Chiến Thần Hắc Ám

Chương 225: Bao đại sư ra tay



Yên lặng như chết.

Nụ cười trên mặt Đổng Ý Hành, Đổng Nam Lĩnh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, đông cứng lại như hai tấm mặt nạ da người tinh xảo, trong đôi mắt đầy vẻ chấn động.

Khi giơ tay lên, thốn mang hiện thế, có thể nói là lực lượng của thần ma, tất cả mọi người chết oan chết uổng trong nháy mắt.

Đây thật sự là lực lượng của loài người sao?

Vốn dĩ trong đại viện nhà họ Đổng đầy ắp người, nhưng chỉ mới một giây đã trở nên vô cùng trống trải.

Sắc mặt Đổng Ý Hành thoáng chốc trở nên tái nhợt, thở phì phò từng hơi, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo sau lưng.

Đổng Nam Lĩnh hơn năm mươi tuổi càng tệ hại hơn, lập tức ngã ngồi xuống đất ‘phịch’ một tiếng.

Phùng Cẩn Mai lại như chẳng việc gì, trong tay lại thêm một con dao găm giống như làm ảo thuật, linh hoạt xoay tròn trên đầu ngón tay.

Thấy thế, Huỳnh Nhân cũng cười khổ một tiếng, bao nhiêu năm rồi mà cô ấy vẫn không thể bỏ được thói quen xấu thích xoay dao này.

Anh hơi trầm ngâm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo một lần nữa, chậm rãi đi về phía Đổng Ý Hành và Đổng Nam Lĩnh.

Giờ khắc này, Đổng Ý Hành cảm thấy trái tim vọt tới tận cổ, dường như lại trở về buổi tối hôm đó bị ném ở tháp Minh Châu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Đừng tới đây, anh đứng lại đó cho tôi.”

Giọng nói anh ta run rẩy, hoảng sợ tột cùng.

Nhưng mà Huỳnh Nhân vẫn lạnh mặt đi về phía anh ta, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống.

Dưới đôi mắt lạnh lùng của Huỳnh Nhân, tim Đổng Ý Hành như bị siết chặt lấy, cực kỳ sợ hãi.

“Anh… anh dám động đến tôi?”

Ầm.

Vừa dứt lời, cả người anh ta bay ra ngoài như con diều đứt dây.

Cơ thể nặng nề đập vào sư tử đá cực lớn hai bên biệt thự, phun ra một ngụm máu tươi.

Đổng Ý Hành cố chịu đựng đau đớn dữ dội, giùng giằng đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy Huỳnh Nhân đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Chỉ thấy anh giơ chân lên, giẫm mạnh lên cổ Đổng Ý Hành, không ngừng day day.

“Nói, video gốc ở đâu?”

“Khụ khụ…”

Con ngươi Đổng Ý Hành rã rời, sắp bị giẫm đến không thể hít thở.

Huỳnh Nhân khống chế lực độ vô cùng tốt, có thể khiến Đổng Ý Hành cảm nhận được thống khổ khi cổ bị đạp gãy, nhưng không đến mức làm anh ta chết thật.

“Mày dám làm tổn thương cháu tao.”

Đổng Nam Lĩnh ở bên cạnh trợn tròn mắt, liều mạng xông về phía Huỳnh Nhân.

Rầm.

Thế nhưng còn chưa xông tới chỗ Huỳnh Nhân đã bị anh một cước đá bay.

“Lão già, tôi khuyên ông vẫn nên an phận chút, lần này đến nhà họ Đổng tôi chỉ có mục đích lấy lại bản gốc video.”

Giọng nói Huỳnh Nhân lạnh lẽo, tràn ngập sát ý nồng nặc.

“Huỳnh Nhân, mày dám giết người nhà họ Đổng tao, nhà họ Đổng tao sẽ không bỏ qua cho mày, càng không buông tha cho Liễu Phi Tuyết.”

Đổng Nam Lĩnh run rẩy đứng lên, mặt đầy thù hận, nói.

“Vậy sao?”

Huỳnh Nhân nhướn lông mày, ánh mắt lóe lên sát ý lành lạnh, nhưng lời nói vẫn mỉa mai.

“Ông dựa vào cái gì không buông tha tôi, chỉ dựa vào một nhà người già trẻ em nhà ông?”

Chỗ dựa của nhà họ Đổng chẳng qua là kinh tế lớn mạnh và một đám vệ sĩ mang súng sống,... Bỏ đi những thứ này, nhà họ Đổng còn lại gì?

Sắc mặt Đổng Nam Lĩnh thâm trầm nhìn Huỳnh Nhân, hồn nhiên không sợ, hô lớn.

“Nhà họ Đổng tao đứng ở Minh Châu hơn ba mươi năm, mày cho rằng chỉ dựa vào những vệ sĩ này sao? Đương nhiên còn có át chủ bài xoay chuyển trời đất.”

“Vậy thì mau lấy ra đi. Chậm nữa, cháu trai ông không còn mạng đâu.”

Huỳnh Nhân hoàn toàn không sợ, chân giẫm lên cổ Đổng Ý Hành hơi dùng lực, khuôn mặt anh ta lập tức đỏ lên, gần như ngạt thở.

“Mày sẽ hối hận.”

