Chiến Thiếu Gia, Hôn Đủ Chưa Vậy?

Chương 23: : Vậy Em Nói Đi, Chú Đây Là Loại Người Thế Nào?



Một khoảng cách cũng không quá dài, nhưng lại vô cớ khiến cô cảm thấy phải đi một quãng đường rất xa, rất xa. Xung quanh tiếng đàn ông uống rượu, đánh đấm, cùng với tiếng chó hoang sủa đều như bị chặn lại vào thời khắc này. Cô giống như không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì nữa.

Khi cô đi đến trước mặt người đàn ông, mũi cô tràn ngập mùi thuốc lá dễ chịu, cô có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Đứng yên trước xe, cô ngước nhìn người đàn ông vẫn đang nhả khói thuốc. Có lẽ anh cảm thấy nóng nên đã cởi áo vest bên ngoài ra. Lúc này anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo được anh tùy ý xắn cao lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh.

Dù đang đứng nhàn nhã hút thuốc như lúc này, nhưng mọi cử chỉ giơ tay, nhấc chân của anh đều hiện ra nét quyến rũ độc nhất vô nhị của một người đàn ông trưởng thành.

Không biết là do anh ta đột nhiên cởi áo khoác ngoài, hay là màn đêm đã tăng thêm quá nhiều sức mê hoặc cho anh, Tống Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy, whoaa, đôi chân vốn dĩ đã rất dài của anh, hình như trong chốc lát bỗng nhiên như càng dài hơn.

“Chú…” Lời đã nói ra khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng nói của mình bỗng nhiên lại rất mềm mại ngọt ngào, “Chú đang cố ý ở đây đợi tôi sao?”

Người đàn ông nghe xong câu này thì ném cho cô một ánh nhìn trịnh thượng mà không nói một lời.

Dù quen biết không lâu, nhưng Tống Niệm Niệm đã quen với tâm trạng bất định, lúc nóng lúc lạnh của ông chú này rồi.

Đã nửa đêm rồi, cũng không thể quay lại chỗ của Lục Tĩnh Hảo nữa, hơn nữa nếu như lại không về nhà vào buổi tối thêm lần nữa, cô cũng khó ăn nói với dì Yến.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy đi nhờ xe của người đàn ông này rồi trở lại thành phố bắt xe vẫn là lựa chọn tốt nhất.

"Chú à!" cô cong môi nũng nịu cười với anh, "Cho dù không phải chú đang ở đây đợi tôi, chú có thể cho tôi đi nhờ được không? Tôi trả chú tiền xe gấp đôi được chứ?"

"..." Mí mắt người đàn ông giật giật. Vẫn nợ ông đây mười triệu tệ, ông đây còn chưa thèm đòi, chẳng lẽ còn thèm lấy chút ít tiền xe này hay sao?

Anh lạnh mặt, tiếp tục mặc kệ cô mà hút thuốc, cho đến khi cô bé này lo lắng mà gọi một tiếng “ chú à” thêm lần nữa, giọng nói còn mềm mại hơn trước đến mấy phần.

Chậm rãi phủi đi tàn thuốc, anh nhìn cô với đôi mắt sâu như thẳm như nước hồ, "Không sợ chú đây nửa đêm lôi em đi làm chuyện xấu sao?"

“Ơ……”

Đối với vấn đề này, Tống Niệm Niệm thật sự vẫn chưa nghĩ đến.

Ngay cả chính cô cũng không giải thích được tại sao khi nhìn thấy người đàn ông này, cô luôn có cảm giác an toàn và quen thuộc đến khó hiểu?

Có lẽ vì chiếc lưng thẳng và đôi chân dài đó trông rất giống chồng cô chăng?

Hoặc có lẽ, khi cô tình cờ gặp anh trong bệnh viện vào ngày hôm đó, anh đã giúp đỡ cô mà không ngần ngại?



Không thể nói ra được, chỉ là cô có một loại cảm giác, người đàn ông này sẽ không làm hại cô, ngay cả việc cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết tên họ anh là gì.

“Ừm…” Cô cẩn thận trả lời, “Chú không phải loại người như vậy!”

“Ha!” Người đàn ông mặt không chút cảm xúc cười lạnh một tiếng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nai trong veo sáng ngời của cô, bộ dạng càn quấy mà thổi một vòng khói về phía cô, “Vậy em nói đi, chú đây là loại người thế nào?”

Tống Niệm Niệm...

Trong đôi mắt nghiêm nghị của anh hiện lên một chút vui tươi. Cô thận trọng nhìn anh từ trên xuống dưới rồi mới chậm rãi nói: "Chú, đã có ai từng nói với chú chưa, bộ dạng khi chú bước đi, còn cả khi chú đứng yên, cực kỳ giống một quân nhân?"

Người đàn ông nhướng mày, hứng thú nhìn cô: "Em thích quân nhân?"

"Không không không!" Tống Niệm Niệm lắc đầu với anh, "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy vẻ ngoài của chú rất giống thôi."

“Ồ?” Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn cô đầy ẩn ý.

Cô thấp hơn anh nửa cái đầu, dáng người rất mảnh khảnh, nhưng những chỗ cần có da có thịt thì lại đều có, đôi mắt trong veo sáng ngời, chiếc mũi nhỏ cao thẳng rất đẹp, cổ tương đối dài, góc cằm nối với cổ tạo nên một đường cong hoàn mĩ. Cô khoác lên mình chiếc áo dài kẻ sọc mang đến cho người ta một loại cảm giác phấn khích như đang xem pháo hoa.

