Chiến Thiên

Chương 156: Hoàn Mỹ



Trịnh Hạo Thiên thở hắt ra một hơi thật dài. Vừa rồi hắn dồn toàn bộ tinh lực đề duy trì câu thông giữa linh thạch - linh bút và điều khiển linh bút, cho đến giờ phút này mới xem như được thả lòng chân chính.

Nhẹ nhàng đặt chiếc linh bút xuông mặt bàn. Trịnh Hạo Thiên cầm tấm phù triện có vô số đường cong kỳ dị trên bề mặt lên. Hắn hơi cảm ứng thoáng qua linh lực dao động tản ra từ tấm phù triện, trong con người dần dần toát ra vẻ hài lòng cực độ.

Khi Trịnh Hạo Thiên cầm tấm phù triện này, một luồng khí tức quang minh mãnh liệt phả vào mặt. Hắn thậm chí còn không cần vận dụng linh lực đã có thể cảm ứng được lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong nó.

Việc duy nhất hắn phải làm hiện giờ chính là kiểm tra tấm phù triện này rốt cuộc có đẳng giai thế nào.

Trừ một số ít phù triện đặc biệt ra, tuyệt đại đa số phù triện đều được phân thành các mức phẩm cấp khác nhau.

Thập giai ngũ phẩm, đây là kiến thức cơ bản rồi.

Sinh Mệnh phù có thể giúp luyện yêu võ giả khôi phục chân khí. Hạ phẩm Sinh Mệnh phù có thể khôi phục ba thành, trungphẩm khôi phục năm thành, thượng phẩm khôi phục bảy thành.

Nếu một tấm Sinh Mệnh phù triện nhất giai có thể giúp luyện yêu võ giả khôi phục chín thành chân khí thì đó chính là Sinh Mệnh phù cực phẩm cực kỳ hiếm thấy.

về phần siêu phẩm Sinh Mệnh phù có thể khôi phục trăm phần trăm chân khí thì lại càng quý hiếm hơn, cho dù là cao giai quang hệ ngọc phù sư hạ mình đi luyện chế nhất giai Sinh Mệnh phù cũng rất khó luyện chế ra được loại bảo bối này.

Trịnh Hạo Thiên nghỉ ngơi một lát, đề tụ linh lực, chậm rãi thẩm thấu vào trong Sinh Mệnh phù triện.

Dựa theo phương pháp trong bảo điển gia truyền ghi lại, cẩn thận kiểm tra.

Sau một lát, hai mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên, há hốc miệng, hắn nhíu mày, lầu bầu nói: "Chẳng lẽ ta nhầm?''

Do dự một lát, hắn lại sử dụng linh lực tiến vào Sinh Mệnh phù tiến hành kiểm tra một lần nửa.

Nhưng cảm giác lúc này vẫn giống như trước, không có nửa điểm khác nhau.

Bên trong tấm phù triện này, linh lực của nó khiến cho người ta có một loại cảm giác hoàn mỹ thần kỳ, bên trong mỗi một nét vẻ đều ẩn chứa vô tận quang minh linh lực, toàn bộ tấm phù triện phảng phất như là một thế giới đại viên mãn độc lập.

Nếu những gì ghi trong bảo điển gia truyền không sai thì phù triện có thể khiến linh khí sư có cảm giác này, hắn là siêu phẩm phù triện trong truyền thuyết rồi.

Chỉ là...

Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, tuy hắn có chút tự phụ, nhưng còn chưa cuồng vọng tự đại đến mức, có cái ý nghỉ điên cuồng cho rằng mình lần thứ hai luyện chế đã có thể luyện chế ra siêu phẩm Sinh Mệnh phù.

Trầm mặc một hồi lâu, hắn vẫn cẩn thận cất tấm Sinh Mệnh phù không rõ phẩm cấp này đi.

Cho dù nó không phải là siêu phẩm thì phẩm chất chắc chắc sẽ không quá thấp.

Tiếp đó, hắn lai lấy ra một tấm phù triện trắng khác, tiếp tục lặp lại công việc, vẻ một tấm Sinh Mệnh phù mới.

Khi hắn bất đầu vẻ Sinh Mệnh phù, khí xoáy trong nào vực lập tức xoay tròn điên cuồng, với tốc độ gấp mười lần cực hạn trước kia của hắn.

Bên trong luồng khí xoáy đang không ngừng xoay tròn, lực lượng quang ám dung hợp với nhau làm một thể, tựa hồ có thể tùy tâm sở dục chuyển hóa qua lại, hơn nửa sau khi hai lực lượng này dung hợp, không ngờ lại không ngừng sinh sôi, phảng phất như không bao giờ cạn kiệt.

Không chỉ như vậy, lúc này hắn đang duy trì hình đề cuồng bạo hùng vương, lực lượng thân thể cường đại vô cùng, linh khí bên trong linh thạch mạch dù cường đại, những cũng không thể nào lay động cổ tay hắn nửa điểm.

