Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 111: Ta nói, đá cửa



Diệp Bạch Đinh vừa nói chuyện với lão đại phu, vừa không dấu vết mà đưa mắt ra hiệu cho Thân Khương.

Thân Khương thu được tín hiệu, lập tức vỗ ngực: "Không sai, ta bảo đảm! Hôm nay chuyện này, chỉ ba người chúng ta biết, ra khỏi cửa, sẽ không lọt đến tai người khác!"

Mấy ngày nay nhiệm vụ bài tra nhiều, mọi người đều bận rộn, thủ hạ của hắn toàn bị phái đi, bên người chỉ dẫn theo một hai người dùng để chạy chân truyền lời, đội Cẩm Y Vệ hộ tống thiếu gia lại đây tới cửa liền ngừng, thứ nhất là đứng canh ngoài viện, thứ hai là cảnh giới chung quanh, hiện tại trong phòng này ngoại trừ lão đại phu thiếu gia cùng với hắn, không có ai khác.

"Gút mắt trong đó thiếu gia đều đã nói rõ ràng với ông, nên khẩn trương nên đề phòng rốt cuộc là cái gì, trong lòng ông cũng minh bạch, chúng ta sẽ không khi dễ ông, ông còn sợ cái gì?" Thấy lão đại phu còn chưa nói gì, không biết có phải bị dọa ngốc hay không, hay là nhất thời không phản ứng lại, Thân Khương nghĩ nghĩ, lại nói, "Như vậy đi, ta lại cho ông cái thẻ bài, yên tâm rồi đi?"

Hắn lấy ra chính là thiêm bài của Cẩm Y Vệ, khác với thân phận bài, nhưng cũng có viết tên, có dấu ấn của Bắc Trấn Phủ Tư, khi Cẩm Y Vệ làm việc bên ngoài, thỉnh thoản không kịp về, sẽ thả ra làm bằng chứng sử dụng.

Thân Khương chỉ cái thẻ bài nhỏ bằng gỗ kia: "Lời nói đều là lời nói suông, người khác có thể tin, cũng có thể bác bỏ, đồ vật thì sẽ không sai đi? Đây là Chỉ Huy Sứ đích thân phát, đừng nói là trên dưới Cẩm Y Vệ, chính bản thân Chỉ Huy Sứ, cũng sẽ không có chuyện không nhận, nếu chuyện này gây cho ông bất kỳ phiền toái gì, ông cầm nó đến Bắc Trấn Phủ Tư, nếu có ai dám không để ý tới ông, ông có thể đá cửa chửi đổng, lúc đó Chỉ Huy Sứ phạt tuyệt đối là chúng ta, không phải là ông!"

Nói xong, hắn lại dùng mũi hừ hừ: "Cũng do ông là đại phu, tuổi lại lớn, tế thế cứu dân có công đức, thiếu gia mới lên tiếng, chúng ta phải tôn trọng, đổi thành người khác, sẽ không có đãi ngộ như vậy, nghe hiểu sao?"

Lão đại phu nhìn nhìn Diệp Bạch Đinh, nhìn nhìn Thân Khương, nhìn nhìn lại thẻ bài bị nhét vào tay, người ta đã nói đến mức này, nếu ông ta lại......

Ông ta chậm rãi thở dài, rốt cuộc nói: "Vị thiếu gia này nói không sai, ở ngay non nửa canh giờ trước, có mấy người gõ cửa nhà ta, nói vài lời với ta...... Đều lạ mặt, ta không quen biết, nhưng nhìn thần thái động tác, liền biết là người biết võ, trên tay dính máu, ta không dám đắc tội, bọn họ giống như biết trước đó vị Thân bách hộ này đến tìm ta, nên uy hiếp ta không cần nói lung tung, nhưng bọn họ cũng không biết ta nơi này có cái gì."

Thân Khương gật gật đầu: "Yên tâm, thứ này coi như là chúng ta nhặt ở bên ngoài, ông chưa từng thấy."

