Chiến Thần Hắc Ám

Chương 232: Ngày tháng tốt sắp mất



“Hiểu rồi, bữa tiệc tối tôi nhất định sẽ đưa cô ấy theo.”

Sau khi cúp điện thoại, Văn Duy Thần dặn dò.

“Lát nữa đến nhà họ Liễu một chuyến gọi Liễu Cảnh Nhiên đến đây.”

“Thêm nữa, chuẩn bị cho tôi một lọ thuốc, thêm năm sáu cái bao cao su, ban đêm có lẽ sẽ cần.”

Quản gia ngạc nhiên nhìn Văn Duy Thần, hơi do dự.

“Cậu chủ, làm như thế không được đâu? Dù sao cô Liễu cũng là vợ chưa cưới của cậu.”

“Không có cái gì là không ổn cả, chỉ cần củng cố địa vị của nhà họ Văn chúng ta ở Minh Châu, ai cũng có thể hi sinh được.”

Văn Duy Thần lạnh lùng, cắt ngang lời nói của quản gia.

“Cái nhân vật phía sau nhà họ Liễu đã coi trọng Liễu Cảnh Nhiên như thế, đưa cô ta cho người khác chơi thì có chuyện lớn gì chứ? Dù sao cô ta chỉ là công cụ sinh con dưỡng cái của nhà họ Văn.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì cả, tôi bảo ông đi làm thì ông làm đi.”

Văn Duy Thần thâm trầm, hét lớn.

Lúc này quản gia mới ngậm miệng lui ra ngoài, bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Văn Duy Thuần.

Anh ta lấy một bình rượu vang từ trong tủ ra, rót cho mình một ly, chậm rãi uống, đôi mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Thật ra anh ta đã nghi ngờ Liễu Cảnh Nhiên có liên quan nhân vật lớn phía sau từ lâu.

Anh ta vừa mới đính hôn với Liễu Cảnh Nhiên, nhà họ Văn lập tức được bật đèn xanh mở rộng thị trường ở Minh Châu, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Phải biết rằng trước đó, nhà họ Văn muốn bước vào Minh Châu nửa bước cũng khó.

Văn Duy Thần lắc nhẹ ly rượu khiến cho khối đá bên trong phát ra âm thanh giòn giã, ánh mắt anh ta cũng theo đó mà trở nên thâm thúy.

“Liễu Cảnh Nhiên nhà họ Văn chúng ta lớn mạnh như nào đều phải nhờ vào cô…”

“Cậu chủ, cô Liễu đến.”

Rất nhanh bên ngoài đã truyền đến giọng của quản gia.

Liễu Cảnh Nhiên đẩy cửa, xinh đẹp động lòng người đứng tại cổng nói.

“Duy Thần, anh tìm em sao?”

Biểu cảm của Văn Duy Thần lập tức khôi phục lại vẻ tự nhiên, cười đứng dậy. “Tối nay có bữa tiệc, hi vọng em sẽ tham gia cùng anh.”

Liễu Cảnh Nhiên cũng không có nghĩ ngợi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

Tầm mắt Văn Duy Thần rơi xuống bộ quần áo Liễu Cảnh Nhiên Đang mặc, lập tức nhíu mày.

“Sao em lại mặc như thế này đến đây?”

Liễu Cảnh Nhiên hơi sửng sốt.

“Em mặc thế này làm sao?”

Hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo hơi lộ lưng, đi đôi giày cao gót màu đen cao bảy phân.

"Quá bảo thủ."

Văn Duy Thuần lắc đầu.

“Em đi thay bộ váy gợi cảm hơn đi. Mà thôi, vẫn nên để anh chọn giúp em.”

Nói xong thì đã tự mình chọn giúp cô một bộ váy bó sát người nửa kín nửa hở.

Chỉ cần nhìn thoáng qua Liễu Cảnh Nhiên đã đỏ mặt.

“Mặc như thế này không được đâu mà?”

“Thay bộ này đi.”

Nửa tiếng sau, Liễu Cảnh Nhiên đã mặc bộ đồ này đến bữa tiệc rượu cùng Văn Duy Thần.

Chỉ có điều, cả người Liễu Cảnh Nhiên mất tự nhiên, không chỉ có sắc mặt đỏ bừng, hai tay cứ liên tục che lấy mép váy sợ bản thân bị lộ ra ngoài.

