Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 107: Đầu tìm được rồi



May mắn?

May mắn chỗ nào? Thân Khương nhìn nhìn thi thể, không hiểu.

"Thi thể trường kỳ ở trong nước, hoặc nơi thổ nhưỡng không khí không đủ ướt át, mỡ dưới da phân giải, sẽ sinh ra một loại hiện tượng thi thể đặc thù —— xác không rữa." Diệp Bạch Đinh quay qua Thương Lục, "Thương ngỗ tác hẳn là đã từng thấy."

Thương Lục gật gật đầu, nhưng ông ta cũng không nói nhiều, vì mục đích ông ta đi theo thiếu gia chỉ là học tập, ông ta cầm cuốn sổ nhỏ, chuyên môn ghi chép quá trình thiếu gia nghiệm thi, xem có cái gì là trước đó ông ta không hiểu, không chú ý...... thứ như kỹ năng tri thức, luôn không ngại nhiều.

"Cái của nợ gì? Xác không rữa?"

Thân Khương chồm qua nhìn, không thấy được cái gì mà xác không rữa, nhưng thật ra ngửi thấy được một mùi thối rõ ràng: "Thối như vậy, còn may mắn?"

"Ngươi sờ sờ thử xem," Diệp Bạch Đinh lên tiếng cổ vũ, "Cảm giác tay, sẽ thấy trơn trượt."

Thân Khương vừa lúc cũng mang bao tay mỏng, liền duỗi tay chạm vào một chút......chỉ một chút, liền không muốn chạm nữa, đừng hỏi, hỏi chính là ghê tởm. Loại cảm giác trơn trượt này, còn là từ trên thi thể, cùng nơi khác một chút cũng không giống nhau a!

Cừu Nghi Thanh lại chú ý cái khác: "Dấu vết?"

"Không sai," Diệp Bạch Đinh gật đầu, "Địa phương hình thành xác không rữa, có thể bảo tồn tổn thương thi thể đã chịu lúc sinh thời, ghi khắc lại dấu vết, ngẫu nhiên thậm chí ngay cả da gà cũng có. Quản Tu Trúc là xác không rữa một phần, mà không phải toàn thân, nếu may mắn, chúng ta có thể tìm được vài thứ."

Diệp Bạch Đinh cởi bỏ áo liệm trên thân người chết, xem miệng vết thương trước.

"Trên hồ sơ nói, hung khí là chủy thủ, cắm vào bên trái bụng......"

Miệng vết thương rất dễ thấy, đã có một bộ phận thối rữa, cũng không hoàn chỉnh, nhưng bởi vì xác không rữa một phần, cũng bảo tồn một ít dấu vết, có thể nhìn rõ vết đao, hắn dùng cái nhíp ước lượng góc độ vết đao, liền nhíu mày: "Như vậy......đâm vào?"

Thân Khương không hiểu: "Có vấn đề?"

Cừu Nghi Thanh hiểu: "Rất có vấn đề."

Thân Khương có chút sốt ruột, Chỉ Huy Sứ thì thôi đi, không thích nói chuyện, thiếu gia ngươi nói đi a, chỉ có ta không nhìn ra, có vẻ ta thực ngốc a! Ngươi nhìn xem Thương Lục còn hiểu!

Diệp Bạch Đinh nghe được tiếng lòng của Thân bách hộ, quyết định cho hắn một cái cơ hội: "Giả dụ như ngươi quyết định dùng chủy thủ tự sát, vị trí đâm là bụng dưới, ngươi ước chừng một chút thử xem."

"Ước thì ước......"

Việc này có gì đâu, Thân Khương lấy chủy thủ tùy thân ra, vỏ đao đương nhiên là không tháo xuống, đôi tay cầm vững, hướng về phía bụng dưới, đâm xuống một cái ——

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy như thế nào mới thoải mái?"

Thân Khương mắt cá chết: "...... Ta cảm thấy như thế nào cũng không thoải mái."

Đây chính là muốn chết a, như thế nào sẽ thoải mái?