Diệp Bạch Đinh cũng nói: "Đối phương nếu chỉ là cảnh cáo, không có hành vi khác, có lẽ cũng nhận định, chuyện ông dính vào không nghiêm trọng lắm, ông có thể yên tâm, Cẩm Y Vệ hiểu rõ."

Lão đại phu đứng mệt mỏi, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, còn chỉ vị trí gần đó, thỉnh Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương cũng ngồi xuống: "Các ngươi muốn hỏi thăm Mạnh Nam Tinh đúng không? Hắn là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ liền rất ngoan, hiểu chuyện, không bướng bỉnh, biết đau lòng mẫu thân, hẳn là khi mang thai sinh ra đã yếu ớt, khi hắn còn nhỏ có chút nhược khí, thường hay sinh bệnh, sau đó phụ thân qua đời, trong nhà điều kiện không tốt, cũng không dưỡng tốt, thể chất liền kém hơn người khác, vóc người cũng không cao, khi đó chúng ta là hàng xóm, hắn còn nhỏ thường tìm ta xem bệnh, bất quá sau này nhi tử của ta ở bên ngoài xảy ra chuyện, ta liền dọn đi, qua 10 năm không sai biệt lắm mới dọn về, lại đụng tới hắn."

"Thân thể hắn càng không tốt, đã có chút hư nhược khó tẩm bổ, nội bộ hao tổn quá lớn, cần phải chăm sóc cái gốc để dưỡng dần, nhưng hắn không thích uống thuốc, ngại đắng, hài tử này ngày thường lễ phép lại nghe lời, trong chuyện này lại đặc biệt bướng bỉnh, người khác khuyên như thế nào đều không nghe...... Lần trước khi Thân bách hộ tới đã hỏi về bệnh tình của hắn, theo kinh nghiệm của ta, mạch tượng của hắn chỉ là thân mình hư, bách hộ nói nôn mửa thường xuyên, theo lý là sẽ không phát sinh, khi hắn cảm nhiễm phong hàn bệnh trạng cũng phần lớn là nóng lên, ra mồ hôi, cùng lắm là ăn uống không tốt, rất ít có chuyện tì vị bất hòa đến nôn mửa, ngẫu nhiên phát sinh là có khả năng, nhưng thật sự sẽ không thường xuyên."

"Còn có thứ này," lão đại phu chỉ chỉ đồ vật Thân Khương tìm ra, "Chính là hắn để lại khi xem bệnh trước khi rời khỏi kinh thành, cái khác, ta thật sự không biết, hắn tới chỗ ta chỉ là xem bệnh bốc thuốc, ngày thường gặp chuyện gì, giao bằng hữu là ai, vui vẻ hoặc khổ sở, ta cũng chưa từng biết."

Diệp Bạch Đinh nhìn qua: "Đồ vật, là khi nào bỏ quên?"

Lão đại phu: "Chính là một ngày trước tất niên, sáng ngày 22 tháng Chạp, lo xong tang sự cho mẹ hắn, hắn phải về quê quán để tang, hỏi ta bốc thêm mấy gói dược, trước lúc đi hắn cực kỳ bi ai, tinh thần có chút hoảng hốt, không chú ý mình quên đồ, mắt mũi này của ta cũng không được, lúc ấy cũng không phát hiện, đến buổi tối chuẩn bị dọn dẹp nghỉ ngơi mới thấy, đã quá muộn, người ta có lẽ đã sớm ra khỏi thành, không có biện pháp, ta đành cất đi, nghĩ chờ qua năm, xem có cách nào chuyển giao cho hắn hay không."

23 tháng Chạp, bên bờ sông đào bảo vệ thành, bá tánh giết thịt ăn tết, một lượng nước ấm lớn bị thải vào sông đào bảo vệ thành, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn dòng nước phát sinh biến hóa, mà ở ngay sáng sớm trước đó một ngày, lão đại phu gặp qua Mạnh Nam Tinh, không cần phải nói, thời gian người chết ngộ hại rồi bị phanh thây chính là trong ngày này, 22 tháng Chạp!