Văn Duy Thần lại gật đầu hài lòng, kiểu ăn mặc này chắc chắn đủ gây lên dục vọng trong của tất cả đàn ông.

“Các vị Tổng Giám đốc, nhà họ Văn có thể hợp tác với các vị thực sự là vinh hạnh to lớn, sau này chúng ta còn phải qua lại nhiều hơn trong tương lai.”

Trong buổi tiệc rượu, các Tổng Giám đốc các công ty thị trường đủ ngành nghề khác nhau mặc âu phục mang giày da ngồi trước mặc Văn Duy Thần rất đông, đều có dáng vẻ cung kính, nở nụ cười chân thành.

Tất cả các Tổng Giám đốc vội vàng nói.

“Anh Văn khách sáo rồi, anh Văn còn trẻ tuổi, thế này cần phải qua lại phải là chúng tôi mới đúng.”

Văn Duy Thần lập tức cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên.

“Các vị Tổng Giám đốc, đây là vợ sắp cưới của tôi, Liễu Cảnh Nhiên.”

“Cảnh Nhiên, còn không nhanh chào các vị Tổng Giám đốc đi.”

Liễu Cảnh Nhiên đỏ bừng cả mặt, hai chân chụm lại, xấu hổ cúi chào.

“Buổi tối vui vẻ các vị lãnh đạo, tôi là Liễu Cảnh Nhiên, mọi người gọi tôi là Cảnh Nhiên là được rồi.”

“Hóa ra đây chính là cô Liễu, thật sự là tiểu thư khuê các đó.”

“Vốn định tới chào hỏi nhưng ngại vì không có thời gian, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt cô Liễu rồi.”

“Cô Liễu, tôi mời cô một ly.”

Hai mắt tất cả các Tổng Giám đốc phát sáng, nhao nhao đứng dậy chào hỏi, tràn đầy sự nhiệt tình.

Liễu Cảnh Nhiên bỗng nhiên cảm thấy kinh nhạc, đây đều là những nhân vật lớn ngày bình thường muốn gặp cũng khó, thế mà thái độ của bọn họ đối với cô ta  còn tôn kính hơn cả với Văn Duy Thần.

Tại sao?

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, anh mắt Văn Duy Thần run lên, liếc mắt một cái đáy mắt hiện lên một cỗ sát ý khó phát hiện ra.

Liễu Cảnh Nhiên quả nhiên là người tình của vị nhân vật lớn phía sau.

Nói cách khác, cô ta vừa mới cùng bản thân bàn chuyện cưới hỏi thì sau lưng đã có quan hệ mập mờ không rõ ràng với vị đại nhân vật kia.

“Cái đồ kỹ nữ…”

Sát ý trong mắt Văn Duy Thần càng thêm nồng đậm, hai tay nắm chặt thành quyền, sau đó lại từ từ buông lỏng.

“May mà mình không hoàn toàn thích cô ta, chỉ là lợi dụng cô ta khai thác thị trường Minh Châu mà thôi.”

Văn Duy Thần nghĩ thầm trong lòng.

“Cảnh Nhiên, em thay anh mời từng vị Tổng Giám đốc một ly đi.”

Văn Duy Thần lấy ra năm cái ly đổ đầy rượu, sau đó đưa toàn bộ cho Liễu Cảnh Nhiên.

“Hả? Nhiều thế sao?”

Nhìn năm ly rượu trên bàn, Liễu Cảnh Nhiên lộ vẻ khó xử.

Các vị Tổng Giám đốc xua xua tay.

“Không cần phải khách sáo như thế đâu, chúng ta cùng cạn ly, cô Liễu cứ tùy ý.”

“Ayya, cái này sao mà được?”

Văn Duy Thuần liên tục từ chối.

“Cảnh Nhiên là con gái sắp lấy chồng, phải là hậu phương, sau này thể hiện cho mặt mũi của nhà họ Văn chúng ta, có năm ly thì sao mà không uống được chứ?”

Nói xong, nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên ra lệnh.

“Uống hết cho anh, không được chùa lại giọt nào.”

Nhìn nhiều rượu thế này, sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên lúc trắng lúc đó, do dự một lúc lâu ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.

“Được rồi, em uống.”

