự hảo thần kỳ nha! Như thế nào mà nàng cứ ba ngày hai lần lại thấy mộtmàn “mẫu từ nữ hiếu” này?

Liếc hai gương mặt xinh đẹp kia, A Kim thầm suy nghĩkỹ lưỡng, so với đám mỹ nữ ởChu gia trang, nàng xác định không mỹ lệ,cũng không được Chu Duẫn Canquan tâm.

“A Kim cô nương tới vừa vặn, cùng nhau dùng đồ ăn sángđi!” So với A Kim người đầy mồ hôi, Doãn Tâm Đường thần thanh khí sảng nói.“Nghĩa mẫu, A Kim cô nương là thê tử tương lai của đại ca, như thế nào lại đểnàng quét sân nhà, đây là chuyện của hạ nhân, nếu đại ca biết chẳng phải sẽ đaulòng sao?”

“Ta cũng không bắt buộc nàng, là chính nàng chọn,không tin ngươi hỏi nàng.” Chu phu nhân lãnh mi liếc A Kim một cái nghiêm mặtnói: “Có lẽ, nàng là không muốn hầu hạ ta bưng trà rót nước! Về phần đứa nhỏ Duẫn Cankia, mỗi ngày sáng sớm liền vội vàng cùng Lâm cô nương liếc mắt đưa tình, hômnào cũng mặt trờ lên cao ba sào mới đến thỉnh an ta, cũng gặp được A Kim là cáigì. Ai! Nàng cũng thật sự là đáng thương ! Ngàn dặm xa xôi đến đây lại bị vịhôn phu lãnh đạm.”

Ngôn ngữ như tên, xuyên tim a!

A Kim đỏ mặt lúng túng, cúi đầu. “Ta...... Ta gặpkhông may nhưng Chu gia không ghét bỏ vẫn thu lưu ta, trong lòng vạn phần cảmkích, không dám cầu mong gì nhiều.”

“Cho dù Duẫn Cankhông cưới ngươi, ngươi cũng không một câu oán hận?” Chu phu nhân lạnh giọng éphỏi.

“Đúng vậy.” A Kim dùng sức gật đầu.

“Ha ha a, nghĩa mẫu nói giỡn thôi, A Kim cô nươngtưởng thật sao.” Doãn Tâm Đường ha ha cườiduyên. Nếu Chu DuẫnCan từ nàng, Lâm Miểu Miểu có thểlên làm chính thất, không bằng làm cho A Kim gả cho Chu Duẫn Can,như vậy LâmMiểu Miểu khôngthể ngồi lên đầu nàng! Doãn Tâm Đường bề ngoài mặc dù dịu dàng, nhưng đầu ócrất khôn khéo, dắt ống tay áo Chu phu nhân, yêu kiều nói: “Nghĩa mẫu, A Kim cônương không nơi nương tựa, về tình về lý, đại ca cũng tuân thủ đính ước cùngnàng thành thân, không thể để cho nàng lưu lạc đầu đường được!”

“Chu gia sẽ không ngay cả một chén cơm đều luyến tiếcbố thí.” Chu phu nhân chính là chán ghét A Kim khí trầm lặng mặt.

“Dù cho là thân thích cũng không thể dưỡng cả đời, chỉcó danh phận, A Kim cô nương mới dám an tâm ở lại đây thôi!”

Chu phu nhân cùng Doãn Tâm Đường nhìn nhau, cuối cùnghiểu được ý của nàng – so với việc làm cho hồ ly Lâm MiểuMiểu kia vừalòng đẹp ý, không bằng tuân thủ hôn ước, khống chế A Kim còn có vẻ dễ dàng hơn.

Việc này cũng do Lâm Miểu Miểu làngười thân của Nhị nương, Chu phu nhân vô luận như thế nào cũng không nguyệncùng Nhị nương cùng ngồi cùng ăn.

“Nhìn đi, Tâm Đường oa nhi tâm địa thật tốt, người ngườiđềumuốn ngả cho A Can hưởng phúc, chỉ có nàng một lòng nhớ tới hạnh phúc của AKim.” Chu phu nhân ý định muốn A Kim mang ơn. “Ngày sau ngươi cùng Đường Tâmxưng hô tỷmuội, làm trợ thủ đắclực của ngươi đã là phúc khí ngươi tu ba đời mới có được.” Ý tứ là Doãn TâmĐường chắc chắn sẽ gả cho Chu Duẫn Canrồi, A Kim nếu cùng nàng cùng ngồi cùng ăn, không vị thế chánh thất chèn épnàng thì nàng sẽ có những ngày an lành.

