Chín Chương Thành Thơ

Chương 73



Loại cảm giác này đối với Diệp Già Lam mà nói, so với việc về quê gặp được cố nhân hay hạn lâu mà gặp mưa rào đều tốt hơn nhiều…… So với tất cả mọi chuyện đều tốt hơn nhiều. 

Ánh đèn đường rõ ràng sáng hơn trước kia, trên cột cũng có rất nhiều hoa văn phức tạp, trừ mỗi con đường này những cái khác đều đã không còn giống trước kia, nhưng rõ ràng Diệp Già Lam lại có một loại ảo giác, dường như thời gian đang quay ngược trở lại.

Cô duỗi tay ôm lấy anh, “Sao anh lại đến đây?”

Đường Ngộ hôn lên tóc cô: “Nhớ em đó!”

Diệp Già Lam vùi đầu vào lòng anh, “Ý em là, hôm nay không phải anh phải đi làm sao……”

Còn chưa nói xong, Đường Ngộ đã “Ừ” một tiếng, “Đổi ca một ngày với đồng nghiệp rồi.”

Đã liên tục hai đêm anh không ngủ đủ giấc, vừa rồi lại ngồi máy bay mất mấy tiếng, ôm Diệp Già Lam là không muốn động đậy nữa.

Đường Ngộ không nói lời nào, cũng không lộn xộn, chỉ an an tĩnh tĩnh ôm cô.

Diệp Già Lam bị anh ôm mất vài phút, mới nhớ Tô Cẩm Kha ở phía đối diện.

Bên tai cô nóng lên, tuy rằng bọn họ cũng không phải làm việc thương thiên hại lí gì ở chốn công cộng, nhưng ngang nhiên ngược cẩu thế thì cũng không tốt lắm (đây cũng tính là việc thương thiên hại lí rồi chị ạ), Diệp Già Lam đẩy đẩy anh, “Kha Kha vẫn ở kia, anh buông em ra đã.”

Vừa dứt lời, cô cũng không cần lặp lại lần thứ hai, tay Đường Ngộ đã theo tiếng buông ra.

Người đàn ông đứng thẳng người, dáng anh cao, ánh đèn đường chiếu qua, phác họa lên bóng người anh. 

Tay anh để lên cánh tay Diệp Già Lam vài giây, sau đó thay cô kéo chặt thêm khóa áo khoác.  

Động tác của Đường Ngộ tinh tế dịu dàng, nửa cúi đầu, tầm mắt dừng trên cổ áo cô, “Lạnh không?”

Diệp Già Lam lắc đầu: “Không lạnh.”

Vừa rồi được anh ôm, hiện tại đã không còn cảm thấy lạnh.

Bên tai lúc này vừa vặn có tiếng bước chân vang lên, tiếng Tô Cẩm Kha truyền tới: “Thật trùng hợp……”

Đường Ngộ nghiêng đầu liếc cô nàng một cái.

Tô Cẩm Kha dừng lời, ngẩng đầu nhìn nhìn trời: “…… Hôm nay thời tiết thật lạnh mà.”

Ánh mắt của người nào đó lại còn lạnh hơn nhiều. 

Vừa rồi, lúc cô nàng còn đứng ở của tiệm bánh ngọt đối diện vẫn chưa dám xác định có phải người quen không, còn chưa kịp xác nhận với Diệp Già Lam, hai người này đã ôm chầm lấy nhau, hoàn toàn coi cô nàng là không khí.

Không, còn không bằng không khí ấy chứ. 

Không khí ít nhất vẫn còn tồn tại, còn bọn họ thì trực tiếp coi cô nàng không tồn tại luôn.

Tô Cẩm Kha cảm thấy hiện tại nếu có mưa xuống, thì nhất định là nước mắt trong lòng mình chứ không thể khác hơn được.  

Hôm nay cô nàng không biết phạm phải cái giề mà không chỉ phải chịu rét chịu lạnh lại còn bị ép ăn cẩu lương nữa chứ.

Tầm mắt Tô Cẩm Kha đổi tới đổi lui, từ bầu trời chuyển tới mặt đất, sau đó mới lại nhìn hai người kia một cái: “Cái kia, hai người tiếp tục?”

Diệp Già Lam trừng mắt nhìn cô nàng, “Về thôi.”

Ba người đi cùng, tất có một cái bóng đèn.

Tô Cẩm Kha vội vàng xua tay, “Khách sạn ở ngay phía trước, tớ đi về trước đây.”

“Đêm nay ánh trăng đẹp như vậy, hai người cứ thưởng nguyệt một lát đi.”

“……”

Tô Cẩm Kha nói xong, đã kéo khăn quàng cổ lên, xoay thân.

