Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 67: Mập mờ 01. Duy nhất



Nguyễn Ngụy Chi x Ôn Dữ.

Đèn mờ giăng lối, khói thuốc quấn quanh ly rượu. Giữa tiếng đàn ông và phụ nữ cười đùa, chợt có ai ngả ngớn hỏi, "Mùi vị 'yêu đương ngoài luồng' chắc là kích thích lắm hả, Nguyễn?"

"Hử?" Người thanh niên khoác áo vest ở đối diện nhìn kẻ vừa hỏi, đôi mắt hơi lờ đờ. Y ngậm trên lưỡi hớp whiskey cay đậm một lúc rồi nuốt, chưng hửng đáp: "Chắc thế."

"Thôi nào. Anh đừng keo kiệt." Hắn ta đổ người về trước, tọc mạch: "Anh là người chơi trội nhất đám anh em đấy. Tôi phải vái chào xin thua. Kể cho huynh đệ biết anh làm sao mà hẹn hò với hai em cùng một lúc đi."

Nguyễn Ngụy Chi chợt lạnh mặt, cầm lấy chai rượu đứng dậy. Ánh mắt mọi người trong nhóm đổ dồn vào y.

Tiếng cười bặt tăm. Người bên cạnh vội can ngăn: "Thôi cậu. Nó uống say rồi."

Nguyễn Ngụy Chi nheo mắt đọc nhãn hiệu và năm sản xuất trên chai rượu, cười khẩy: "Vodka năm 1991. Tôi có thể nốc ba chai này mà vẫn không say. Còn cậu mới ba ly đã chẳng phân biệt được trái phải. Kém cỏi như vậy thì chưa chắc đã cương được với một cô mà còn đòi chân giữa đạp hai thuyền?"

Đối phương giật mình tỉnh ra, phùng mang trợn mắt đập bàn: "Mày dám nói ông yếu sinh lý hả!"

"Thôi, thôi, thôi!" Mấy người bạn xung quanh kéo anh ta lại.

"Để ông giúp mày rửa sạch cái đầu óc tởm lợm đó." Nguyễn Ngụy Chi đổ rượu ra ly đoạn hất thẳng vào mặt hắn, làm hắn cay xè mắt kêu la.

Y quay phắt, bỏ đi thẳng.

"Ngụy Chi!" Anh bạn Dương Nhiêu đuổi theo, nắm lấy bả vai y: "Nó lỡ lời thôi. Cậu đừng nóng."

Y để quên mắt kính, nhận rồi vỗ lên đùi anh ta: "Thuốc lá."

"Ơ? Lúc nãy thấy cậu có mà, hút hết hồi nào thế?" Anh ta moi ra hai điếu, lải nhải: "Cậu hút bớt đi thôi. Hai gói một ngày thì nhiều quá."

Hai người vừa hứng gió lạnh cho tỉnh rượu vừa hút thuốc, nói vài chuyện liên quan đến dự án ở trường.

Dẫm lên tàn thuốc, Dương Nhiêu thấy y vẫn nhíu mày, có hơi chần chừ hỏi: "Này... Vụ thẻ phòng khách sạn là sao? Cậu bị bắt thật đấy à?"

"Mẹ kiếp." Nguyễn Ngụy Chi cắn đứt đầu lọc rồi phun xuống chân cầu thang: "Ông đây là gay từ trong trứng, xưa giờ chưa từng biết mùi đàn bà."

Dương Nhiêu sững sờ nhìn y bỏ đi.

Về đến studio là quá nửa đêm, y bước đi hơi lảo đảo, ném áo khoác lên sofa rồi thả người xuống chiếc ghế đan bằng mây day thái dương. Trong người nực nội, bức bối như muốn nổ tung.

Ôn Dữ bị tiếng nước chảy đánh thức, ngửa mặt lên khỏi ghế dài, thấy bên ngoài khe cửa có ánh sáng. Cậu dụi mắt, xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng.

Chụp đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm. Cậu nhặt chiếc áo khoác nồng nặc mùi rượu nhăn nhúm, nhíu mày đi móc vào giá, rồi cầm mắt kính của chú lên.