Còn về phần đồ vật để quên trong buổi sáng cùng ngày......

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn, là một cái kết đồng tâm phương thắng*. Vật trang sức có dạng hai cái hình thoi nối liền nhau, đầu trên có dây treo, đầu dưới có tua rua, ở góc hai cái hình thoi tiếp giáp với giây treo, có hai trái cầu nhỏ bện bằng tơ đỏ làm điểm xuyết, màu sắc chủ đạo là vàng lục lam nhạt, phía dưới treo tua rua bằng lụa cùng màu, nhìn toàn bộ món đồ, không đỏ chói mắt, cũng không tính là quá thuần tịnh, tóm lại, là đẹp, hào phóng.

*cái nút thắt hình hai cái hình thoi giao điệp nhau, là vật treo trang trí

Trang sức của nam tử dùng hình thoi vốn thường thấy, nhưng kết đồng tâm thì có chút vi diệu, loại kết này vốn là hình thức của trang sức như trâm cài trên tóc nữ tử, sau này thường dùng với ngụ ý tình yêu, giữa nam và nữ, giấy viết thư gấp theo hình thức này, đều có ý tỏ tình mịt mờ, huống chi là kết đồng tâm?

Diệp Bạch Đinh nhìn cái phương thắng kia, hỏi lão đại phu: "Ngài cùng hắn nhận thức lâu năm, có biết hắn có người trong lòng hay không?"

"Không có?" Lão đại phu dừng một chút, "Chắc là......không có đi?"

Thân Khương lại nhớ tới một việc: "Nương hắn nhìn hắn nghiêm khắc như vậy, canh giữ như tròng mắt, cả ngày mong hắn trở nên nổi bật, cho chính mình sĩ diện, sẽ không coi mắt cô nương nào cho hắn?"

Lão đại phu: "Cái này......"

Diệp Bạch Đinh liền hiểu, đuôi mắt hơi rũ xuống: "Mạnh Nam Tinh quá yếu, thân mình hư đến bổ không lại......là chuyện như thế nào?"

Lão đại phu nhìn là biết hắn là người thông minh, cũng không che đậy, nói ba chữ: "...... ngũ canh tiết."

Thân Khương không rõ: "Gì? Cái gì tiết?"

Diệp Bạch Đinh trực tiếp chỉ ra tinh túy: "Thận hư."

Lão đại phu gật gật đầu: "Chính là thận hư, hắn từ nhỏ thân mình liền nhược, mấy năm nay hao tổn thành dáng vẻ kia, có cái dạng bệnh trạng nào cũng không lạ, thật sự cũng không phải chuyện gì lớn, mệnh hỏa không đủ, bổ sung là được, chỉ cần hắn nghe lời ta, uống dược đàng hoàng trong một năm, chắc chắn có thể trị hết, nhưng hắn lại không phối hợp, không phải ngại dược đắng, thì nói công vụ bận rộn, không có thời gian, việc này nương hắn cũng biết, mới chưa có thúc giục hắn thành thân......"

Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương ở trong phòng của lão nhân gia thật lâu, hỏi xong manh mối bước ra, Thân Khương còn nhớ chuyện trước đó, đạp vào bờ tường cứng rắn nhà người ta, lớn tiếng mắng để lấp liếm: "Lão già thúi tính tình cứng ngắc, cho là ông không nói, lão tử liền tra không đến sao! Dám lật lọng trước mặt Cẩm Y Vệ, ông là người đầu tiên, ỷ lớn tuổi thì lão tử không dám trị ông sao! Ông chờ đó, lần tới đừng để lão tử gặp phải!"

Trong phòng, cháu gái nhỏ búi cái búi tóc con con chạy ra, túm góc áo lão đại phu: "Gia gia, làm sao vậy?"