Ánh mắt Đổng Nam Lĩnh thù hằn, sau đó dùng hết sức lực toàn thân hét lớn: “Bao đại sư, bây giờ không ra tay còn chờ đến khi nào.”

Ầm.

Nương theo câu nói này phát ra, một khí thế lớn mạnh từ một tầng lầu của biệt thự nhà họ Đổng ầm ầm kéo tới.

Choang.

Dưới khí thế này, cửa sổ thủy tinh của lầu hai biệt thự bị làm vỡ nát.

Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai nhìn nhau, sắc mặt đều hơi nghiêm nghị, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú biệt thự lầu hai.

Chỉ thấy trên cửa sổ lầu hai biệt thự xuất hiện một bóng người, mặc bộ quần áo luyện công âm dương màu đen, giày vải mũi tròn, ánh mắt âm u, sát khí dày đặc.

Ông ta lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai một lát, sau đó giày vải mũi tròn nhún một cái, cả người nhảy xuống.

Dường như có một khí tức nhẹ nhàng vô hình, lúc ông ta nâng người rơi xuống đất, cơ thể đều không cong một chút nào.

“Bao đại sư.”

Đổng Nam Lĩnh nhìn người kia từ từ hạ xuống, vẻ mặt kích động, hô to một tiếng.

Huỳnh Nhân cũng thả Đổng Ý Hành ra, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, quan sát Bao đại sư kia.

Ở Minh Châu, anh chưa từng gặp người có khí thế lớn mạnh như thế, mà từ sát khí lộ ra, xem ra ông ta muốn lấy tính mạng mình.

Bao đại sư ngưng mắt nhìn Huỳnh Nhân thật lâu, sau đó mới nói.

“Cậu chính là Huỳnh Nhân?”

“Ông là người ở đâu?”

Trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên kinh ngạc rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.

Mới nhìn thì đúng là khí thế của Bao đại sư này mạnh mẽ, nhưng vẫn còn kém Huỳnh Nhân khoảng cách xa lắm.

Bao đại sư cười khẩy một tiếng.

“Phế bao nhiêu cao thủ của hiệp hội tôi như vậy, lại còn hỏi tôi là người ở đâu?”

Huỳnh Nhân lập tức nhướn lông mày.

“Ông là người của hiệp hội võ đạo?”

“Đã biết tôi là cấp cao của hiệp hội võ đạo còn không mau quỳ xuống, tự cắt tứ chi, như vậy tôi còn có thể tha cho cậu một mạng.” Bao đại sư đứng chắp tay, vẻ mặt ngạo mạn.

Huỳnh Nhân tự dưng thở dài trong lòng, võ si vào Nam ra Bắc, tăng cường Chiến Thần Môn, nhưng mà trong hiệp hội võ đạo thành lập các nơi cũng nuôi dưỡng không ít sâu mọt.

Thấy Huỳnh Nhân không nói, Bao đại sư lập tức hét lớn một tiếng.

“Còn không mau quỳ xuống.”

Huỳnh Nhân thản nhiên nhìn ông ta, hỏi ngược lại.

“Võ thánh có sát tâm, văn nhân có ngạo cốt. Ông thân là cấp cao hiệp hội võ đạo, luyện võ vì cái gì?”

“Luyện võ đầu đội ba bó đuốc, tôn trời đất, kính thần quỷ, vì nhân dân, chỉ có một lòng nhiệt huyết can đảm soi chiếu. Ông không chỉ không được như thế, ngược lại còn diệt yếu nâng mạnh, nối giáo cho giặc, ông không xứng với hai chữ ‘võ giả’.”

Ánh mắt Huỳnh Nhân lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn, trên người có hào khí cương trực, nói đến mức cả người Bao đại sư chấn động, ánh mắt không dám tin lùi lại mấy bước.

Phùng Cẩn Mai cũng lạnh lùng nhìn ông ta, dao găm trong tay xoay nhanh hơn, có thể sẽ bay khỏi tay bất cứ lúc nào.

Cuối cùng Bao đại sư lấy lại tinh thần, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, phẫn nộ quát. “Ranh con miệng còn hôi sữa, đến lượt cậu dạy đời tôi từ bao giờ? Hôm nay cậu chắc chắn phải chết.”

Vừa dứt lời, ông ta như mãnh hổ xổng chuồng, một chưởng đập về phía tim Huỳnh Nhân.

“Muốn chết.”

Ánh mắt Phùng Cẩn Mai rét lạnh, dao găm trong tay sắp văng ra.

Lúc này, một bóng người nhanh hơn cô ấy một bước, chủ động đỡ một chưởng của Bao đại sư.

Xương cốt toàn thân Huỳnh Nhân kêu răng rắc, sức lực như núi lửa phun trào bỗng nhiên bùng nổ.

“Nội kình?”

Khoảnh khắc hai quyền giao thoa, ánh mắt Bao đại sư kinh hãi tột cùng.

Ngay cả sư phụ cũng không luyện ra được nội kình, vậy mà lại xuất hiện trên một người đàn ông tầm thường.

Oành.

Một quyền của Huỳnh Nhân khuếch trương, cơ thể Bao đại sư bị đập như diều đứt dây, lăn đến bên chân Đổng Nam Lĩnh.

Phụt.

Miệng ông ta trào ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ ống quần Đổng Nam Lĩnh.