Chiến Thần Ở Rể

Chương 3107





Chương 3372

“Bây giờ Hạ Hà là ngôi sao lớn, hay cô ấy bị fan bao vây rồi?”

Dương Thanh lại lẩm bẩm, nghĩ tới đây, anh vội đứng dậy, định ra ngoài xem sao.

Hôm nay anh hẹn Hạ Hà vì việc quảng bá, anh có nghĩa vụ bảo vệ cô ta.

“Dương Thanh, cứu tôi với!”

Anh vừa đi ra khỏi phòng riêng, bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai quen thuộc.

Anh quay phắt sang, chỉ thấy cửa một phòng riêng cách anh không xa vừa mở ra, Lý Dã mặc vest bước ra ngoài.

Hồi nấy, khi Lý Dã mở cửa, anh đã nghe thấy giọng Hạ Hà.

“Khốn kiếp!”

Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Hạ Hà đang kêu cứu, chắc chắn là có vấn đề rồi.

“Gậu định làm gì?”

Lý Dã vừa đóng cửa phòng lại, đang định rời đi thì thấy Dương Thanh lao đến, định xông vào phòng riêng, ông ta vội ngăn cản Dương Thanh.

“Cút!”

Dương Thanh tức giận quát, đạp bay Lý Dã.

“Rầm!”

Sau một tiếng động lớn, cửa phòng bị đá văng.

Trong phòng là Yoshida Taro và đám người thuộc thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, thấy có người xông vào, họ lập tức nổi giận.

“Đồ ngu! Dám xông vào phòng bọn tao, mày muốn chết à?”

Một thanh niên thuộc tài phiệt nước Dương giận dữ nhìn Dương Thanh, quát.

Dương Thanh không quan tâm đ ến đối phương, nhìn chăm chăm vào Yoshida Taro bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.

Hạ Hà bị đối phương ấn xuống ghế, một bên tay áo đã bị xé mất, một tay của Yoshida Taro đang giữ cổ áo Hạ Hà, Hạ Hà che cổ áo bằng hai †ay, không để đối phương đạt được mục đích, còn không ngừng gào khóc.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Thanh tức giận tới cực điểm.

“Bọn mày chán sống rồi!”

Dương Thanh nói bảng giọng lạnh lẽo.

Trong khoảnh khác đó, nhiệt độ trong phòng như giảm hẳn đi, những người thuộc thế hệ trẻ của tài phiệt nước Dương đang ở trong phòng đều rùng mình.

Nhất là Yoshida Taro lại càng khó chịu hơn, như rơi xuống hố băng, hản vô thức buông lỏng cổ áo Hạ Hà.

Nhưng ngạy sau đó, sự sợ hãi trong lòng Yoshida Taro đã biến mất, hắn tức giận quát: “Khốn kiếp! Cút ra ngoài cho tao!”

Lúc này Hạ Hà cũng đã thấy Dương Thanh xuất hiện ở cửa ra vào, cô ta ngừng hét, nhìn Dương Thanh, trên mặt đầm đìa nước mắt, người đàn ông này như tia sáng, luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm và phiền phức.

Sao cô ta có thể không yêu người đàn ông như thế đây?

Dương Thanh nhìn dấu bàn tay đỏ chót trên mặt Hạ Hà, vô cùng khó chịu.