Linh lực chỉ đãn, tay gấu cầm bút, tính ổn định của cái tổ hợp kỳ quái này không ngờ lại vượt xa tính ổn định khi hắn còn ở hình thái nhân loại.

Toàn bộ quá trình giống như một hệ thống máy móc vậy, không hề xuất hiện nửa điểm sai xót.

Trong khoảnh khắc khi Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi dài, nhấc linh bút từ tấm phù triện lên, lại có một đạo quang mang thoáng lóe lên rồi biến mất. Tấm phù triện này đã được luyện chế thành cóng.

Chớp chớp mắt. Trịnh Hạo Thiên bất ngờ phát hiện, tuy hắn đã luyện chế liên tiếp hai tấm phù triện, những vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi nào. Vô luận là khí xoáy trong não vực, hay là thân thể cuồng bạo hùng vương tựa hồ vẫn đang ở trong trạng thái đỉnh phong.

Cầm tấm phù vừa luyện chế lên. Trịnh Hạo Thiên sử dụng linh lực thoáng cảm ứng, kết quả khiến mặt hắn càng lúc càng nhăn nhó.

Tấm phù triện này không ngờ vẫn khiến hắn có cảm giác giống tấm phù triện trước, nói chính xác là giống y như đúc, cũng hoàn mỹ vô khuyết cũng giống một thế giới đại viên mãn.

Trong giây lát, hắn thậm chí còn cảm ứng được một chút sức sống, phảng phất như bản thân tấm phù triện này chính là một sinh mang mà không phải là vật chết.

Lắc lắc đầu. Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng quẳng cái ý nghỉ cổ quái này ra khỏi đầu.

Tuy kiến thức của hắn về linh khí sư không nhiều lắm, nhưng hắn cũng từng nghe nói, luyện chế phù triện đối với ngọc phù sư là một chuyện rất hao tổn tinh lực. Tuy linh lực phong ấn vào phù triện là do linh thạch huyền phù ở trên linh bút cung cấp, nhưng việc đưng lên cây cầu áau thông linh thạch và linh bút lại yêu cấu tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Chỉ là, sau khi hắn luyện chế phù triện xong, hắn lại có một cảm giác quái dị là tinh thần càng lúc càng phấn chắn.

Nhìn tập phù triện trắng trên mặt bàn, không hiểu sao, trong lòng hắn đột nhiên lại dâng lên một cổ hào khí, giống như nổi điên, bất đầu điên cuồng luyện chế từng tấm từng tấm phù triện.

Lúc mới đầu, tốc độ luyện chế của hắn không nhanh lắm, nhưng cũng với số lượng phù triện được luyện chế tăng lên, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh hơn

Ban đầu, một khắc đồng hồ chỉ luyện chế được một tấm, dần dần một khắc đồng hồ luyện chế được hai tấm, ba tấm, cuối cùng không ngờ lại đạt đến con số khủng bố - một khắc bốn tấm.

Tuy nói một bỡ ngỡ hai đã quen thuộc, quen tay hay việc.

Nhưng tốc độ tiến bộ như vậy cũng thật sự là quá biến thái rồi.

Trịnh Hạo Thiên đối với điều này lại không hề có cảm giác nào, bởi vì toàn bộ tinh lực của hắn đều bị những biến hóa thần kỳ trong não vực hắp dẫn hết rồi.

Trong khí xoáy của hắn, đang từ từ hình thành một ấn ký của Sinh Mệnh phù.

Cái ấn ký này không phải đột nhiên xuất hiện, mà từ trong chỗ lực lượng quang ám dung hợp từ từ dần sinh ra.

Sự xuất hiện của nó cũng không phải dựa theo trinh tự nét vẽ hiện ra, mà dần dần được ngưng tụ ra từ lực lượng quang minh trong hư vô.

Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ "quan sát" quá trình này. Hắn tựa hồ có thể thấy được quá trình hình thành một tấm Sinh Mệnh phù, đồng thời tiến hành phân tích nguyên nhân vì sao nó có thể phát huy ra năng lực cường đại như vậy.

Một linh khí sư bình thường, lúc mới đầu học tập chế tạo phù triện đều học tập cách vẻ lộ tuyến, trải qua vô số lần thử nghiệm và ghi nhớ, đem nó khắc sâu vào trong đầu, giống như hình thành một bản năng phản xạ có điều kiện.

Sau này, khi bọn họ luyện chế những loại phù triện đó, xác xuất thành công có thể được tăng lên rất nhiều, hơn nửa cũng có hi vọng luyện chế thành công phù triện phẩm chất cao.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại không giống vậy, trong khi bản thân hắn đang tiến hành luyện chế phù triện, thì quang ám khí xoáy trong nào vực hắn lại bất đầu phân tích căn nguyên lực lượng cấu thành tấm phù triện này.