Lão đại phu sờ sờ đầu cháu gái: "...... Không có việc gì, bé ngoan, đi chơi đi."

Ngón tay nắm chặt thẻ gỗ, nắm xương già đã thò một chân vào quan tài này của ông, sợ cái gì? Chỉ cần bọn nhỏ không có việc gì, có thể bình an trôi chảy lớn lên, ông có thể an tâm, Cẩm Y Vệ...... cũng không tệ lắm.

Khi xoay người thu thập đồ vật, ánh mắt già nua nhưng không vẩn đục xẹt qua ngoài cửa sổ, gió vẫn cứ lạnh, không trung lại rất sáng sủa, có mây trắng mịn.

Mạnh gia hài tử kia...... đáng tiếc a.

Thân Khương nghiên cứu cái đồng tâm phương thắng trong tay, lật qua lật lại nhìn, cũng không phát hiện cái gì: "Thứ này, hữu dụng sao?"

"Đương nhiên là hữu dùng, đây là vật chứng," Diệp Bạch Đinh dẫm lên ánh mặt trời bước đi "Là vật chứng chứng minh Mạnh Nam Tinh chết vào 22 tháng chạp."

Thân Khương nhất thời trừng lớn mắt: "Gì? Chuyện khi nào, thời gian tử vong cụ thể đã có rồi?"

Diệp Bạch Đinh chỉ chỉ cái đồng tâm phương thắng trong tay hắn: "Ngươi nhìn màu sắc và hoa văn của nó, mẫu thân mới mất, hắn đã để tang, sắp sửa giữ đạo hiếu, vì sao trên người còn có vật như vậy? Màu sắc có phải quá tươi tắn rồi không?"

Thân Khương nhìn nhìn, gật gật đầu: "Đúng là không nên mang." Giữ đạo hiếu có quy củ của giữ đạo hiếu mà, "Chẳng lẽ không đeo lên, chỉ là cất trên người?"

"Cho nên thứ này rất quan trọng, không thể quên, dù có phải về nhà, cũng cần mang nó theo."

Diệp Bạch Đinh nhìn ánh nắng loang lổ trên mặt đất: "Mẫu thân mất đi, xin nghỉ ở Hộ Bộ về để tang, hiện tại đối với hắn mà nói quan trọng nhất chính là cái gì? Thứ này có chỗ đặc thù nào? Trước khi rời kinh thành, đoạn thời gian cuối cùng, hắn muốn làm chuyện gì? Muốn đi đâu? Muốn gặp ai?"

Cái đồng tâm phương thắng này, chỉ là một cảm giác nghi thức, hay là chuyện cuối cùng hắn cần làm, yêu cầu cái đồng tâm phương thắng này?

"Toàn bộ vấn đề khi được chải vuốt rõ ràng, chúng ta có thể biết hung thủ là ai."

"Không sai! Lại tìm xem, là có thể tóm hung thủ!" Thân Khương gật đầu xong, mới đuổi kịp suy nghĩ, "Không đúng, thiếu gia ngươi làm sao mà xác định thời gian người chết tử vong? Như thế nào lại là 22 tháng Chạp?"

Hắn lại bỏ lỡ cái gì nữa?

Diệp Bạch Đinh: "Chỉ Huy Sứ tra được vài thứ." Hắn đem phát hiện của Cừu Nghi Thanh đơn giản thuật lại, cho đối phương hiểu.

Thân Khương:......

Ngươi nếu nói sớm, ta liền không hỏi, Chỉ Huy Sứ...... Ta đương nhiên phải bỏ lỡ a, bằng không sẽ bị tước, Chỉ Huy Sứ chỉ có thể là của thiếu gia ngươi mà! Bất quá Chỉ Huy Sứ thật đúng là có khả năng, hắn nơi này bài tra manh mối khẩu cung đều lo liệu không hết, quá nhiều việc, Chỉ Huy Sứ thế nhưng vô thanh vô tức làm nhiều chuyện lớn như vậy!