"Vậy ta đổi cái vấn đề," Diệp Bạch Đinh lại nói, "Ngươi cảm thấy như thế nào mới tiện? Hoặc là nói, động tác vừa rồi của ngươi, là dựa theo bản năng? Cảm thấy xuống đao như vậy là thuận tay nhất?"

Thân Khương gật gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Cho nên?"

Cho nên? Cho nên cái gì a? Thân Khương muốn điên rồi.

Diệp Bạch Đinh trầm giọng nói: "Có người quyết định muốn chết, có thể lấy hết can đảm xong liền động thủ, hai tay nắm chuôi đao đâm thẳng xuống, vì vị trí tay và bụng có chênh lệch độ cao, góc độ đao đi vào nhất định có chút chênh chếch, đại khái là chếch từ trên xuống dưới, cùng lắm là nằm ngang, rất khó từ dưới hướng lên trên......"

Thân Khương theo lời hắn, mặc kệ một tay hay hai tay, lúc cầm chủy thủ hướng vào bụng dưới đâm một cái, góc độ nhất định là từ trên xuống dưới, nằm ngang cũng đã không dễ, sao có thể sẽ từ dưới hướng lên trên?

Không ai đi dùng tư thế này để tự sát, mũi đao chổng ngược lên, lao lực không nói, rủi tinh thần hoảng hốt sai lầm, không chui vào bụng, chọc đến cằm thì làm sao bây giờ?

Ồ, đó chính là một cách chết độc đáo hơn.

"Cho nên góc độ của vết đao này......là từ dưới hướng lên trên?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Vị trí miệng vết thương là ở bụng lệch xuống dưới, thọc sâu vào trong lại ở trên, phương hướng là từ dưới lên trên —— người chân chính tự sát, đại khái sẽ không chọn phương thức như vậy, vết đao này, nhất định là người khác tạo thành, mà người này, vóc dáng muốn lùn hơn Quản Tu Trúc."

Dừng một chút, Diệp Bạch Đinh lại đổi một cách nói nghiêm cẩn hơn: "Hoặc là vị trí của hai người có chênh lệch độ cao, đối phương nhất định là ở một độ cao thấp hơn khi động thủ với Quản Tu Trúc, mới có thể tạo thành miệng vết thương như vậy."

Thân Khương liền tập trung nhìn vóc người thi thể: "Người này vóc dáng giống như không lùn a...... Thoạt nhìn so ra kém Chỉ Huy Sứ, nhưng cao hơn người bình thường, vậy lùn hơn hắn thì nhiều a, ta ngẫm lại...... Ta xem qua hồ sơ tư liệu, hai ngày này cũng gặp qua người Hộ Bộ, bên trong đa số đều lùn hơn hắn, chỉ có Thượng thư Vạn Thừa Vận cao hơn hắn một chút, Thị lang Đặng Hoa Kỳ thì cùng hắn không sai biệt lắm, vậy còn lại đều có hiềm nghi?"

"Cũng không hẳn."

Diệp Bạch Đinh nhích qua, để Thân Khương đến gần xem.

Hôm nay sáng sủa, ánh mặt trời đầy đủ, trên thi thể tóm lại là có mùi, ngửi riết cũng quen, Thân Khương chồm sát vào nhìn kỹ, nhìn thật lâu, mắt sắp thành mắt gà chọi, cũng không mở miệng.

Diệp Bạch Đinh: "Nhìn ra cái gì không?"

Thân Khương trầm mặc một lúc lâu: "Không có."

"Vẫn là vết đao a," Diệp Bạch Đinh hận sắt không thành thép, "Ngươi lại nhìn kỹ xem."

Thân Khương bị nhắc nhở trọng điểm, lúc này mới nhìn ra có điểm không đúng, còn vươn ngón tay ra ước lượng: "Giống như hơi hẹp?"

Cừu Nghi Thanh chỉ thẳng trọng điểm: "Kích cỡ hung khí ở hiện trường được ghi chép tỉ mỉ trong hồ sơ, tuy người chết miệng vết thương không được rõ, lối vào như vậy, mức độ hung khí thâm nhập, cùng lắm là một tấc rưỡi."