A Kim trong lòng xẹt qua một cảm giảm bi thương, nhànnhạt đáp: “Hết thảy nghe theo phu nhân an bài.” Thực làm không hiểu đôi mẹ connày, biết rõ Chu Duẫn Cantrong lòng có người yêu thích, vẫn kiên trì không cho hắn lấy.

Chu Duẫn Can vớiLâm Miểu Miểu thậtgiống một đôi trời sinh, suốt ngày quấn quýt với nhau.

Các nữ nhân khác thì tính làm gì? Mà nàng càng tính làcái gì đây?

A Kim cảm thấy kì quái khi chính mình không hề có cảmgiác thương tâm mà chỉ có chút bất đắc dĩ.

Dùng xong đồ ăn sáng, Chu Duẫn Can vừakhéo mang theo Lâm Miểu Miểu lại đâythỉnh an, Nhị nương mang theo Chu Thiếu Cương cùng nữ nhi Chu Hồng San cũng lạiđây, theo đuôi còn có thực khách Tống Trì, Chu Thiếu Cương trùng hợp ở trênđường gặp hắn, liền mang hắn đến bởi vì Tống Trì không chịu nổi đám nữ nhânkia.

“Khách ít đến! Khách ít đến! Thế nào lại đến đây?” Chuphu nhân trước mặt con luôn tươi cười nghênh đón cực kỳ từ ái nói: “Nếu tam muội,tứ muội, ngũ muội cũng đến thì không phải cả nhà đông đủ sao?”

Nhị nương cũng không bị gương mặt tươi cười của Chuphu nhân mê hoặc, ỷ mình cũng sinh cho Chu gia một nhi tử mà ngông nghênh: “Tớihết cũng vô dụng, lão gia cũng thể cùng chúng ta đoàn viên, hắn đang vội vàngchuyện cưới tân nương vào ngày mai mà! Ai! Nam nhân chính là không đáng tin,thân nữ nhi chúng ta chỉ có thể dựa vào con của mình a!”

Chu phu nhân mỉm cười, tuyệt không tức giận. Nàng nhìnChu Duẫn Canbằng ánh mắt ôn nhu, lại nhìn đến Lâm MiểuMiểu nói:“Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ a! Ai có thể không thưởng thức đâu? Nươngthật cao hứng thay cho con! Con có thể tìm được một ý trung nhân như vậy thậtsự là phúc khí a!”

Chu Duẫn Cannghe vậy khuôn mặt tươi cười như cây cỏ ngày xuân, tâm tình cực tốt.

“Nương, đa tạ ngài.” Hắn chỉ biết nương là vĩnh viễnđứng bên hắn.

“Đáng tiếc a! Nương không thể thành toàn nguyện vọngcưới Miểu Miểu làm vợcủa ngươi.” Chu phu nhân lộ ra biểu cảm khổ sở, vờ vịt chỉ vào A Kim nói: “AKim thân thế thê lương đáng thương, nương rất đau lòng, nàng đã là vị hôn thêcủa ngươi, nương tin tưởng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽkhông vứt bỏ nàng, phải không?”

“Việc này là đương nhiên, con sẽ không làm Chu gia mấtmặt.” Chu Duẫn Can vỗngực cam đoan mình sẽ đáp ứng yêu cầu của nương, làm ra mình là một hảo nam nhitrọng tình trọng nghĩa.

“Còn có đứa nhỏ Doãn Tâm Đường này đối với người cũngthắm thiết, nàng vừa nói với ta không muốn gây trở ngại nhân duyên của ngươi,tình nguyện cả đời hầu hạ ta mà không cần gả , ai, thật khờ! Sao lại cố chấpnhư vậy? Một khi yêu thương ngươi liền không oán không hối hận, ta hỏi nàngđáng giá sao? Nàng lại nói vĩnh viễn không hối hận.” Chu phu nhân làm bộ laukhóe mắt, rèn sắt thì phải rèn lúc nóng lại nói: “Ta thật không rõ, là của tacon rất vĩ đại hay là nghĩa nữ của ta quá ngu ngốc? Bất quá, Duẫn Can a!Cưới hai người cũng là cưới, cưới ba người cũng là cưới, thân phận của ngươinhư vậy, một thê hai thiếp cũng không tính là nhiều, phải không?”

