Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 16: Mối tình câm



Còn một tháng nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này. Tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng dường như tất cả đã trở nên khá thân thiết đối với tôi. Những hàng cây, những con đường, nhưng phiến đá đỏ, tất cả đều để lại trong tôi một chút kí ức, không hẳn tất cả đều đẹp nhưng thật sự rất khó quên. Tất cả dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Tôi đi dạo qua những con đường mòn quanh co được bao quanh bởi rừng thông già rì rào trong gió. Tôi có cảm giác mình giống một nữ nhân vật chính đa cảm trong các bộ phim cổ điển. Khi cô ta buồn, cô ta sẽ lang thang dạo chơi trong rừng, để rồi tình cờ gặp và yêu say đắm một bạch mã hoàng tử. Chỉ có điều, tôi chẳng xinh đẹp như những nữ nhân vật ấy, và hoàng tử cũng chẳng hề xuất hiện. Lọ Lem trên đời thì quá nhiều mà hoàng tử thì lại xa vời như ánh sao trên trời. Có lẽ, tôi chẳng may mắn được như mẹ Nhiên của tôi. Thưở bé, tôi, cũng như bất kì đứa trẻ nào, thích những truyện cổ tích hoàng tử, công chúa. Lớn lên, hiểu đời một chút, tôi lại yêu thích câu chuyện tình yêu ngọt ngào của bố và mẹ. Tôi từng ước gì tôi có thể gặp được một anh chàng tuyệt vời như bố An. Tuy rằng mẹ tôi đã vì ước mơ tuổi trẻ, rời bỏ bố tôi đến một nơi xa lạ, bố vẫn chờ đợi mẹ với một tình yêu mê đắm. Tôi không biết liệu ở thời đại này, có thể nào còn tồn tại một tình yêu như vậy?

Thế giới ngày càng hiện đại, robot và con người sống chung với nhau, nên chăng con người ngày càng giống robot?

Tình cảm giữa người với người hình như trở nên nhạt nhẽo và vô vị như một tách trà đã qua nhiều lớp nước.

Tôi ngồi xuống một gốc cây khá to, thân cây to bằng ba người ôm. Miên man suy nghĩ, tôi không để ý đến có hai người đang nhẹ nhàng ngồi ở phía đối diện bên kia gốc cây. Có tiếng nói quen thuộc vang lên làm tôi khựng người lại. Là giọng nói của Ellen.

- Anh là người đồng tính đúng không? – Ellen hỏi một cách ngờ vực.

Một không khí im lặng trong giây lát rồi vỡ òa ra bởi tiếng cười của người đàn ông.

- Ai bảo em vậy?

Giọng nói này, tôi chắc chắn là của John.

- Em tận mắt chứng kiến. Ơ, em thấy … – Ellen ngập ngừng – Phillip và anh đang hôn nhau.

John vẫn không nhịn được cười.

- Em chỉ nói đúng một phần. Phillip là người đồng tính, nhưng anh thì không. Hôm em bắt gặp, có lẽ là lúc Phillip đang ở phòng anh. Anh cũng rất bất ngờ khi anh ấy đột ngột hôn anh.

- Thật ư? – Ellen reo lên, vui vẻ, gương mặt lộ lên vẻ sung sướng. – 

Nhưng như vậy có nghĩa là Phillip yêu anh?

- Hôm ấy anh có uống một chút bia với Phillip. Anh và Phillip vốn dĩ khá thân thiết. Anh xem anh ấy như một người anh trai của mình. Tụi anh hay đi leo núi cùng nhau, cũng cùng uống rượu tâm sự với nhau. Lúc ấy, anh đã hỏi Phillip là tại sao anh ây không lấy vợ. Phillip trả lời rằng bởi vì anh ấy yêu một người khác, mà mỗi lần ở bên cạnh người ấy, anh ấy cảm thấy như được là chính mình. – John với tay lấy cốc bia để trên bàn, nhấp một ngụm rồi nói tiếp – Anh đã nói rằng, nếu Phillip thật sự yêu người ấy thì hãy nói rõ tình cảm của mình cho người đó. Sẽ không có ai chà đạp một tình yêu chân thật mà người khác đem lại cho mình. Khi anh nói đến ngang đấy, thì Phillip ôm chầm lấy anh. Và những việc tiếp theo thì như em đã chứng kiến, anh cũng không muốn kể lại.

