Chiến Thần Tu La

CHƯƠNG 1835: ĐÁNH CHÓ



Khi Giang Nghĩa từ trên tầng đi xuống, ai cũng dùng ánh mắt khâm phục nhìn anh.

Người bình thường ngay cả tầng mười cũng không lên được, nhưng Giang Nghĩa chỉ dùng một tiếng thì đánh từ tầng một đến tầng mười, ngày cả căn phòng của thần cũng đã đi

đánh.

Có lẽ đây chính là tốc biến trong game?

Anh đi tới trước mặt người tiếp đón, đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác từ tay anh ta, vừa khoác lên vừa nói: “Còn chưa quá một tiếng nhỉ?”

Người tiếp đón bị dọa tái mặt, liên tục xua tay nói: “Chưa ạ chưa ạ, vẫn chưa quá.

Trước đó mỉa mai và khinh thường Giang Nghĩa, bây giờ đều mất sạch, ở trong lòng của người tiếp đón, Giang Nghĩa chính là nhân vật giống như thần tiên.

Mạnh mẽ, vô địch.

Advertisement

Ngày xưa có Quan Vũ chém Hoa Hùng, hiện nay có Giang Nghĩa tốc biến càn quét sàn luyện ngục, tất cả đều là độ cao mà người bình thường khó với tới.

Mặc xong áo, Giang Nghĩa cất bước rời khỏi đạo trường luyện ngục.

Anh tới đột ngột, đi cũng đột ngột.

Phần lớn mọi người đều không biết Giang Nghĩa là ai, chỉ biết tối nay có một người đàn ông mạnh tới vô địch, tốc biến càn quét sàn luyện ngục.

Trưa ngày hôm sau, nhà hàng Trường Hòa.

Hổ Pháo một mình đi tới nhà hàng, tìm một chỗ ngồi xuống.

Advertisement



Anh ta gọi vài món ăn nhẹ, một bình rượu ủ.

Không có động đũa, yên lặng chờ đợi Giang Nghĩa tới, anh ta tin Giang Nghĩa tuyệt đối sẽ không vứt bỏ những thủ hạ trung thành như bọn họ, tin chiến thần Tu La sẽ lần nữa sống lại.

Nhưng nếu Giang Nghĩa không tới.....

Nếu Giang Nghĩa không tới, vậy tín ngưỡng trong lòng Hổ Pháo sẽ sụp đổ.

Cuộc đời của anh ta cũng sẽ không biết phương hướng.

“Thống soái, xin anh nhất định phải tới!”

Lúc này, ở cửa có một đám người đi vào, nam nữ đủ có, ai cũng mặc quần áo hoa hoét, ai cũng ăn mặc màu mè, khoác vai nhau, nhìn một cái là biết đều là thanh niên bất lương của xã hội.

Bọn họ vừa đi vào thì có một người nhìn thấy Hổ Pháo ở trong góc, sau đó nói vài câu bên tại thanh niên cầm đầu.

Người cầm đầu nhíu mày, dẫn người đi tới.

“Ê, anh hình như là người của Thần La Thiên Chinh?"

Hổ Pháo liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Trước kia phải, bây giờ không phải”

“Bị khai trừ rồi sao?”

“Có bị khai trừ hay không, không liên quan tới cậu.”

Người dẫn đầu chỉ vào mình, nói: “Biết tôi là ai không?”

“Không biết.

“Không biết? Ha ha, vậy anh nghe rõ đây, ông đây tên Cận Lâm, thống soái của Hộ Thành Doanh – Cận Đông Thành là ba tôi, nghe hiểu rồi chứ?”

Nói như này thì Hổ Pháo đã hiểu.

Hộ Thành Doanh và Hộ Vệ Doanh ngoại thành là kẻ địch, Cận Đông Thành và Ôn Nhược Hà quanh năm đấu đá.

Cận Lâm là con trai của Cận Đông Thành, đương nhiên sẽ hận thấu xương người của Thần La Thiên Chinh, dù sao trên danh nghĩa Thần La Thiên Chinh là do Ôn Nhược Hà quản lý.

Hổ Pháo nói: “Tôi đã không còn là người của Thần La Thiên Chinh nữa, cũng không tham gia vào phân tranh giữa các người, đừng làm phiền tôi.”

“Ha, khẩu khí khá lớn.”

Cận Lâm nói: “Ở kỳ nghỉ lễ trước, tên khốn Lôi Hạo đó đánh anh em dưới trướng của tôi, tôi biết, Thần La Thiên Chinh các anh là do Lôi Hạo quản lý, có phải không?”

Vừa nghe thấy lời này thì Hổ Pháo cảm thấy không vui từ tận đáy lòng.

Đúng vậy, bọn họ thuộc sự quản lý của Lôi Hạo, nhưng cũng là vì do Lôi Hạo quản, Hổ Pháo mới rời đi.

Anh ta cũng hận Lôi Hạo thấu xương.

Hổ Pháo nói: “Mâu thuẫn giữa các người tôi không muốn quản, đi ra!"

“Đi sao?” Cận Lâm lạnh lùng nhìn: “Lôi Hạo đánh người của tôi, vậy tôi lấy con chó của anh ta ra trút giận, như vậy không quá đáng nhỉ?”

Hổ Pháo tức giận: “Cậu nói ai là chó?”

“Tôi nói anh là chó!”

“Khốn kiếp!”

Hổ Pháo nổi nóng, lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ áo của Cận Lâm.



Với vóc dáng vạm vỡ đó của Hổ Pháo, sau khi đứng dậy giống như một ngọn núi, hoàn toàn bao trùm Cận Lâm, chênh lệch của hai người thật sự như trời và đất.



Vừa rồi Hổ Pháo ngồi, Cận Lâm vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ nhìn thấy đối phương đứng dậy mới biết thì ra Hổ Pháo vạm vỡ như vậy.



Nếu đánh thật, ba người như anh ta cũng không phải đối thủ.



Cận Lâm nuốt nước bọt, nói: “Anh, anh muốn làm gì? Tôi là con trai của Cận Đông Thành, anh đánh tôi, chính là đối đầu với cả Hộ Thành Doanh”



Hổ Pháo đã do dự.



Anh ta không phải sợ chuyện, mà vào thời khắc mấu chốt này, anh ta không thể gây chuyện.



Anh ta muốn đi theo Giang Nghĩa cùng nhau tham gia cuộc thi đấu lựa chọn tư cách, lúc này nếu xảy ra rắc rối, đến lúc đó không có tư cách tham gia thì chấm hết rồi.



Vì nghĩ cho đại cục, nhịn!



Hổ Pháo buông tay ra, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi tôi đã không phải là người của Thần La Thiên Chinh, càng không phải thủ hạ của Lôi Hạo, các cậu muốn trút giận không cần ra tay với tôi, đi đi”



Anh ta thật sự không muốn gây chuyện.



Nhưng anh ta càng nhún nhường, lọt vào trong mắt của Cận Lâm chính là tượng trưng của sự sợ hãi.



Cận Lâm cho rằng Hổ Pháo là sợ quyền thế của mình cho nên mới không dám ra tay, cười ha hả nói: "Cho dù anh là người của Thần La Thiên Chinh tôi cũng không sợ, huống chi anh không phải?"



Anh ta lùi lại hai bước, khế phất tay: “Các anh em, không cần khách sáo, đánh cho tôi!”



Ngay sau đó, tất cả các đàn em đều lao tới, dáng vẻ muốn đánh bại Hổ Pháo.