“Là không nhiều lắm, thực sự không nhiều lắm.” Chu DuẫnCannhìn về phía Doãn Tâm Đường, đột nhiên cảm thấy nàng đáng yêu cực kỳ.

Vốn là người biết thưởng thức sắc đẹp, mỹ nhân cóthể khiến hắn giật mình mà thưởng thức chỉ có thể là Lâm MiểuMiểu.Doãn Đường Tâm tuy cũng được xưng là mỹ nữnhưng nàng không phải là loại mỹ nữ layđộng lòng người, cho dù có thể đi vào mắt nhưng là không thể đi vào tâm.

Hiện tại, hắn cảm thấy đem nàng thu về nhà cũng tốt,thứ nhất khiến nương vui là tròn đạo hiếu; Thứ hai, hắn như thế nào cũng khôngnhẫn tâm phụ lòng một cô nương thương hắn như thế.

Nghĩ đến lão cha gần năm mươi nhưng ngày mai vẫn muốnnạp thiếp, hắn cùng lắm chỉ cưới ba người, không thể gọi là nhiều.

Nhị nương liếc nhìn Chu phu nhân, thỉnh thoảng lấy bàntay phải chà sát cánh tay trái, đến nổi da gà, hai mắt âm hiểm, nam nhân Chugia đều bị bộ dáng hiền lành của nàng qua mặt, hoàn toàn không biết nàng đốiphó với đám nữ nhân thế nào, nhưng trước mặt lại ra dáng chủ mẫu sảng khoái.

Nhị nương trừng mắt nhìn Chu Thiếu Cương con mình –Đều tại ngươi, lại sinh trễ một năm.

Chu Thiếu Cương theo thường lệ làm bộ như không pháthiện, tuy rằng hắn hiểu được tâm bệnh của nương, nhưng hắn cá tính giống Chulãi gia, chỉ quan tâm đến thương nghiệp mà coi thường tình yêu.

Nhị nương hiểu được tính toán của mình đã thất bại,Chu phu nhân vô luận thế nào cũng sẽ không để Lâm Miểu Miểulênlàm chính thất, tình nguyện để người ngoài như A Kim chiếm được tiện nghi.

Nói đến A Kim, không tranh giành không ầm ỹ, chỉ như hũnút, xem nàng trong tương lai sẽ đối phó thế nào với đám nữ nhân bên người Chu Duẫn Can!

Đương nhiên, Nhị nương còn chú ý tới một người rất dưthừa – Tống Trì, ánh mắt của hắn không phải là luôn vụng trộm ngắm A Kim sao.Hắc, có ý tứ! Lão nương kia có ý xấu, nàng sẽ ngồi im chịu sao?

“Ta nói này phu nhân! Ngày mai là ngày mừng của lãogia, nếu chúng ta không trang điểm cho tương xứng, chỉ sợ sẽ cho tân nhập mônlục muội xem nhẹ, cho nên ta đặc biệt đến mong ngươi mở ra bảo khố để ta cùngHồng San chọn vài món trang sức…”

Chu gia sở dĩ có thể phú truyền tam đại chủ yếu là dựvào sự quản lý tài sản tập trung, tuyệt không để ai quản lý riêng, ngay cả nữtrang cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, từng thê thếp nữ nhi của Chu lão gia ngàylễ tết đều được tặng trang sức châu báu để ngày thường sử dụng, nhưng những thứvô giá có thể làm đồ gia truyền như bột hải trân châu đen, ngọc sai khuyên tai,mã não, hổ phách, đá quý các loại…. đều ở trong bảo khố, chìa khóa do chínhthất phu nhân bảo quản, chỉ trong trường hợp trọng yếu thì mới được phu nhânphân phát sử dụng, sau khi dùng xong lại thu hồi.

