Chiến Thần Tu La

Chương 279: Cậu, chết chắc rồi!



Vừa đi bà ta vừa nói: “Thứ mà những người này muốn là tính mạng của ta, Kỳ Chấn con rời đi với Giang Thần y, đừng vì ta mà bị liên lụy.”

Không thể không nói, bà già này dám làm dám chịu, cọi trọng đại cục, có tinh thần hy sinh rất mạnh.

Tuy nhiên, có Giang Nghĩa ở đây, làm thế nào để bà ta vì thế mà hy sinh được?

Một tên sát thủ xông tới trước mặt bà cụ, nắm đấm to như cái nồi với khí thế mạnh mẽ, đánh vào thái dương của bà cụ.

Chưa nói đến một người già, ngay cả một thanh niên cũng không chịu nổi.

Nếu bị đánh trúng chắc sẽ chết luôn tại chỗ.

Vù!!!

Nắm đấm cùng với tiếng xé gió đi tới trán bà cụ, vừa sắp đáng trúng, lúc ngày lại bị một bàn tay khác nắm chặt lại.

Không thể động dậy!

Kẻ sát thủ nheo mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.

Bọn họ là binh lính đã chinh chiến nhiều năm, dám động thủ với họ? Đúng là tự tìm chỗ chết.

Kẻ sát thủ muốn thoát khỏi xiềng xích của Giang Nghĩa, nhưng chuyện khiến người xấu hổ là dù hắn ta cố gắng đến đâu, hắn ta cũng không thể thoát ra sự ràng buộc của Giang Nghĩa, trái lại lại là bị Giang Nghĩa đá một cước vào ngực, cả người đã bay xa ra bẩy tám mét, nặng nề đập vào thùng rác bên đường.

“Bà cụ, nghe theo tôi.”

“Đi tới phía sau tôi. ”

Bà cụ kinh ngạc nhìn về phía Giang Nghĩa, không thể tưởng tượng được người chàng trai này chẳng những y thuật cao cường, hơn nữa thân thủ còn bất phàm hơn.

Mấy tên sát thủ khác nhìn thấy điều này, họ đều lao về phía Giang Nghĩa.

Tốc độ của đám sát thủ đã nhanh đến mức mắt người thường không thể theo kịp.

Nhưng!

Giang Nghĩa còn nhanh hơn họ.

Giống như người lớn bắt nạt trẻ con, Giang Nghĩa trong nháy mắt né tránh tất cả các chiêu thức của họ, không dính đòn nào cả, đối phương thậm chí còn không thể chạm vào góc áo của Giang Nghĩa.

Khoảng cách giữa hai bên quá lớn.

Mấy tên sát thủ âm thầm sợ hãi: Người này là ai? Sao có thể giữ bình tĩnh như vậy khi đối mặt với nhiều người sát thủ, liệu anh ta có thực sự vẫn là con người không?

Bây giờ không phải lúc họ có thể suy nghĩ lung tung, và Giang Nghĩa đã đi đến giữa họ chỉ trong một bước.

Xoay tròn, nhảy vọt.

Bàn tay cứa vào cổ mấy tên sát thủ.

Trong nháy mắt, mấy tên sát thủ đều ngã xuống đất, hai tay ôm cổ co giật, tuy rằng họ chưa chết nhưng đã mất đi khả năng di động.

Thậm chí còn không thể đứng dậy, chứ đừng nói đến việc chiến đấu.

Giang Nghĩa lạnh lùng nói: "Là sát thủ, mấy người lại dám phân tâm khi đối mặt với kẻ thù. Có vẻ như người hướng dẫn của mọi người đã không dạy tốt cho các mày. Hay là nói chính mọi người là những người vốn đã bị loại?”

Pa pa pa.

Có một tràng pháo tay vang dội.

Chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ, trên mặt có những vết sẹo đang vỗ tay.

“Thân thủ giỏi thật.”

“Ta đã lâu không gặp cao thủ có thân thủ tốt như cậu vậy.”

Trong lúc nói chuyện, hơn chục tên sát thủ đã vây quanh họ, cùng với người đàn ông mặt sẹo bao vây mấy người họ.

Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi nói: "Ta là người hướng dẫn của bọn họ. Quả thực không dạy dỗ tốt mấy người này. Lúc lâm trận, còn dám phân tâm, họ đã phạm phải một điều cấm kỵ lớn. Bây giờ, ta sẽ đích thân đến đấu với cậu để xem xem cậu có giỏi đến đâu."

“Ta nhắc nhở một câu trước, ta ra tay không biết nặng nhẹ.”

“Nếu không cẩn thận đánh chết cậu, thì đừng trách ta nhé.”