"Vậy hôm nay lão nhân kia làm sao vậy? Đột nhiên lật lọng......" Thân Khương trầm ngâm một lát, "Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta có thánh chỉ? Chỉ Huy Sứ thỉnh thánh chỉ, làm người khác kích động?"

Diệp Bạch Đinh liếc hắn: "Cuối cùng cũng thông minh một chút."

Thân Khương cười hắc hắc hai tiếng, lại nhíu mày: "Vậy kế tiếp làm sao bây giờ? Người khác đã âm thầm làm chuyện như vậy, chúng ta còn có thể tìm được manh mối mới sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Chuyện mẫu thân của Mạnh Nam Tinh, đã hỏi được tin tức chưa?"

"Đã hỏi, còn rất nhiều, chỉ cần không liên qua đến án mạng, người ta liền không có gì cất giấu, hơn nữa phố phường dân chúng, hay lui tới, dù sao cũng phải có chút tranh cãi......" Thân Khương móc ra cuốn sổ nhỏ tùy thân, vừa nhìn, vừa nói, "Mẫu thân của Mạnh Nam Tinh họ Vương, là một nữ nhân tính tình rất mạnh, sĩ diện, nhưng cũng có thể rất rộng rãi, đanh đá, cãi nhau với người khác chưa bao giờ thua......"

"Yêu cầu của Vương thị đối với Mạnh Nam Tinh là, cần phải nỗ lực đọc sách, trở nên nổi bật, mang vinh quang cho gia đình, ngoại trừ đọc sách, Mạnh Nam Tinh không cần làm bất kỳ việc gì, cũng không cần phải xen vào việc trong nhà, toàn bộ mọi việc bà ta đều có thể làm tốt, đối nhân xử thế cũng không dẫn theo nhi tử, bà ta không cho Mạnh Nam Tinh ra cửa, không cho hắn giao tế, không cho hắn chơi đùa, buổi sáng thức dậy phải đọc sách, thẳng cho đến buổi tối đi ngủ...... Thật sự là đầu huyền lương trùy thứ cổ*, hàng xóm láng giềng đến bây giờ đều còn nhớ rõ, đứa nhỏ này đọc sách đọc khổ đến cỡ nào."

*đầu treo lên xà nhà dùi đâm vào đùi - là tích về Tôn Kính thời Đông Hán treo tóc lên xà nhà để khỏi ngủ gật khi học bài, và Tô Tần thời Chiến Quốc dùng dùi đâm vào đùi để tỉnh ngủ

"Vương thị đối với việc học của Mạnh Nam Tinh yêu cầu rất cao, công khóa không hoàn thành không cho ngủ, chỉ cần ở chỗ tiên sinh thành tích khảo thí không đạt tiêu chuẩn, hoặc là tiên sinh nói câu nào giống như tỏ vẻ lo lắng, bà ta liền phạt Mạnh Nam Tinh, phạt rất tàn nhẫn."

"Mạnh Nam Tinh ở bên ngoài thật ra không có chịu khi dễ, cũng không có cơ hội, hắn không thường ra cửa mà, nhưng cho dù chỉ đi ngang qua đâu đó, bị hài tử bướng bỉnh tranh cãi, Vương thị đều chặn cửa nhà đứa nhỏ này, mắng chửi người ta một ngày, toàn bộ trừng phạt ủy khuất hắn đã chịu từ nhỏ đến lớn, đại khái đều đến từ mẫu thân hắn."

"Vương thị một đời trông cậy cùng vinh quang đều nằm ở nhi tử, mở miệng là 'ngươi phải tranh đua, nương cũng chỉ có ngươi', hai mẹ con không phải không có khập khiễng, nói tóm lại vẫn là sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào nhau, sức khỏe Vương thị vẫn luôn rất tốt, năm kia bị bệnh nặng một trận, cũng là vì chuyện công tác của Mạnh Nam Tinh ở Hộ Bộ, hai người cãi nhau, bà ta giận đến bệnh, Mạnh Nam Tinh vừa nghe lời, công tác thuận lợi, bà ta liền khỏe......"