Mỗi lần đến bảo khố, mắt của Nhị nương đều sáng lên,càng thêm ảo não chính mình năm đó thiếu chút nữa đã được mẫu bằng tử quý, ChuThiếu Cương lại cố tình không đầu thai sớm, làm nàng chịu ủy khuất cả đời.

“Phu nhân kia! Chúng ta hiện tại phải đi khai bảo khốđược không......” Nhị nương vừa nói vừa hướng Chu phu nhân tới gần, xoay vòngeo lại cố ý đem cái mông hữu lực hướng A Kim quét tới, A Kim lập tức mất cân bằng,cong người đổ sang phải, vừa khéo lại được Tống Trì ôm lấy, tránh được một cúngã đau đớn.

“Ngươi không sao chứ!?”

“Không có việc gì.” A Kim thật sâu hít vào một hơi,vững vàng cảm xúc, muốn đứng thẳng thân mình, Nhị nương đã ở kinh hô --

“A ~~ a ~~ hảo thân thiết kia! A Kim, ngươi làm sao cóthể trước mặt bà bà tươnglai cùng tướng công ôm ôm ấp vớinam nhân khác như vậy, thật không ra thể thống gì!”

Quả nhiên, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can sắcmặt đều không tốt.

A Kim đôi mi thanh tú nhíu lại, không cùng trưởng bốiphản bác, lập cúi đầu đứng vững.

Tống Trì nhẫn nại nói: “Nhị nương, rõ ràng là ngươiđụng phải A Kim cô nương một chút, nàng mới có thể......”

“Ta có sao?” Nhị nương một mặt vô tội nói: “Cho dù takhông cẩn thận đụng tới nàng, nàng cũng không cần khoa trương như vậy mà ngãvào người! Giống như đợi đã lâu, rốt cuộc cũng được trời cho cơ hội --”

“Tốt lắm! Miệng sạch sẽ một chút, càng nói càng quáđáng!” Chu phu nhân lớn tiếng quát ngăn cản Nhị nương nói. Muốn giáo huấn nàngdâu, cũng không tới lượt nàng, Nhị nương rõ ràng là muốn xem nàng chê cườithôi!

Bất quá, A Kim nha đầu chết tiệt kia cư nhiên bị Nhịnương bắt được nhược điểm, thật là không cấp cho nàng mặt mũi.

Chu phu nhân căng hàm dưới, thanh âm trầm xuống.“Không phải muốn đi đến bảo khố sao? Đi a! Cùng nhau đến.”

Một đám nữ quyến nối đuôi nhau hướng ra ngoài, Chu phunhân được Chu Duẫn Cancùng Doãn Tâm Đường trái phải nâng đỡ, A Kim cúi đầu đứng tại chỗ, rất xa, vẫnnghe thấy âm thanh bén nhọn của Nhị nương.

“Nữ nhân! Coi trọng trinh tiết, cho dù ngã trên mặtđất, cũng không thể để nam nhân ôm lấy, nếu là ta ta sẽ làmnhư vậy, bằng không có tư cách nào làm thiếu phu nhân…”

Tống Trì trong lòng điên cuống tức giận muốn hung hănggiáo huấn nữ nhân xấu xa kia một chút nhưng không thể được, nếu làm vậy A Kimsẽ không tha cho hắn.

“Tuy rằng nàng là ta mẹ ruột ta, nhưng có khi ta cũngthực không chịu nổi nàng.” Chu Thiếu Cương tựa tiếu phi tiếu, lấy ngữ điệu chếnhạo đùa cợt nói: “Cho dù ta sinh ra sớm hơn một năm, ta tin tưởng cha cũng sẽkhông đem nương lên thành chính thất.”

Tống Trì hơi hơi nghiêngđầu, nghiền ngẫm lời hắn nói.

“Thiếu Cương huynh, trong lời nói của ngươi ẩn giấuchuyện gì nha!” Chu Thiếu Cương tươi cười, cát giấu chân tướng hắn biết trongđầu.

“Đi thôi! Đến phòng ta uống một chén, vừa uống trà vừatán gẫu.”

“Có gì không thể? Mời.”

Tống Trì cười đến thập phần thoải mái thoải mái, theođuôi Chu Thiếu Cương.

Ban ngày ban mặt liền tránh ở phòng uống rượu? Xem ratâm tình Chu tam thiếu này thật không tốt!