Nói xong thì cầm ly rượu ngước cổ lên, uống một hơi cạn sạch.

“Khụ khụ…”

Uống xong một ly, mặt Liễu Cảnh Nhiên đỏ bừng lên, ho khan kịch liệt.

“Cô Liễu, không được đâu…”

Các Tổng Giám đốc đều hai mắt nhìn nhau, vội vàng khuyên can.

“Còn bốn ly.”

Văn Duy Thần mặt không chút cảm xúc, nói.

Ừng ực ừng ực…

Khi hơi thở của cô bình thường lại, Liễu Cảnh Nhiên lại cầm lên bốn ly một hơi uống sạch.

Uống xong, bên trong dạ dày Liễu Cảnh Nhiên lập tức cồn cào, một tay cô ta che miệng, dáng vẻ như muốn nôn ra.

Ánh mắt Văn Duy Thần lạnh đi.

“Không được phép nhổ ra, nuốt hết uống cho tôi.”

Vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên nhăn nhó, như sống không bằng chết, dùng hết sức lực mới nuốt hết được đống rượu này xuống, bên trên khuôn mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở ra nụ cười.

“Duy Thần, em mời xong rồi…”

“Hừ, thật xấu hổ mà.”

Văn Duy Thần không có chút nào muốn an ủi, ngược lại khuôn mặt không cảm xúc hừ lạnh lùng một tiếng.

“Các vị Tổng Giám đốc, Duy Thần có chút việc riêng, cần phải đi trước.”

Văn Duy Thần quay lại nhìn về phía các vị Tổng Giám đốc kia, mỉm cười. “Cảnh Nhiên sẽ thay tôi thỏa mãn tất cả các nhu cầu của từng vị ở đây.”

Lúc đứng dậy còn để lại bốn năm cái bao cao su, nhìn thoáng qua Liễu Cảnh Nhiên đang say như chết, Văn Duy Thần liếc nhìn tất cả mọi người ánh mắt mập mờ.

“Các vị Tổng Giám đốc, Cảnh Nhiên nhờ các vị chăm sóc, sau này có nhìn thấy vị đại nhân vật kia thì nói đỡ giúp tôi mấy câu.”

Nói xong nhanh bước rời đi.

Các vị Tổng Giám đốc nhìn Liễu Cảnh Nhiên uống say, đôi mắt trở nên thâm sâu.

“Nói thế nào đây?” Một vị Tổng Giám đốc thở dài lên tiếng hỏi.

“Ông chủ phía sau muốn nhìn xem thái độ của nhà họ Văn, hiện tại xem ra, thằng nhóc đó đúng là thông minh quá bị thông minh hại, chơi dao có ngày đứt tay…”

Thêm một vị Tổng Giám đốc nói ra.

“Đưa cô Liễu đến khách sạn nghỉ ngơi, báo cáo chi tiết tình hình cho hội trưởng La biết.”

“Những ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Văn e là sắp hết rồi.”

Sau đó bọn họ gọi điện thoại cho La Bố, La Bố đã báo lại toàn bộ sự biết cho Huỳnh Nhân.

“Ông chủ, mọi chuyện là như thế.”

“Biết rồi.”

Giọng điệu của Huỳnh Nhân bình tĩnh không nghe ra bất kỳ cảm xúc vui sướng giận buồn gì.

Nhưng cả người La Bố lại run lên, cảm nhận được trên người ông chỉ lửa giận ngập trời.

Anh ta vội nói.

“Ông chủ, chỉ cần anh ra lên tôi sẽ khiến cho nhà họ Văn biến mất vĩnh viễn trong ranh giới giữa Giang – Tô.”

Huỳnh Nhân không nói gì, qua thật lâu mới từ từ nói.

“Không cần, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhà họ Văn không phải đang nghĩ nhờ vào kết hôn với Liễu Cảnh Nhiên đánh vào thị Trường Minh Châu sao, cứ để bọn họ kết hôn.”

“Ngày kết hôn của Văn Duy và Liễu Cảnh Nhiên cũng là ngày tàn của nhà họ Văn.”

Cùng với lời nói của Huỳnh Nhân, một luồng sát khí mạnh mẽ tràn vào.

Cả người La Bố chấn đông.

“Vâng, thưa ông chủ.”