Cô hiện tại so với sáu năm trước lần đầu gặp anh, có phải là khác xa một trời một vực không?

"Nếu như Chiến tiên sinh không tin lòng thành của tôi, tôi có thể giao em gái ruột của mình cho anh nuôi nấng. Làm ơn, tôi vẫn còn em gái nữa, chúng tôi rất cần số tiền năm triệu tệ này!"

"Em gái tôi thật sự rất ngoan, như anh thấy đấy, hiện tại nó đang rất cần một mái nhà, nếu không nó sẽ bị hủy hoại trong tay những người này mất, Chiến tiên sinh, anh có thể động lòng thương xót được không?"

Lời van xin năm đó của Tống Niệm Ly lại vô tình xuất hiện lại trước mắt anh.

Còn Tống Niệm Niệm lúc đó thì sao?

Nằm thoi thóp dưới mái hiên của một cửa hàng tạp hóa nhỏ, bị trận mưa dầm dề làm cho ướt sũng, toàn thân ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn là sạch sẽ, những chỗ còn lại đều đầy vết bầm tím.

Khi anh bế cô từ dưới đất lên, anh mới biết cô còn đang sốt cao. Cô bé mười bốn tuổi, cơ thể nhẹ đến đáng thương, cuộn tròn trong lòng anh, không ngừng gọi bà nội.

Khi đó anh vẫn chưa biết cô lớn lên cùng bà nội, khi đó anh cũng chưa biết cô đã phải chịu đựng bao nhiêu ngược đãi.

Cứ thế, lúc đó anh đã động lòng trắc ẩn...

Chiến Bắc Kiêu yên lặng thở dài, trên mặt không có chút thay đổi nào, nhưng giọng nói lại trầm hơn trước: "Lên xe!"



Cô gái ngốc không dám hỏi thêm câu nào, vội vã lên xe.

Lần này lên xe, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, bởi vì cô phát hiện ra, ánh mắt cuối cùng khi nãy của người đàn ông mang theo quá nhiều ý tứ không thể nói ra.

Nửa đêm trên đường có rất ít xe, đường phố khá vắng vẻ, Tống Niệm Niệm đã rất buồn ngủ nhưng cô không dám nhắm mắt lại.

Khi xe chạy vào khu đô thị, người đàn ông vẫn im lặng lái xe hồi lâu đột nhiên hỏi: “Bạn của cô thiếu tiền hả?”

"Không," Tống Niệm Niệm lắc đầu, "Cô ấy chỉ là tâm tình không tốt, muốn chuyển đến nơi này trải nghiệm cuộc sống."

Vốn tưởng rằng cô trả lời như vậy, người đàn ông sẽ hỏi tiếp, nhưng không nghĩ tới anh lại trưng ra một bộ mặt lạnh lùng, thâm trầm đến mức người ta nhìn không thấu.

Trong giây phút này, Tống Niệm Niệm không khỏi tò mò về anh, cô nhìn chằm chằm vào nét mặt kiên định và lạnh lùng của anh.

Theo lý mà nói, làm một trai bao đứng đầu của quán bar cũng được xem là một ngành dịch vụ, mà ngành dịch vụ luôn lấy nụ cười của khách hàng làm tiêu chuẩn, luôn luôn phục vụ nhiệt tình, vậy tại sao gã trai bao hàng đầu này lại lạnh lùng như vậy?

Quả thật giống như những gì cô thường đọc trong tiểu thuyết của Lục Tĩnh Hảo, lạnh lùng như tảng băng trôi vậy. Còn có những khi anh mím chặt đôi môi mỏng không nói gì, cô cảm thấy nếu như anh ta mặc thêm bộ vest đen, thực sự có thể dọa mấy đứa trẻ sợ khóc thét.

Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai, lại lạnh lùng bá đạo như vậy!

Ngay khi cô đang mê mẩn ngắm nhìn anh, người đàn ông đột nhiên ném một cái nhìn hờ hững về phía cô.

Tống Niệm Niệm còn chưa kịp thu hồi lại ánh nhìn đã bị anh bắt gặp, xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ cả lên.

Cô vội vàng quay ra ngoài cửa sổ xe, lơ đãng nhìn ra ngoài, vậy mà suýt chút nữa rớt cằm xuống vì kinh ngạc.

Cô bối rối đến mức quên cả xấu hổ, vẻ mặt không thể tin được, vươn ngón tay chỉ vào người đàn ông lúc này đã đỗ xe trước cổng biệt thự trước mặt, căng thẳng đến mức lắp bắp nói: “ Chú... chú... chú, làm sao... chú biết tôi sống ở đây?"

"Không phải em đã nói rồi sao?"

"Tôi nói rồi?" Tống Niệm Niệm hít vào một hơi, không thể tin được nói, "Sao mà thế được? Tôi nhất định không nói chuyện này, tôi khẳng định chắc chắn không nói tới!"

Việc cô sống trong Jasmine Garden Villa, nơi tượng trưng cho sự giàu có, xa hoa nhất ở Vân Đô, luôn là bí mật sâu kín nhất trong lòng cô, điều này, cô thậm chí còn không nói với Lục Tĩnh Hảo.

Sao có thể nói cho anh ấy biết được?

Người đàn ông chậm rãi tìm chiếc bật lửa trong ngăn chứa đồ, châm một điếu thuốc khác, một lúc sau, chiếc xe tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Có cần tôi kể cho em nghe chi tiết đêm đó em quấy rầy tôi thế nào không? “.