Tôi cảm thấy mình đang vướng vào một tình cảnh khá buồn cười. Nếu đứng dậy bỏ đi thì sẽ gây nên tiếng động, và biết đâu lại bị cho rằng mình cố ý nghe lén. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ ngồi bó gối im lặng, không quên bỏ tai phone vào tai, phòng trường hợp bị bắt gặp thì tôi sẽ vờ như đang nghe nhạc và không hề biết họ nói gì.

- Vậy sao đó thế nào? – Ellen tiếp

- Đến giờ anh và anh ấy vẫn chưa thể bình thường lại. Anh cũng không hiểu tại sao nhưng anh luôn tránh mặt anh ấy.

- Anh ấy thật tội nghiệp – Ellen thở dài – Một con người không được sinh ra đúng với bản chất của mình

- Đúng vậy. Thực sự, anh cũng rất thương anh ấy.

John không nói gì thêm nữa.

- John này – Ellen ngập ngừng – Em muốn hỏi anh một điều, được không?

- Được. Em nói đi.

- Nếu có một người nói rằng người đó yêu anh thì anh sẽ phản ứng thế nào?

Tôi có thể tưởng tượng ra được trái tim Ellen đập thế nào những hỏi câu ấy, bởi vì tôi cũng rất muốn hỏi Nelson như vậy. Thoáng nghe tiếng thở dài của John.

- Anh biết tình cảm của em, Ellen, nhưng anh không muốn làm em buồn. Với anh, em là một cô em gái rất đáng yêu và chân thành. Anh rất yêu quý em, nhưng chỉ là như vậy.

Cả không gian dường như cô đặc lại một cách ngột ngạt. Tôi không biết nếu tôi ở trong trường hợp của Ellen thì sẽ cảm thấy thế nào. Buồn? Thất vọng?

- Anh có thể nói cho em biết người đó là ai không? – Giọng Ellen run run, không biết vì gió lạnh hay vì trái tim đang tan nát.

- Ngữ Yên – John trả lời không một chút do dự.

- Nhưng chị ấy … – Ellen ngừng lại, không biết có nên nói tiếp suy nghĩ của mình hay không, và cuối cùng cô quyết định nói ra – Chị ấy rất hay cáu gắt, và nhiều người không thích tính chị ấy.

- Chỉ là sau này thôi. Trước kia cô ấy rất dịu dàng và đáng yêu – John mơ màng, có lẽ đang nhớ đến những kỉ niệm cũ.

- Nhưng chị ấy đã có chồng – Ellen bướng bỉnh nói – Tại sao anh lại yêu một người đã có gia đình? Như vậy có nghĩa là anh đang phá vỡ hạnh phúc của gia đình chị ấy.

- Anh chưa bao giờ nói với Ngữ Yên rằng anh yêu cô ấy. Anh yêu cô ấy khi cô ấy chỉ là một cô bé tóc thắt bím. Cô ấy thường bắt anh cõng đi khắp nơi, và bi bô đủ thứ chuyện. Anh đã yêu Ngữ Yên của ngày ấy. Cô ấy xinh đẹp và thánh thiện như thiên thần.

Ngừng một lúc, John lại dõi mắt xa xăm, như đang muốn trở lại với quá khứ.

- Khi Ngữ Yên có người yêu đầu tiên, cô ấy hạnh phúc tâm sự với anh. 