Cho nên hiện tại lại có một vấn đề khác sinh ra ——

"Chủy thủ phần lớn là phần cán sẽ nặng hơn, phần lưỡi nhẹ hơn, chỉ đâm vào cạn như vậy, sao có thể cắm vào bụng?" đôi mắt chuông đồng của Thân Khương tràn đầy dấu chấm hỏi, "Không nên ngã xuống sao?"

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, đuôi mắt nheo lại: "Cho nên hiện trường ký lục, nói trên tay trái người chết đều là máu......"

Cừu Nghi Thanh: "Tay Quản Tu Trúc, lúc ấy là nắm chủy thủ."

Tư thế nắm cũng không giống như tự nhiên, mà là vì bảo trì bộ dáng chủy thủ lúc 'cắm vào' bụng khi đó.

"Còn có vị trí này......" Diệp Bạch Đinh cẩn thận phân biệt xong, nói, "Chỗ hắn bị thương đến hẳn là dạ dày. Dịch dạ dày người có chứa chất chua, có tính ăn mòn nhất định, nhưng dạ dày bị đâm thủng, sẽ không làm người chết ngay, nếu cứu giúp kịp thời, cùng lắm là bệnh một trận, sao có thể chết chứ?"

Thân Khương vuốt cằm: "Cho nên ngươi vừa rồi mới nói, người dùng chủy thủ đâm Quản Tu Trúc, chưa chắc là hung thủ?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Không sai, bởi vì miệng vết thương như vậy, căn bản giết không chết người."

"Nhưng ta xem hồ sơ vụ án này, nói là có việc muốn thương lượng, cần phải gọi Quản Tu Trúc ra, nhưng gõ cửa kiểu gì hắn cũng không trả lời, người khác lo lắng, kêu quan trên đến, lúc cùng nhau phá cửa mà vào, người đã chết, trên mặt đất là một vũng máu lớn, đều là từ trong bụng chảy ra......"

"Đúng vậy, miệng vết thương như vậy, không đến mức chảy ra lượng máu lớn như vậy," Diệp Bạch Đinh cũng rất tò mò, "Máu đó là từ đâu ra?"

Cừu Nghi Thanh: "Hai quân trước trận, chiến thuật đánh nghi binh, là vì che giấu mục tiêu công kích thật sự."

Chế tạo một vết thương giả, có thể là vì che giấu một cái khác hay không?

"Xem nguyên nhân chết."

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh không rối rắm ở vết thương trên bụng nữa, chuyển qua cái khác, kiểm nghiệm thi thể, vốn không nên bỏ sót bất cứ chi tiết nào, quả nhiên, phát hiện cổ họng người chết có chút không đúng, nhìn kỹ: "Xương cổ họng hắn biến thành màu đen."

Thân Khương: "Trúng...... trúng độc?"

Nói như vậy, đây đúng là biểu hiện sau trúng độc, nhưng cũng không nhất định, Diệp Bạch Đinh cẩn thận quan sát, phát hiện da cằm người chết có chút không đúng: "Nơi này......hình như có cái dấu tay?"

"Làm sao làm sao?" Thân Khương nhìn nửa ngày, cũng không thấy được, "Cái này thấy không rõ a."

"Không quan trọng."

Diệp Bạch Đinh hướng ra ngoài duỗi duỗi tay, Thương Lục mang rương ngỗ tác đến, không phải cái đựng dao mổ, mà là cái đựng các loại rượu dấm khương hèm rượu, bị Thân Khương phun tào thành hộp đựng gia vị.

"Chúng ta còn có thể dùng tao bánh."

Thi thể chết đã lâu, thời tiết quá lạnh, hắn đã sớm biết rất có khả năng sẽ cần, khi làm chuẩn bị, lúc lửa bốc lên, đã đem hồ tiêu muối bạch mai hèm rượu nặn thành bánh, cũng nướng qua, hiện tại vừa vặn có thể sử dụng.

Nếu đã tới mức này, muốn dán tao bánh, thì phải xem là có dán hết tất cả những chỗ khả nghi hay không, nhìn một cái, hắn cùng Thương Lục, nhìn kỹ từng chỗ trên thi thể, dùng giấy lót tốt, đắp tao bánh lên......