Chú cứ vứt kính lung tung rồi lại đi lòng vòng tìm.

Ôn Dữ nhón chân lấy ly rót nước, cảm thấy chú tắm hình như hơi lâu.

Cửa nhà vệ sinh không khóa, dép lê nhịp bước khẽ khàng, từ bên trong, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc, có mùi thuốc lá tản ra. Ôn Dữ bỗng thấy tim đập thình thịch, vặn tay nắm nhìn vào.

Đập vào mắt là tấm lưng rộng của người đàn ông trẻ, cơ bắp thắt lại bên những khối xương góc cạnh, đốt sống lưng nhấp nhô tiến vào lưng quần cạp trễ. Mồ hôi đọng trên da thịt lấm tấm như vẩy nước. Khói xám vây lấy sườn mặt bết tóc mai ẩm ướt, đuôi mày hơi nhướn lên.

Ôn Dữ bụm kín miệng, lùi bước, trố mắt nhìn trân trân.

Âm thanh của y vừa trầm vừa khàn, kéo dài, gợi cảm. Trái tim cậu ngày càng tăng tốc không kiềm chế được, quên cả thở.

Như cảm ứng được điều đó, người đàn ông ngậm điếu thuốc quay đầu, đôi mắt uể oải mờ men say phản chiếu gương mặt ngơ ngác của thiếu niên.

Y chẳng thèm tỏ ra ngạc nhiên hay lúng túng, bình thản duỗi tay đóng cửa, hàm hồ nhả thuốc nói: "Muộn rồi... đi ngủ đi."

Ôn Dữ đỏ bừng mặt, vội vã chạy vào phòng, trèo lên ghế dài trùm chăn kín mít. Tuy đã nỗ lực gạt bỏ mọi hình ảnh vừa rồi, nhưng bên tai như vẫn văng vẳng tiếng thở đứt quãng, trầm sâu.

Tự dưng cảm thấy thật khó chịu, bứt rứt mà không cách nào giải phóng được. Cậu vừa sợ vừa tức, thậm chí muốn khóc vì điều này.

Khi điện thoại đổ chuông, Nguyễn Ngụy Chi đang nằm trong đống vải vóc dưới sàn nhà, lôi thôi như người vô gia cư. Cúp máy, y ngồi dậy cào tóc, đi vào nhà vệ sinh.

Chỉn chu lại vẻ bề ngoài, y liếc đồng hồ rồi đi gọi Ôn Dữ dậy. Cậu con trai hé mỗi cái chỏm tóc ra khỏi chăn, lầm bầm đáp: "Biết rồi..."

Nguyễn Ngụy Chi chuẩn bị điểm tâm rồi bày ra bàn trà.

Ôn Dữ thay đồng phục, ngáp dài ngồi xuống sofa nhìn cháo yến mạch và trứng luộc của mình, rồi nhìn sang cá đóng hộp của người kia, nhíu mày: "Chú ăn sáng kiểu gì vậy?"

Y uống cà phê: "Đồ còn thừa, tranh thủ ăn cho hết."

Ôn Dữ bóc trứng luộc đưa cho y. Nguyễn Ngụy Chi nhìn cậu một cái, bẻ quả trứng làm đôi, đưa lại phần lớn hơn: "Ăn cho mau, không thì muộn học."

Ôn Dữ tự dưng bực mình, đến nơi thì cắm đầu đi vào trường, không thèm chào chú.

Cả ngày hôm nay, cậu không thể nào phấn chấn lên được.

Đi vào cửa hàng từ cửa hông, Ôn Dữ nhìn qua bình phong, thấy chú Nguyễn đang lấy số đo cho một khách nam trẻ tuổi. Ông chủ nơi này thực tình giả dối vô cùng, ban ngày thì âu phục phẳng phiu, nói năng nhã nhặn, cởi mắt kính ra một cái là không biết phân biệt đêm ngày, ngôn hành đảo điên, thở thôi cũng toát lên mùi xạo sự. Ấy vậy mà ối người bị lừa gạt!

Ôn Dữ cởi khăn quàng bước ra, giọng hờn mát: "Chú có số của người ta rồi hả?"

