Chiến Thần Tu La

Chương 427: Nhân sâm tự nhiên ngàn năm



Ông chủ cười haha nói: “Thầy Hồ, nếu như ông muốn mua, 90 triệu, tôi có thể bán cho ông một đống này, có được không?”

Hồ Chính Thanh lườm ông ta, một đống rác rưởi này chả đáng tiền.

Giang Nghĩa cười, lắc đầu, đặt nhân sâm vào trong tay người đàn ông trung niên, thờ ơ nói: “Củ này là nhân sâm tự nhiên cực phẩm có tuổi thọ hơn nghìn năm, cầm về chữa bệnh cho ba của ông đi.”

“.…”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tuổi thọ nghìn năm?

Nhân sâm tự nhiên cực phẩm?

Anh đang đùa cái gì vậy?

Ông chủ không dám tin vào tai mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột nhưng không thể phản bác của Hồ Chính Thanh, thì biết được chuyện này tám phần là thật.

Dựa vào ánh mắt của Hồ Chính Thanh, chắc chắn không thể nhìn nhầm.

Ông chủ sững sờ, nếu như điều Giang Nghĩa nói là thật, giá trị của củ nhân sâm kia….

Xin lỗi, không thể tính được.

Nhân sâm cực phẩm như thế này rất khó gặp ở trên thế giới, có giá trị vô hạn, nếu như có người thật sự cần, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng muốn mua.

Mấy trăm tỷ, thậm chí mấy nghìn tỷ, cũng hoàn toàn có khả năng.

Trái tim ông chủ đang rỉ máu, ông ta tùy tiện xem củ nhân sâm tự nhiên nghìn năm tuổi vô giá thành cục rác tặng cho người khác?

Không được.

Tuyệt đối không được!

Ông ta cũng không quan tâm đến hình tượng, trực tiếp trèo qua quầy hàng, đưa tay muốn cướp lại củ nhân sâm tự nhiên.

Người đàn ông trung niên nhanh tay nhanh mắt, lập tức trốn đi.

Ông ta không ngốc, giá trị của củ nhân sâm này cao đến mức nào, cho dù ông ta không hiểu giá cả thị trường, cũng biết chắc chắn bốn tỷ rưỡi sẽ không có được, điều quan trọng là, có được củ nhân sâm này, bệnh của ba ông ta có thể chữa trị được.

“Ông trả lại cho tôi, tôi không bán nữa!”

“Bốn tỷ rưỡi của ông tôi sẽ lập tức trả cho ông, ông trả củ nhân sâm tự nhiên này cho tôi!”

Người đàn ông trung niên vội vàng trốn về phía sau, sống chết bảo vệ củ nhân sâm tự nhiên.

Giang Nghĩa mỉm cười đi đến, khẽ vỗ vai ông chủ: “Lời đã nói ra, nước đã hất đi, muốn cũng không thể lấy lại được, chấp nhận đi.”

“Chấp nhận? Chấp nhận cái đầu cậu ấy!”

Ông chỉ giơ tay lên muốn đánh Giang Nghĩa, Giang Nghĩa nhẹ nhàng trốn được, sau đó xách cổ áo của ông ta lên, dùng lực ném, cả người ông chủ bay lên, kêu một tiếng đập vào trước quầy hàng.

“Aiyo, đau chết tôi rồi”

“Thằng khốn, mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không?”

“Tao là người của ‘Vân Dương’! Mau trả lại củ nhân sâm tự nhiên, dập đầu xin lỗi ông đây, nếu không tao sẽ không tha cho mày!”

Giang Nghĩa lắc đầu, có một số người, học không được nhanh.

Anh đi qua, cởi giày của ông chủ xuống, sau đó nhét nửa chiếc giày vào miệng ông chủ.

“Ừ, bây giờ yên tĩnh hơn nhiều rồi.”

Giang Nghĩa đứng dậy đi ra ngoài, Hồ Chính Thanh gọi anh lại.

“Chàng trai trẻ, cậu gây chuyện lớn rồi!”

“Ồ? Chuyện lớn gì?”

“Vân Dương là tổ chức ngầm lớn nhất ở Long Dương Viên, đắc tội với bọn họ, chính là đắc tội với diêm vương điện của Long Dương Viên, bọn họ sẽ lấy mạng cậu.”

Tổ chức ngầm lớn nhất?

Diêm vương điện?

Giang Nghĩa thoải mái, lắc đầu, nếu như Vân Dương là Diêm vương điện, vậy Giang Nghĩa chính là ông trời!

Khu vực Long Dương hỗn loạn như vậy, vẩn đục như vậy, đã đến lúc xử lý rồi, nếu như Vân Dương dám xuất hiện, Giang Nghĩa sẽ cho bọn họ biết đấu với “trời” sẽ có kết cục gì.

“Thầy Hồ, cảm ơn lời khuyên chân thành của ông.”

“Tạm biệt.”

Giang Nghĩa đi về phía xe của mình, vừa đi được một nửa, người đàn ông trung niên kia đã ôm củ nhân sâm chạy đến, ầm một tiếng, quỳ trước mặt Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa sững sờ.

“Ông, đây là?”

Người đàn ông nước mắt nước mũi nói: “Thưa cậu, cầu xin cậu hãy cứu mạng ba tôi!”