Kế tiếp chính là đợi.

Cũng may quá trình này cũng không lâu, lại quan sát cái khác một chút, bàn luận về vụ án, tỷ như cái vết đâm đáng chú ý kia...... Thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Tao bánh được dời đi, rút giấy lót ra, cằm người chết, chỗ gần cổ, có dấu ngón tay rõ ràng có thể thấy được, là hai dấu, ngón tay cái cùng ngón trỏ.

"Đây là tay trái, hay là tay phải?" Thân Khương thử ước chừng trên thi thể, "Hình như là tay phải?"

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Tuy có ấn ký, nhưng sức lực hình như cũng không lớn, chỉ có chút bầm, không có sưng đỏ, người chết xương sụn gốc lưỡi cũng không có biểu hiện tổn thương, cũng không phải vết thương trí mạng, giống như chỉ là ấn một chút...... Đây là đang làm gì?"

Thân Khương dùng hai cái ngón tay đặt trên cằm mình, thử thử: "Như vậy có thể làm gì? Chỉ là nâng cằm lên, giống như cái gì cũng không làm được a."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, không biết tại sao, liền muốn dời mắt, hắn cứ cảm thấy ánh mắt Cừu Nghi Thanh sáng quắc, giống như không phải nghĩ về vụ án, mà là nghĩ về cái gì khác.

"Thân bách hộ trước giờ chưa từng làm như vậy?" Diệp Bạch Đinh nói, "Rất giống cũng được."

Thân Khương nghĩ nghĩ: "Cũng không phải không có...... Tỷ như ta chỉ là đánh cái hắt xì, cổ họng có chút đau, lúc tức phụ ta bắt ta uống dược, nàng sẽ nhéo cằm ta như vậy, ép ta uống, kỳ thật là không cần thiết mà, dược kia quá đắng, miệng còn phải chịu tội......"

Diệp Bạch Đinh: "......còn gì nữa?"

"Còn có......"

Thân Khương một cái tên ngốc to con, nghĩ gì đó mà mặt cũng đỏ bừng: "...lúc......hôn?"

Nói ra cũng mắc cỡ chết luôn, hắn đã sớm nói qua, tổ tiên của tức phụ hắn là giết heo, mỗi người đều được di truyền một đống sức lực, tức phụ hắn cũng vậy, tuyệt đối không thể chọc, chọc giận là không được, chọc người nổi nóng cũng không được, nàng thật sự sẽ ra tay!

Tức phụ của mình đè mình ra mà hôn, sức lực có chút lớn, lại không thể đánh trở về, bị thương làm sao bây giờ? Chỉ có thể chịu đựng......

Diệp Bạch Đinh:......

Thân bách hộ ngươi được quá nha, Bắc Trấn Phủ Tư trên dưới đồng liêu có bao nhiêu cái độc thân cẩu, ngươi thì ngày ngày đi show ân ái!

Thân Khương có một cái bản lĩnh, đó chính lòng cầu sinh của động vật, cảm giác được ánh mắt thiếu gia, hắn còn ủy khuất: "Làm gì chứ, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không phải đứng đắn bàn vụ án sao? Ngươi nếu không tin, ngươi làm Chỉ Huy Sứ thử xem a, nếu không thì uống dược, không thì hôn hôn, tuyệt đối có cái dấu này! Thật đó, hai ngón tay cũng đủ rồi, rất tiện!"

Diệp Bạch Đinh:......

Cừu Nghi Thanh: "Trước công chúng, không được nói bậy."

Thân Khương:......

Chỉ Huy Sứ ngươi có ý tứ gì? Cái gì kêu trước công chúng không thể hồ nháo, nếu không phải trước công chúng liền làm luôn đúng không! Cho nên là ta nói đúng! Ngươi xem ánh mắt ngươi nhìn ta đều là cổ vũ, giống như lần trước muốn thưởng bạc cho ta vậy!

Ta đây đều nói đúng, vì cái gì còn bày đặt phê bình?

Thân bách hộ ủy khuất giống giống con cẩu 170 cân.

