Chiến Thần Ở Rể

Chương 3036





Chương 3301:

Ông Tê vẫn thản nhiên, trầm giọng nói: “Trước khi rời đi, lão thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử ngay trước mặt chúng ta, bây giờ ông ấy bị thương nặng vì Mục phủ, cho dù chúng ta muốn đề cử thành chủ mới, cũng nên chờ ông ấy tỉnh lại rồi tính chứ?”

“Tôi cũng đồng ý với lời ông Tê nói, tuy kiếm khách Ảnh Tử chỉ là người làm thuê cho Mục phủ, nhưng ông ấy và lão thành chủ là anh em tốt, cũng đã ở lại Mục phủ bao năm qua, cống hiến rất nhiều cho Mục phủ, về tình về lý, nếu Mục phủ muốn đề cử thành chủ mới thì nên cho ông ấy biết”.

Một nhân vật quyền quý lớn tuổi của Mục phủ cũng nói.

“Hay chúng ta cứ chờ xem sao, dù sao kiếm khách Ảnh Tử cũng đang được cấp cứu rồi, tạm thời tình trạng của ông ấy thế nào, chúng ta cũng không rõ, chờ ông ấy tỉnh rồi tính saul”

Có người mở đầu, lập tức có người phụ họa, tuy không mấy ai ủng hộ việc chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới đề cử thành chủ mới, nhưng nhìn chung họ đều là thế hệ trước năm quyền ở Mục phủ, rất có tiếng nói.

Mục Xung chợt nói: “Được rồi, nếu các chú các bác đều muốn chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới bàn chuyện đề cử thành chủ mới thì cứ chờ xem sao”.

“Nhưng không thể để cô gái bên cạnh Dương Thanh chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử được, Dương Thanh có ý xấu với Mục phủ, tôi không yên †âm khi người của cậu ta chữa trị cho ông ấy”.

“Cho dù cần chữa thì cũng phải để thần y của Mục phủ trị liệu cho kiếm khách Ảnh Tử”.

Nghe thấy Mục Xung nói thế, sắc mặt của mấy vị quyền quý già đang muốn chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới quyết định xem có đề cử thành chủ mới không đều trở nên khó coi.

“Vết thương của kiếm khách Ảnh Tử cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta đều biết rõ thần y của Mục phủ có trình độ thế nào, họ không thể chữa khỏi cho ông ấy”.

Ông Tê nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Mục Xung, trầm giọng nói: “Thần y bên cạnh Dương Thanh có y thuật giỏi giang, ngay cả chân của thành chủ cũng do cô ấy chữa khỏi, bây giờ chỉ mình cô ấy mới cứu được kiếm khách Ảnh Tử thôi”.

“Hơn nữa, nếu Dương Thanh nhòm ngó chức thành chủ của Mục phủ thật, khi sư phụ cậu ta xuất hiện, sư phụ cậu ta đã có thể giúp cậu ta giành lấy chức thành chủ Mục phủ rồi, sao phải đợi sư phụ cậu ta rời đi rồi mới nhòm ngó Mục phủ chứ?”

Ông Tề có vẻ tức giận, ban đầu lão ta cũng ủng hộ Mục Xung, nhưng với biểu hiện của Mục Xung hôm nay, ông ta không có tư cách trở thành thành chủ Mục phủ.

Nếu để Mục Xung thừa kế chức thành chủ thật, có lẽ chẳng mấy chốc, Mục phủ sẽ đánh mất vị trí phủ thành chủ Thiện Thành, thậm chí trở thành thế lực hạng bét ở Thiện Thành luôn.

Không ai ở Mục phủ muốn chứng kiến chuyện này.

Lại có người nói: “Ông Tề nói không sai, với thiên phú và bối cảnh mà Dương Thanh thể hiện ra, cậu ta không có lý do gì để nhòm ngó chức thành chủ Mục phủ hết, thần y bên cạnh cậu ta có y thuật hết sức cao siêu, để cô ấy chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử mới là lựa chọn tốt nhất”.

Sắc mặt Mục Xung hết sức u ám, những người ủng hộ việc để Phùng Tiểu Uyển chữa cho kiếm khách Ảnh Tử chỉ thiếu điều chưa nói thẳng là không muốn ông ta trở thành thành chủ mới của Mục phủ thôi.

“Các người có ý gì? Chỉ vì cậu ta có thiên phú xuất chúng và bối cảnh mạnh mẽ, chúng ta phải khuất phục ư? Các người chỉ dựa vào mấy suy đoán đó mà đã khẳng định cậu ta không nhòm ngó Mục phủ à?”

Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh Mục Xung cười lạnh, nói: “Tôi thấy cậu Mục nói không sai, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng quan trọng với Mục phủ chúng ta, không thể để ông ấy gặp chuyện được”.

“Chúng ta phải để thần y của mình chữa cho ông ấy thì mới bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện”.

Hai bên lại tranh chấp với nhau.

Mục Xung không nói gì nữa, chỉ nhìn các quý tộc của Mục phủ đang tranh luận với vẻ mặt u ám.