Cô nàng nóng lòng rời xa cái chốn thị phi này, nên bước chân cực nhanh, thoáng cái đã đi đến dưới cây đèn đường phía trước.  

Diệp Già Lam quay đầu nhìn cô nàng.

Gần đây, con gái hay xảy ra chuyện, cô không yên tâm để mình Tô Cẩm Kha về.

Khách sạn quả thật chỉ cách có tầm 100m.

Mãi đến khi Tô Cẩm Kha vào cửa khách sạn, Diệp Già Lam mới nhẹ nhàng thở ra, cô xoay đầu lại, sau đó dậm dậm chân: “Khi nào thì anh về?”

“Thế nào?,” Đường Ngộ hỏi lại, “Anh vừa mới tới, đã bắt đầu giục anh về rồi sao?”

Khóe môi Diệp Già Lam mím mím.

Rõ ràng cô không có ý này.

Đường Ngộ kéo mớ tóc trong mũ áo lông ra, “Loan Loan.”

Diệp Già Lam giương mắt, ánh mắt vừa vặn chạm vào mắt anh.

Ánh mắt anh đen láy chuyên chú, đáy mắt lấp lánh vô số ánh sao, Diệp Già Lam đột nhiên không muốn chuyển tầm mắt đi, ngơ ngẩn đáp: “…… Ừm?”

Cô nhìn chằm chằm Đường Ngộ nửa phút, cảm giác được tay anh dời khỏi tóc bên vai mình, rơi xuống sau cổ cô, sau đó nhấn một cái.

Anh cúi đầu hôn xuống.

Diệp Già Lam chớp chớp mắt, đáy mắt tựa hồ nổi lên một tầng hơi nước.

Cùng một nơi, cùng một người.

Thời gian thoảng qua, hóa ra đã gần 10 năm rồi.  

Diệp Già Lam nhắm mắt lại, nhón mũi chân hôn đáp lại anh.

Môi lưỡi giao triền, nụ hôn này từ sâu lại nông, cuối cùng Đường Ngộ dùng đầu lưỡi tinh tế phác hoạ môi cô, khi nói, giọng hơi hơi mơ hồ, nhưng Diệp Già Lam vẫn nghe thấy.

Anh nói: Chúng ta kết hôn đi.

Lúc này, mắt Diệp Già Lam bừng mở,   cả người cô cơ hồ đã treo trên người Đường Ngộ, nhìn chằm chằm vào mắt anh vài giây, vừa muốn nói cái gì, bàn tay Đường Ngộ vốn dĩ gác trên eo cô đã hơi nới lỏng.  

Cô vội vàng kéo lấy áo anh.

Đường Ngộ dời khỏi môi cô, lại lặp lại một lần: “Chúng ta kết hôn đi.”

“Anh……”

Diệp Già Lam rất muốn đồng ý, nhưng một ngày Dư Thu Hoa chưa đồng ý, chữ “Được” kia của cô lại thêm một ngày nói không nên lời.

Miệng cô mím lại, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Đường Ngộ dường như cũng không ngại, anh nửa cúi đầu, kéo tay cô hơi hơi nâng lên, sau đó tay phải vói vào trông túi, cầm một cái hộp nhung màu lam ra.

Hô hấp của Diệp Già Lam cứng lại.

Cô cũng không ngốc, liếc mắt một cái đã đoán được bên trong chính là gì.

Tầm mắt Diệp Già Lam không hề dời ra, nhìn ngón tay đẹp đẽ của người nọ ưu nhã mở hộp, sau đó cầm chiếc nhẫn ra.

Kim cương trên nhẫn không nhỏ, nhưng cũng không tính là quá lớn, dưới ánh đèn càng làm người ta lóa mắt.  

Đường Ngộ nhẹ nhàng tách tay cô ra, từng chút đẩy vào ngón áp út của cô, “Vốn dĩ nên chính thức một chút……”

Anh giương mắt nhìn cô, đẩy nhẫn đeo vào, “Nhưng anh chờ không kịp.”

“Ngộ Ngộ……” ngón tay Diệp Già Lam giật giật, “Mẹ em……”

Cô dừng một chút, vẫn không gạt anh nữa, “Mấy hôm trước mẹ em tìm em.”

Đường Ngộ đã sớm đoán được, anh gật đầu, chờ cô tiếp tục nói.

“Mẹ em biết chuyện của chị em rồi.”

Những lời còn lại, không cần nói thêm, cô biết Đường Ngộ sẽ hiểu.

Quả nhiên, Đường Ngộ gật gật đầu, “Nên em lại muốn chia tay với anh thêm lần nữa sao?”

Vẻ mặt anh nhàn nhạt, giọng điệu cũng không nghe ra phập phồng gì, nhưng Diệp Già Lam nghe vào lại cảm thấy là yên lặng trước bão táp, cô sốt ruột, vươn tay chủ động ôm anh: “Em không có.”

“Mẹ em không đồng ý……” giọng Diệp Già Lam bắt đầu nghẹn ngào, giọng mũi nặng lên, “Em sẽ làm mẹ đồng ý.”

“Đường Ngộ, anh chờ em được không?”

Đường Ngộ ôm lấy eo cô, “Đừng khóc.”

Người con gái trong lòng bả vai không ngừng run rẩy, loáng thoáng có tiếng nức nở rất nhỏ.

Đường Ngộ bất đắc dĩ khẽ thở dài, “Anh chờ em.”

Dù sao đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không vội thêm một chốc.

Trước kia lúc anh và Diệp Già Lam mới chia tay, những người có quan hệ thân thiết với anh cơ bản đều hỏi vì sao anh không tìm bạn gái.

Đường Ngộ đều không đáp.

Dần dà, những người khác cũng đoán được nguyên nhân trong đó.

Anh đang đợi một người.

Chờ cô hối hận vì chia tay với anh.

Diệp Già Lam không hối hận.

Nhưng anh lại hối hận, hối hận lại dứt khoát đáp ứng lời đề nghị chia tay của cô như thế. 

Cho nên, anh đã trở lại, về lại bên cô.

-

Hai người đến 10 giờ mới về khách sạn.

So với nói là khách sạn, còn không bằng nói là một nhà nghỉ nhỏ không tệ như nhà vệ sinh thôi.

Đường Ngộ hẳn là không chịu nổi chỗ này, từ lúc mới vào cửa đã lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nhưng mà thời gian không còn sớm, anh cũng mở miệng đề nghị tìm một chỗ tốt hơn, vẫn tạm chấp nhận ở một đêm.

Tường khách sạn cách âm không tốt, đến nửa đêm mà cách vách vẫn có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, Diệp Già Lam vừa thẹn lại vừa nóng, lăn qua lộn lại nửa ngày cũng không ngủ được. (Má Câm đang thay Kha Kha nhà chế đòi lại công đạo đó ư?)

Cô lăn vào lòng người đàn ông bên cạnh, “Đường Ngộ……”

Giọng Đường Ngộ không lớn, “Sao vậy?”

Diệp Già Lam không tin anh không nghe thấy mấy tiếng kỳ quái kia, ho nhẹ một tiếng nói: “Cách vách hình như có tiếng động.”

“Tiếng gì cơ?”

“……”

Diệp Già Lam không nói.

Đường Ngộ cũng không hề mở miệng, ngón tay đẩy áo ngủ của cô chui vào, “Muốn?”

“Không có.”

Nút áo ngủ của cô đã bị cởi, Đường Ngộ nhẹ giọng cười: “Lừa đảo.”

Diệp Già Lam hít thở không xong, nhưng vẫn nhớ hỏi anh chuyện chính, “Bao giờ anh về bệnh viện?”

“Ngày mai.”

“Buổi sáng hay buổi chiều?”

“Buổi sáng.”

Nói cách khác, anh dậy là phải đến sân bay ngay.

“Vậy rốt cuộc anh qua đây làm gì?”

“Hiện tại anh đang làm gì, em còn không biết sao?”

“……”

Diệp Già Lam đá anh một cái, “Vậy anh ngủ sớm chút đi.”

Giọng người đàn ông càng nhẹ, tiếng thở dốc lại hơi nặng, giọng anh khàn khàn: “Làm xong rồi ngủ.”

Diệp Già Lam cũng không biết mình ngủ lúc nào.

Dù sao hôm sau lúc cô tỉnh lại, bên người giường đã trống không.

Di động Diệp Già Lam lại có tin nhắn, là Đường Ngộ, chỉ ba chữ: 【 anh về trước. 】

Anh đi vội vàng, tựa như hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra, tựa như tất cả đều là do Diệp Già Lam suy tưởng, chỉ có chiếc nhẫn trên tay nhắc nhở cô, mọi chuyện đều là thật. 

Diệp Già Lam nhắn lại một tin WeChat, sau đó thu dọn, tiếng đập cửa vừa vặn vang lên.

Cô buộc đại tóc lại, đứng dậy qua mở cửa.

Tô Cẩm Kha đứng bên ngoài, cô nàng duỗi cổ nhìn vào trong, “Đường Ngộ đâu?”

Diệp Già Lam: “Đi rồi.”

“Ặc, cũng quá nhanh đi.”

Diệp Già Lam không tỏ ý kiến.

“Vậy, hôm qua rốt cuộc vì sao cậu ta lại đến thế?”

Vì sao mà đến…… Diệp Già Lam nâng ngón tay chìa ra trước mặt Tô Cẩm Kha, “Vì cái này rồi.”