Chiến Thần Tu La

Chương 272: Vũ lực hơn người



Trong trường hợp này, chỉ cần là người muốn mặt mũi thì sẽ không có lý do gì mà không uống.

Huống chi Kỳ Chấn cũng là một người vô cùng để ý mặt mũi.

"Hừm, không phải chỉ là ba bát rượu sao?"

"Tôi uống!"

Kỳ Chấn bước đến bàn vươn tay định cầm lấy bát, nhưng bị bàn tay mạnh mẽ có lực giữ chặt, không thể thoát ra được.

Khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện là Giang Nghĩa đang chặn ông ta lại.

"Giang thần y?"

Giang Nghĩa nhẹ giọng nói: "Ông Kỳ, dựa vào sắc mặt và hơi thở của ông, lá gan của ông không đơn giản chỉ là có chút vấn đề nhỏ thôi đâu, bình thường chăm sóc tốt thì không sao, nhưng một khi đụng đến rượu, chết không nghi ngờ."

Lời này nói ra đúng là dọa người.

Đặc biệt nếu được thốt ra từ miệng bác sĩ thì càng đáng sợ hơn.

Kỳ Dương giễu cợt: "Được rồi, đừng bày trò ở đây, cho rằng tôi không nhìn ra sao?"

"Không có chút thành ý nào, ha hả, người như vậy còn muốn kế thừa vị trí Gia Chủ sao?"

"Tôi khinh!"

Kỳ Chấn sắc mặt càng ngày càng xấu.

Giang Nghĩa cười nhẹ, vỗ nhẹ lên bàn tay ông ta, ra hiệu cho ông ta bình tĩnh.

Giang Nghĩa ho khan một tiếng nói: "Tôi uống ba bát rượu này cho ông Kỳ, coi như là để chuộc tội cho ông Kỳ."

"Cậu?"

Kỳ Dương vui mừng, "Cậu là cái thá gì? Cũng xứng thay anh cả tôi chuộc tội?"

Giang Nghĩa nói: "Tôi không là gì cả, thấp cổ bé họng. Vậy đi, không phải ông có danh ngàn chén không say - Túy Tửu Tiên sao? Vậy thì tôi uống với ông một lần. Ông uống một chén, tôi liền uống hai chén, ông không ngừng, thì tôi không ngừng.

"Khi nào ông thấy hình phạt đã đủ, thì dừng lại."

"Có được không?"

Mọi người có mặt đều sững sờ, chuyện này không phải là đang làm loạn sao?

Đó là rượu trắng, không phải nước lọc!

Người bình thường uống ba bát đã không xong, huống chi là cách uống này?

Phải biết Kỳ Dương là có danh ngàn chén không say, tuy rằng có chút khoa trương, nhưng tửu lượng ông ta tốt không thể nghi ngờ, uống bảy tám chén là không có sao.

Kỳ Dương một chén, Giang Nghĩa phải uống ba bát.

Theo cách uống rượu này, có lẽ phải uống đến chết!

Kỳ Chấn kéo ống tay áo Giang Nghĩa, "Giang thần y, cậu không cần phải làm chuyện này vì ta."

Giang Nghĩa vẫy vẫy tay, hỏi Kỳ Dương: "Làm sao vậy, dám tới không?"

Kỳ Dương bật cười ha ha, "Nếu cậu muốn chết, tôi sẽ bằng lòng chôn cậu! Tôi uống một, cậu uống ba, đúng không? Được rồi, nếu cậu đã cố chấp đi tim chết, tôi cũng không khách khí. Lời không vui phải nói trước, đợi lát nữa nếu cậu uống không nổi nữa, tôi tìm người trút cho cậu uống đó.”

"Đừng lo, tôi nhất định có thể uống."

"Đừng dài dòng nữa, đến!"

Kỳ Dương bưng bát rượu, ngẩng đầu, liền uống một hơi cạn sạch.

Phải nói rằng tửu lượng của Kỳ Dương rất tốt, uống xong một bát rượu, sắc mặt không chút thay đổi.

Giang Nghĩa vẫn bình tĩnh, bưng rượu, ừng ực, khí thế nuốt sạch núi sông, chỉ trong tích tắc đã uống hết ba bát rượu.

Uống xong lau miệng, mặt không đỏ không thở hổn hển.

Không có sao!

Tất cả mọi người đều âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng, Giang thần y không chỉ giỏi y thuật, tửu lượng cũng rất giỏi.

Kỳ Dương gật đầu, "Được đấy, có chút tửu lượng, khó trách dám thách thức tôi. Lại tới!"

Ông ta bưng lên một bát rượu khác, Giang Nghĩa theo sát uống ba bát.

Bạn một bát, tôi một bát.

Hai người tiếp tục uống không ngừng, chẳng mấy chốc rượu trên bàn đã uống hết, lập tức có người mở ra một chai khác, hai người cũng không nói nhảm, ngẩng đầu uống cạn.

Dần dần, Kỳ Dương không thể nhịn được nữa.

Ông ta đã uống hết tám bát rượu rồi, tám bát lớn đấy!

Đây là bát ăn, lại uống là rượu trắng, người thường đều đã ngất xỉu và nôn mửa từ lâu, Kỳ Dương vẫn có thể đứng vững thì tửu lượng đã được tính là rất tốt.

Lại nhìn đến Giang Nghĩa, mặt không hồng hơi thở không gấp, nhàn nhạt rót đầy ba bát rượu.

"Lại tới?"