Lúc ấy anh cảm thấy như mọi thứ sụp đổ. Vậy mà anh vẫn can đảm mỉm cười với cô ấy, đóng trọn vai trò một người bạn thân. Khi cô ấy chia tay người yêu đầu tiên, cô ấy đã chạy vào lòng anh và khóc rất nhiều. Anh đã đau khi nhìn thấy cô ấy đau. Và khi cô ấy quyết định lấy Spencer, anh vẫn đủ can đảm để nói một lời chúc phúc, mặc dù anh cảm thấy như cuộc sống của anh không còn có ý nghĩa nào nữa. Sau đó anh rời bỏ Utah để quên hình ảnh cô ấy. Anh những tưởng anh đã quên được rồi, nhưng khi gặp lại Ngữ Yên, anh biết rằng anh vẫn yêu cô ấy. Rất nhiều.

- Tại sao anh không nói cho cô ấy biết tình cảm của anh?

- Để làm gì chứ? Cô ấy chỉ xem anh là một người bạn thân. – John cười buồn.

Tôi biết Ellen hiện tại đang rất buồn, và tâm trạng của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ John biết người đổi lịch của tôi ngày hôm ấy chính là Ngữ Yên, và vì yêu cô ấy, John đã đứng ra nhận lỗi dùm cho cô ấy. John không phải vì tôi hay vì muốn thách thức với Mary. Cậu ấy chỉ là không muốn Ngữ Yên phạm sai lầm. Và cũng có thể, chuyện bắt cóc Jess có liên quan đến Ngữ Yên và John. Nhưng thật kì lạ, chẳng lẽ Ngữ Yên có thể độc ác đến vậy? Chẳng lẽ sự ghen tuông làm cho người ta trở nên mù quáng? 

Nhưng tôi và Spencer nào có gì đâu?

Dù gì đi nữa, giả sử là John gây ra chuyện như vậy, tôi cũng không thây ghét anh ta. Ít ra anh ta đã giúp đỡ tôi nhiều trong công việc. Anh ta chỉ là một con rối trong tay Ngữ Yên mà thôi. Tuy rằng, trong chuyện tình cảm, tôi thấy anh chàng này thật hèn nhát. Nếu anh ta nói cho Ngữ Yên biết tình cảm của mình, ít ra sẽ có một phần trăm cơ hội, còn hơn là chôn giấu để rồi mãi mãi nhớ đến bóng hình một người. John là một người sống quá nhiều với quá khứ, mà giả sử nếu như anh ta chịu bỏ qua quá khứ thì cuộc sống của anh ta sẽ thoải mái và đơn giản, nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Còn Ngữ Yên ư? Tôi vẫn không hiểu ở cô ấy có điểm gì khiến người đàn ông này có thể yêu nhiều đến vậy.

Xét cho cùng, yêu thì không cần đến bất kì lí do nào.

Phụ nữ, thực ra họ biết rõ điều đó bởi vì họ cũng yêu mù quáng những kẻ chẳng ra gì, nhưng họ không cam tâm và luôn đem tình địch lên bàn cân so sánh, để rồi thất vọng và tự hỏi mình có điểm gì thua cô ta.

Chờ đến khi John và Ellen đi khỏi, tôi đi nhanh đến tìm Nelson. Tôi muốn kể cho anh ta nghe tất cả mọi câu chuyện. Cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì đã tìm ra được đáp án. Nhưng khi tôi gõ cửa phòng Nelson thì không ai trả lời tuy cửa không hề khóa. Tôi đứng một lúc, rồi quyết định ra bậc cầu thang ngồi chờ.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Cánh cửa phòng anh bật ra. Tôi định đứng lên, đi tới gần thì có một dáng người thanh thoát bước ra từ phòng anh, chỉnh sửa lại áo quần và mái tóc hơi rối một chút, rồi đóng sập cánh cửa lại.

Trái tim tôi dường như ngừng đập.

Đau đớn. Và ghen tuông.

Tại sao lại là cô ta?

Hai người ấy có quan hệ gì?