Nguyễn Ngụy Chi vắt thước dây lên cổ, ngoắc ngón tay, túm gáy cậu bắt ngẩng mặt lên: "Từ sáng đến giờ cái thái độ làm sao đấy? Đi học về phải nói gì trước tiên?"

Ôn Dữ lắc mình cố thoát khỏi tay y mà không được, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào đối phương, phụng phịu nói: "Chào chú, cháu mới về."

Lúc này y mới thả tay ra, để thiếu niên cầm cặp xách chạy về phòng.

Chín giờ tối, Nguyễn Ngụy Chi lật bảng "Close" ra bên ngoài, kéo kèm lại che kín các cửa sổ. Y tắt bớt đèn, ném áo khoác lên sofa, cầm tấm vải vừa cắt ướm lên thân ma-nơ-canh. Ôn Dữ hoàn thành bài tập, mở cửa nhìn ra, bờ mi hấp háy đón luồng sáng ấm áp bao bọc thân hình người đàn ông chuyên chú làm việc.

Chú Nguyễn hút thuốc rất nhiều, gần như lần nào cậu cũng thấy y đang phì phèo điếu thuốc, song chỉ riêng trong lúc cắt may âu phục là y không bao giờ hút thuốc. Nét mặt và cử chỉ dịu nhẹ như nước.

Cậu cầm lấy gạt tàn đầy ắp đổ vào thùng rác. Chợt thấy một bao thuốc mới ở trên kệ giày, cậu nảy sinh một suy nghĩ, liền nhanh tay nhét nó vào túi quần, đem về phòng cất đi.

Chiều hôm sau, Ôn Dữ đi học về thì bị chú Nguyễn ngoắc lại. Y nói cậu cởi cặp ra, mở khóa lục tìm rồi lôi ra một bao thuốc, tung hứng trên tay hỏi: "Cái gì đây?"

Ôn Dữ bị y lục cặp đã vừa giận vừa thẹn, thấy bao thuốc thì đỏ bừng mặt.

Nguyễn Ngụy Chi xé bao thuốc, cắn ra một điếu ngậm trên môi: "Mới bao tuổi mà đã học đòi hút thứ này, hửm?"

"Cháu không có hút thuốc!" Cậu hơi nâng giọng: "Đó không phải thuốc của cháu! Đó, đó là..."

Y nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt tránh né, đặt tay lên vai thiếu niên: "Hửm?"

Ôn Dữ xấu hổ vô cùng, gần như rớm nước mắt nói: "Tối qua cháu thấy chú để nó trên kệ giày. Cháu lén giấu đi cho chú đừng sử dụng. Chú hút thuốc nhiều quá, gần đây lại còn hay ho khan, cháu không muốn chú hút thuốc nữa. Lỡ như... lỡ như chú bị bệnh thì cháu sẽ được đưa về nhà."

Cậu thiếu niên áo trắng quần tây, mắt hạnh môi hồng, hơi thở tươi mát như một luồng gió nhẹ, giọng run rẩy như thể đang làm nũng: "Cháu không muốn về nhà. Cháu muốn ở với chú."

Nguyễn Ngụy Chi phun điếu thuốc trên môi vào thẳng thùng rác chứa vải vụn rồi ấn đầu Ôn Dữ xuống. Y đi lấy sổ đặt lịch hẹn, đưa ra trước mặt cậu: "Ngày mai tôi lên trường, không biết khi nào mới về. Cậu trông cửa hàng và đón tiếp mấy vị khách này cho tôi, đồ đặt may của họ xong hết rồi, đặt ở kia."

"Với lại," Ngón tay mảnh khảnh đè lên cột số điện thoại, y tặc lưỡi, "đặt lịch hẹn thì dĩ nhiên tôi cần có tất cả số điện thoại của khách hàng."

Ôn Dữ ngẩn ra, đôi mắt chợt lấp lánh, mọi giận hờn hai ngày qua bay biến hết.

Nguyễn Ngụy Chi là kiểu sinh viên đến trường chỉ để tìm bầu không khí của tuổi trẻ, ngoài ra thì sinh hoạt câu lạc bộ còn chăm hơn là lên giảng đường, thuộc làu tất cả hội trưởng, hội phó mà không nhớ tên giảng viên phụ trách khóa.

Chúng bạn thường thắc mắc: "Đi làm vui hơn đi học à?"

Y đáp rằng: "Nếu các cậu biết kiếm tiền rồi thì có còn đi học không?"

Danh xưng 'ông chủ Nguyễn' là từ đây mà ra, mặc dù hiện tại cửa hàng của y vẫn còn nhỏ xíu.

"Ông chủ Nguyễn." Dương Nhiêu cầm bản thiết kế vỗ vai y, cười tươi phơi phới: "Tôi thương lượng với mấy bạn bên khoa khác, họ đồng ý hợp tác với chúng ta làm dự án này rồi."

"Tuyệt vời!" Hai thành viên nữa trong nhóm reo lên, một đàn em nữ có biệt danh là Dưa Hấu và một đàn em nam đầu xù như chó Poodle. Nguyễn Ngụy Chi gọi bọn họ là Dưa và Chó.

Là trưởng nhóm, y có quyền.

Y sai bảo hai đứa đàn em và Dương Nhiêu bê đồ lỉnh khỉnh, còn mình thì cầm mỗi hộp kéo và thước dài.

Ba người bên khoa Thiết kế trang sức gồm hai nữ, một nam. Nguyễn Ngụy Chi dùng chân đẩy cửa ra, thấy một người con trai đang giũ một tấm toan mỏng.

Cậu ta nhuộm tóc vàng, vành tai bấm hai, ba khuyên, nhưng lại mặc trang phục truyền thống xẻ tà. Cậu vén tóc, vừa kẹp tấm toan trắng muốt lên giá đỡ vừa chào hỏi: "Anh Nguyễn... phải không? Tôi là Trần Tư Bạch."

Nguyễn Ngụy Chi nhướn mày, liếm qua môi dưới, đặt đồ lên bàn rồi vươn tay đè một góc vải cho Trần Tư Bạch dễ kẹp.

"Cảm ơn." Cậu ta vỗ nhẹ lên vai y, lông mi hơi rủ xuống.

"Không có gì." Y mỉm cười, quay lại sai khiến ba thành viên đang trố mắt đứng ở cửa xếp đồ đạc.

Thi giữa kỳ xong, Ôn Dữ ngồi lì ở cửa hàng âu phục kiếm trò tiêu khiển, thích thú nhìn ông chủ thêu hoa hồng lên ve áo: "Chú làm sao mà hay vậy? Cháu chưa bao giờ thấy người đàn ông nào biết thêu thùa."

"Tuần sau theo mẹ về nhà đi." Y chẳng buồn nâng mắt.

"Cháu không muốn về." Cậu chống cằm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: "Dù sao thì năm mới cháu cũng phải đi về. Giáng sinh cháu muốn trông cửa hàng với chú."

"Giáng sinh năm nay tôi đóng cửa hàng." Y bấm đứt chỉ, vuốt phẳng ve áo nữ bằng lụa, chỉnh sửa sợi dây chuyền trên cổ ma-nơ-canh. Bấy giờ Ôn Dữ mới chú ý tới sợi dây chuyền đó, tấm tắc khen: "Đẹp ghê. Chú lấy nó đâu ra vậy?"

"Bên khoa khác." Y cầm điện thoại lên, gõ ra một điếu thuốc, nói lần nữa: "Giáng sinh tôi đóng cửa hàng. Trước đó tôi sẽ gọi chị đến đón cậu, chuẩn bị đi."

Đêm hai mươi tư, sắc đêm dày như giăng mắc, tuyết rơi như những vì sao đang sa ngôi, Ôn Dữ buồn chán ngồi nhìn chú Nguyễn quét dọn để đóng cửa hàng, kiềm chế ham muốn xông lên bới tung mọi thứ để y không thể rời khỏi. Nguyễn Ngụy Chi thấy mặt cậu bí xị, móc ra một viên kẹo ném qua. Bên ngoài cửa vang lên tiếng còi xe.

"Đi đi." Y nói.