Thân Khương nói xong, thở dài: "Quan hệ hai người này, nói như thế nào đây, làm mẹ thật nghiêm khắc, làm nhi tử thật ngoan, còn rất hiếu thuận, sẽ tận lực nghe lời mẫu thân, để thân thể mẫu thân khỏe mạnh, tâm tình thoải mái, ta vừa hỏi một đường, cảm giác hai người bọn họ, thoạt nhìn như là nhi tử dựa vào nương chiếu cố, mới có thể sống nhẹ nhàng, kỳ thật là nương dựa vào nhi tử, mới sống tiếp......"

Diệp Bạch Đinh nghe, trong lòng dần dần có cân nhắc.

Tuy nói hôm nay ra cửa, hắn cũng không dám đi quá xa, Chỉ Huy Sứ không có mặt, Thân Khương cũng không dám đem thiếu gia đi nơi khác, đường hai người đang đi, là đường về Bắc Trấn Phủ Tư.

Nào biết hôm nay gợn sóng mọc thành cụm, không thể cho hắn yên ổn, hai người còn ở trên đường, còn chưa tới cổng lớn Bắc Trấn Phủ Tư đâu, liền thu được tin, có tiểu binh Cẩm Y Vệ đến, mang lời của Cừu Nghi Thanh, là một phong thư tay, thỉnh Diệp Bạch Đinh đến Hộ Bộ, Thân bách hộ đi cùng.

Thân Khương: "Ta cũng đi? Chỉ Huy Sứ biết ta ở chỗ này?" Không đợi tiểu binh trả lời, chính hắn lại gật đầu, "Ta là phải đi, ta không đi, một mình thiếu gia ở trên đường, không ai bảo hộ sao được?"

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng đọc tin, xếp lại đàng hoàng, cất vào ngực, đáy mắt minh minh ám ám, che kín mây mù cuồn cuộn.

Thân Khương cảm giác không thích hợp: "Làm sao vậy?"

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía hắn: "Đi Hộ Bộ đại náo một trận, Thân bách hộ sợ không?"

"Đại náo một trận? Sợ?" Thân Khương trực tiếp hưng phấn, xoa tay hầm hè, "Ta chỉ sợ không đủ náo nhiệt! Nháo bọn họ! Nếu bọn họ không phối hợp! Đơn giản, nếu còn chơi xấu chắn đường gia gia, xử bọn họ!"

Diệp Bạch Đinh mở xòe tay, đem thẻ bài nhỏ được đưa đến cùng với phong thư cho Thân Khương: "Hiện tại thì sao?"

Thân Khương hít một hơi khí lạnh, nắm lấy thẻ bài: "Hôm nay ta chính là lão đại, kẻ nào cản ta là chết! Hộ Bộ thượng thư cũng vậy!"

Thân bách hộ xoay người liền đi, hùng hổ, mang thiếu gia một đường chạy đến Hộ Bộ.

Cổng lớn Hộ Bộ đang đóng, biển hiệu treo cao, tường xám ngói đen, không khí ngưng túc lại an tĩnh, ngay cả con chim bay qua cũng dừng đập cánh, nín thở, để không ai nghe được thanh âm.

Nhưng trong tầm nhìn của Diệp Bạch Đinh lại có một thân ảnh ngắn ngủi xuất hiện rồi biến mất, ở sâu trong tường viện, trong hốc tối nơi nóc nhà, trang phục màu lục đậm, chân dẫm tạo ủng, vòng eo thon chắc, hai chân thon dài, đường cong từ bả vai tới tay cánh tay lưu sướng tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi bàn tay to kia, từ hình dạng đến đốt ngón tay đều là bộ dáng hắn quen thuộc......