Luồng khí xoáy quang ám kết hợp kia giống như một siêu nhân không gì không biết, phân tích cặn kẻ cấu tạo phù triện, cuối cùng đem tất cả những bí mật ẩn chứa trong tấm phù triện này nghiên cứu thấu triệt toàn bộ.

Dần dần, cũng với số lượng phù triện hắn luyện chế thành công tăng lên, cái ấn kỳ kia lại càng lúc càng rõ ràng. Hơn nửa khi ấn ký rõ ràng tới một mức độ nhất định, hiểu biết của Trịnh Hạo Thiên về Sinh Mệnh phù cũng càng lúc càng nhiều. Hắn thậm chí còn có một cảm giác, cho dù không sử dụng linh bút và phù triện trắng, chỉ cần cho hắn đầy đủ linh lực, hắn cũng có thể tạo ra uy năng của Sinh Mệnh phù.

Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là cảm giác của hắn thôi, về phần có thực hiện thành công hay không thì chỉ có lão thiên gia mới biết được.

Thò tay ra. Trịnh Hạo Thiên lại sờ soạng chỗ đặt đống phù triện trắng.

Nhưng động tác của hắn hơi khưng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới phát hiện, thì ra mình đã dùng hết phù triện trắng từ bao giờ mất rồi.

Ở trên mặt bàn có một chồng Sinh Mệnh phù mới được luyện chế. Hắn cũng không ngờ mình đã luyện chế một mạch một trăm tấm Sinh Mệnh phù. Trừ tấm đầu tiên bị thất bại ra, toàn bộ chín chín tấm còn lại đều thành công.

Hắn dụi dụi mắt mấy cái, mặc dù là tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nghi ngờ, chẳng lẽ mắt mình bị hoa rồi?

Một cảm giác mệt mỏi đột nhiên từ trong nào bộ tràn ra, chiếm cứ toàn bộ thân thể hắn.

Khi một người cực kỳ chuyên chú làm một việc gì đó, thường thường sẽ không cảm thấy đói khát và mệt mỏi.

Nhưng khi hắn tỉnh táo trở lại, cái cảm giác đói mệt sẽ giống như nước lũ, ồ ạt tràn ra, khiến cho toàn bộ thân thể hắn trở nên mệt mỏi rã rời.

Trịnh Hạo Thiên mắt cứ nhíu lại, gần như muốn đóng lại ngay lập tức. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần hắn nhắm mắt lại thì lập tức có thể tiến vào mộng đẹp.

Cố gắng kiềm chế cảm giác buồn ngủ. Trịnh Hạo Thiên theo thói quen nhúc nhích lỗ tay, hắn lập tức nghe thấy tiếng hít thở của hai tên bạn thân ngoài cửa.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn mỉm cười, thân thể hơi rung lên, lập tức từ bộ dáng cuồng bạo hùng vương biến trở thành hình dáng nhân loại.

Tiếp đó hắn đem tất cả đống phù triện. Huyết Mặc trấp, linh bút ném vào trong túi không gian.

Trước khi xác định được phẩm chất của thứ này, hắn không muốn đề người khác biết được. Hơn nửa, trong lòng hắn ẩn ước có một tia lo lắng. Sinh Mệnh phù do minh luyện chế luyện liệu có sử dụng được không đây? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Mặc quần áo vào, hắn nói: "Uy Hoa. Lâm Đình vào đi."

Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình lập tức đẩy cửa bước vào.

Dư Uy Hoa vội vã nói: "Hạo Thiên, ngươi đang làm gì đó, ở một mình trong phòng biến thành một con gấu vui lắm hả, Không ngờ ngươi ở liền một mạch nửa ngày trời. Nếu ngươi không ra, chúng ta còn định xông vào đấy?"

Trịnh Hạo Thiên giật nảy mình: "Ta ở đây hơn nửa ngày rồi ư?"

Lâm Đình gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ngươi luyện công gặp sự cố à?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Không gặp sự cố gì, hác hắc, các ngươi yên tâm, mấy ngày nửa ta sẽ có tin tốt lành nói cho các ngươi biết." Trịnh Hạo Thiên khoác miệng ngáp dài: "Bây giờ ta mệt lắm rồi, phải đi ngủ một giấc đây."

Vừa đứt lời, hắn liền nhám mắt lại, cả người lập tức ngả ngửa về phía sau.

Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình hốt hoảng, vội vàng đỡ lấy Trịnh Hạo Thiên, không hắn lại đập đầu xuống đất. u đầu thì cũng phiền...

Trịnh Hạo Thiên vừa ngã xuống liền lập tức chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy nửa, từ đây có thể thấy lúc này hắn đã mệt mỏi đến cỡ nào.

Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình đưa mắt nhìn nhau, bọn họ như thế nào cũng nghỉ không ra. Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc là chuyện thương thiên hại lý gì trong phòng mà lại có bộ dáng mệt mỏi như thế này...