Ôn Dữ nhỏ giọng chào mẹ rồi ngồi vào xe, ánh mắt vẫn khư khư nhìn về phía cửa hàng âu phục cho đến khi ánh đèn cam tắt ngóm.

"Bố con nhắn sẽ về. Ông ta có nói gì thì cũng cố nhịn, đừng ầm ĩ." Mẹ nhìn thẳng, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.

Nguyễn Ngụy Chi rời khỏi cửa hàng, đi đến đầu đường thì thấy người con trai đang đứng chờ. Sợi khuyên lả lướt lấp ló sau lọn tóc vàng, trông thấy y, đuôi mày, khóe mắt người đó liền nhuốm tình tứ.

Trần Tư Bạch vòng tay vỗ vào lưng y, nở nụ cười: "Em mới đến được một chút."

Nguyễn Ngụy Chi tóm lấy tay cậu đặt lên môi, hôn đầu ngón tay rồi ghé sát mặt trượt ngang qua gò má ửng hồng, thở ra một hơi nóng bỏng: "Ta đi thôi."

"Con đã nói mình không muốn đi đâu!" Ôn Dữ giật khăn quàng khỏi móc treo, túm lấy áo khoác rồi ngồi xuống mang giày: "Công việc của chú Nguyễn có gì mà không tốt? Đàn ông biết may vá thì sai trái chỗ nào? Hay là phải ăn uống ngủ nghỉ tại cơ quan mới là tốt? Bố cứ chết dí ở công ty với ả thư ký đi!"

Cậu chạy ào ra ngoài đường cái, chà xát đôi tay lạnh cóng bắt taxi đi về cửa hàng âu phục. Ngồi trên xe, cậu thấy đôi giày mới tinh dưới chân đã bị tuyết làm ướt, vấy bẩn. Hình ảnh đó như kim châm vào mắt, hết sức nhức nhối. Cậu liền cúi xuống kéo tay áo cố gắng lau sạch mũi giày.

Sạch đi, sạch đi, sạch đi...

Làm ơn sạch đi... Mình chỉ mới mang nó lần đầu mà...

"Này! Này nhóc!" Bác tài la lên: "Đến nơi rồi!"

"Dạ..." Ôn Dữ giật mình, dụi khoé mắt ẩm ướt rồi tìm ví. Song, không thấy.

Một nỗi hoảng hốt dấy lên, cậu lục tìm túi trước túi sau, túi áo khoác nhưng không tìm thấy ví tiền. Bác tài mất kiên nhẫn gắt giọng: "Có tiền không!"

"Cháu, cháu..." Giọng cậu phát run lên, "Cháu không mang..."

Có vẻ vì khuôn mặt ngây thơ, hoảng loạn và đôi mắt rưng rưng nên bác tài chỉ sừng sộ lên một chút rồi đuổi cậu xuống xe. Ôn Dữ hãy còn chưa hết run, vội vã đi về phía cửa hông, phát hiện ra cửa không khóa.

Trên bức bình phong in hai bóng người lờ mờ. Một cúi, một ngửa. Sống mũi cọ vào sống mũi. Bóng môi chà xát, dây dưa quấn quýt.

Cậu cảm thấy một tia điện lạnh ngắt cắm vào lưng, sốc đến mức trợn tròn mắt, hé miệng không phát ra âm thanh.

"Hửm?" Nguyễn Ngụy Chi nheo mắt nhìn qua vành tai Trần Tư Bạch, rút kính cận đeo lên, toàn bộ hứng thú rút đi.

"Ngụy Chi?"

"Đợi anh chút." Y vuốt ve lưng người trong lòng, thả tà áo lụa xuống: "Cháu anh về."

Nguyễn Ngụy Chi đi ra khỏi bình phong, cổ áo sơ mi nhăn nhúm, mất kiên nhẫn hỏi: "Sao lại về đây?"

Ôn Dữ thất thểu cúi đầu nhìn giày, hấp háy tầm mắt mơ hồ rớm lệ: "Giày của cháu bẩn rồi... Giày mới chú mua cho cháu bẩn mất rồi."

Đây là món quà Giáng sinh duy nhất của cậu.