Diệp Bạch Đinh đã tiếp tục xem xét xác chết: "Cánh tay phải người chết, mé sau, có vết bầm dài, có thể là thương tích do chống cự, sinh thời hắn giống như bị vũ khí như gậy gỗ công kích, hoặc là, hắn xuất phát từ nguyên nhân gì đó mà dựa ra sau, đụng vào thứ có hình dạng dài —— tỷ như kệ sách."

Lại xem, nhiều vết thương hơn liền không có, mấy cái đã phát hiện, lại tương đối cạn, cái nào cũng không đến mức trí mạng, chỉ có chữ 'độc' này, nói không rõ, rất đáng giá thương thảo.

Đáng tiếc nội tạng người chết đã không có giá trị xem xét, vật trong dạ dày càng vô pháp phân rõ, không có phương hướng gì thêm.

Nhưng mục đích hôm nay đã đạt tới, nếu Quản Tu Trúc là tự sát, dùng độc, vậy không cần thiết động đao, nếu đã động đao, liền không cần thiết lại uống thuốc độc, làm điều thừa, dấu vết hiện ra trên thi thể như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân......

Diệp Bạch Đinh có cảm giác, làm rõ những nguyên nhân này, là có thể biết, chân tướng khi đó là như thế nào.

Hắn cuối cùng nhìn lại ngón tay người chết, móng tay còn chưa bóc ra, cũng không có vết thâm tím, nhưng mà......

"Quần áo người chết mặc khi chết, ở nơi nào?"

Hắn quay đầu lại nhìn lão bộc, người nhà nhặt xác đi liễm, hạ táng, là thay áo liệm, nhưng quần áo mặt ngay lúc đó đâu? Bị phong ấn ở Hình Bộ?

Lão bộc: "Vì vụ án đã chấm dứt, người chết hết việc, di vật của tam thiếu gia được trả lại hết, quần áo cũng vậy, khi đưa tang...... đã thiêu cho tam thiếu gia."

Thân Khương: "Người này chết rõ ràng không thích hợp, cho dù là tự sát mà chết, cũng không phải chuyện gì vẻ vang, các ngươi hoá vàng mã quần áo cho hắn còn thích hợp, đem quần áo hắn mặc khi chết, dính máu còn bị dao đâm thủng thiêu cho hắn, là có ý gì? Sợ người không đủ biến thành lệ quỷ hay gì?"

"Cái này......" Lão bộc cũng thực khó xử, "Năm trước vụ án nháo lớn như vậy, trong nhà cũng không dám đem người táng vào phần mộ tổ tiên, chỉ có thể chọn chỗ này táng qua loa, đồ dính máu sao dám để lại? Ngay cả di vật đều là lặp lại xác nhận với Hình Bộ, mới dám để lại một ít, để làm niệm tưởng......"

Ai biết Cẩm Y Vệ sẽ lật lại vụ này, khai quan nghiệm thi thì thôi đi, còn muốn quần áo khi chết a.

Cừu Nghi Thanh tới gần: "Phát hiện cái gì?"

Diệp Bạch Đinh: "Tay trái hắn là tư thế nắm, không tính là dị thường, bởi vì lúc ấy hắn muốn nắm chủy thủ, nhưng tay phải hắn...... Chỉ Huy Sứ nhìn gần đó xem, có phải giống như đang lấy cái gì, hoặc là, muốn lấy cái gì hay không?"

Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn, gật đầu: "Cứ ghi chép lại, sau đó làm manh mối, tra kỹ hơn."

Diệp Bạch Đinh tiếp tục tìm kiếm trên người người chết, lục soát nhặt nhạnh hết thảy dấu vết, có chút khả nghi, liền dùng cái nhíp kẹp ra, lưu trữ. Lần này cơ hội khai quan nghiệm thi hiếm có, không phải thi thể trong nhà xác Bắc Trấn Phủ Tư, không có khả năng phục kiểm, chỉ lúc này đây, hắn cần nắm chắc cơ hội, không thể bỏ sót bất kỳ chi tiết gì.

Công tác được từng bước tiến hành, lúc sắp kết thúc, đột nhiên có Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa chạy đến, hướng Cừu Nghi Thanh báo cáo một cái tin thập phần phấn chấn: