Chiến Lang Ở Rể

Chương 432: Đây mới là ác đồ CHÂN CHÍNH



Nhóm hải tặc xông vào đều choáng váng.

Bị bơ rồi!

Bọn họ vậy mà lại bị bơ rồi!

Lúc này nhóm hải tặc cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

Người phụ trách tấn công du thuyền của bọn họ lộ ra ánh mắt dữ tợn, gã cầm khẩu súng máy trong tay, ánh mắt đảo qua bốn phía một lượt, rơi vào người Lý Tương Vũ đang ngồi trên bàn hút thuốc, trông rất giống ông chủ.

Gã muốn giết gà dọa khỉ, và Lý Tương Vũ trở thành ứng cử viên của gã!

"Đùng đùng đùng..."

Gã lại nổ súng, tiếng súng nổ ầm ĩ trong sòng bạc, sòng bạc trở lại yên tĩnh, người chỉ huy bọn cướp biển là một tên râu ria xồm xoàm, gã hung hãn hét lớn: "Tất cả tụi mày, giơ tay lên, tụi mày đã bị bắt cóc!"

Nói rồi, gã chĩa súng thẳng vào Lý Tương Vũ, ngay sau đó, tiếng súng đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Gã muốn lập uy, gã muốn trực tiếp xử lý người mà gã cho là mạnh nhất ở đây, để đám người không nể mặt này cảm thấy hoảng sợ.

Cùng với tiếng nổ súng của gã, đôi mắt của gã hiện lên vẻ khát máu đầy phấn khích.

"Đùng đùng đùng!"

Tuy nhiên, điều khiến gã phải sốc đã xảy ra, tiếng súng của gã rất lớn, nhưng gã lại phát hiện ra Lý Tương Vũ ở phía trước đang liên tục xoay cổ tay, như thể đang... hứng đạn bằng tay không?

“Mẹ kiếp, đang làm xiếc ảo thuật à?” Bên cạnh, Ngao Húc thốt lên khi nhìn thấy cảnh này.

Tên cướp biển sợ hãi đến mức choáng váng, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.

Lúc này, một người bên cạnh Lý Tương Vũ nói: "Đại ca, được nha, không ngờ anh vẫn trước sau như một, biết chúng tôi ở mãi trên thuyền chán rồi nên đã sắp xếp một buổi biểu diễn như vậy để trợ hứng cho chúng tôi. Tôi cũng có thể bắt đạn bằng tay không đấy nhé!"

Nói xong, anh ta nhìn về phía tên hải tặc râu ria và nói: “Người anh em, lần này nổ súng về chỗ tôi đi.”

Nhóm hải tặc trên thuyền đều ngẩn ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt. Lý Tương Vũ lúc này mới cau mày đứng dậy nói: “Tôi không sắp xếp chuyện này, những người này chắc là hải tặc đến từ hòn đảo này."

“Hả?” Lúc này, những người trong sòng bạc ngẩn ngơ một lúc.

"Chắc là mấy người anh Đao Ba lên đàm phán đã có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. Bọn cướp biển này muốn bắt cóc chúng ta." Lý Tương Vũ cau mày.

“Bắt cóc?” Có người cử động thân thể một chút: “Mụ nội nó, anh Đao Ba không cho phép chúng ta đánh nhau ở đây, tôi đã nín nhịn lâu lắm rồi đó, đúng lúc hoạt động gân cốt một tí. Bọn họ chủ động đến trêu chọc chúng ta, chúng ta động thủ với bọn họ thì không có gì đáng trách nhỉ!"

Khi nhóm cướp biển có súng nghe thấy những cuộc trò chuyện này, đầu óc họ choáng hết cả lên.

"Này... đang xảy ra cái quái gì vậy, sao cảm giác cốt truyện bị ngược rồi thế!"

...

Cùng lúc đó, trên boong thuyền lầu năm có rất nhiều người đang đứng, bấy giờ đám người này đang bận rộn, có hơn chục tên hải tặc tới boong thuyền gây phiền toái cho bọn họ. Lúc này mười mấy tên hải tặc đều bị đánh ngã xuống đất toàn bộ. Chu Diệu Thanh không biết tìm ở đâu một cái ống thép dài, xâu mười người lại.

“Thật là thú vị!” Một tên đàn em của Lâm Chí Viễn nói: “Anh em lên cố định lại đi, đừng để rơi, treo chúng lên mạn thuyền!”

"Được!"

Với sự giúp đỡ của mấy người, họ đã treo cả chục người lên mạn thuyền bằng ống thép.

Nước mắt của mấy chục người kia tuôn rơi. Cả người lơ lửng trên không trung, muốn khóc cũng không ra nước mắt. . Xin‎ hãy‎ đọc‎ 𝙩𝑟𝙪yện‎ 𝙩ại‎ ++‎ 𝗧𝑟𝐔ⅿ𝗧𝑟𝙪‎ yện.𝓥n‎ ++

Bọn họ thật sự không thể hình dung được, bọn họ rõ ràng có súng, tại sao những người này lại không sợ, đã thế... bọn họ còn không đánh lại mấy người đó mới tức chứ.

...

Con thuyền khác, bởi vì nhìn trúng mấy người Lâm Khả Hân, gã hải tặc chột mắt đã đích thân dẫn người lên con du thuyền nhỏ hơn. Gã ra lệnh cho mấy tên đàn em đi kiểm soát những nơi khác, còn bản thân thì lên thẳng boong ở tầng năm!

Gã đang nóng lòng muốn véo vào mặt và mông của mấy người Lâm Khả Hân rồi.

Vừa lao lên đã thấy một con dao bay qua, gã vô thức cầm súng chặn lại, con dao đâm thẳng vào khẩu súng gã đang cầm trên tay. Gã nghiêng người, phát hiện con dao kia trực tiếp chặt khẩu súng trên tay gã thành hai đoạn rồi gài vào mạn thuyền bên cạnh.

“Mẹ nó có chuyện gì vậy?” Gã hải tặc chột mắt chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có cảm giác như có người bên cạnh. Gã nuốt nước bọt nhìn sang bên cạnh, phát hiện một người đàn ông trung niên quần áo tả tơi, một tay cầm chai rượu đang ngồi xổm ở mạn thuyền bên cạnh, ngửa cổ nhìn gã, sau đó hỏi với giọng điệu có chút đông cứng: "Các anh đến bắt cóc chúng tôi à?"

Mồ hôi lạnh dâng lên trên trán tên hải tặc một mắt, gã gật đầu, rồi lại lắc đầu!

Gã sắp phát điên rồi!

Trên đời này, vậy mà lại tồn tại người có thể dùng dao chém nát súng.

Đúng là quái vật!

“Hả?” Trần Tiêu ngồi xổm bên kia nhíu mày nói: “Vậy mày cút khỏi đây!”

Nói rồi, anh ta xách tên một mắt trực tiếp ném qua một bên, thoắt chốc đã ném gã xuống biển!

Cảnh tượng kỳ lạ này đang được diễn ra trên mọi boong của con thuyền.

Nhóm hải tặc hô mưa gọi gió trên vùng biển này đang bị chà đạp bằng nhiều cách khác nhau!

Nếu họ là hải tặc, thì nhóm người đến từ khu Tội Ác này mới là những ác đồ chân chính. Hơn nữa còn là ác đồ biết võ công!

...

Cùng lúc đó, mấy người Đao Ba đang khuân vác đồ đạc cũng bị bao vây, những người mà anh ta mang ra đều là những cao thủ, đỉnh cấp cũng có mấy chục người. Khi bọn hải tặc tấn công đám người Lê Văn Vân, mấy người Đao Ba tất nhiên cũng bị xuống tay.

Bọn họ là đám người đỉnh cấp, đương nhiên sẽ không chịu thiệt, lúc này trên mặt đất cơ số người đã ngã như rạ!

“Chết tiệt, anh Đao Ba, tình hình bây giờ là thế quái nào thế?” Một người nhìn Đao Ba hỏi.

Đao Ba sờ lên cái đầu gần như hói của mình, cau mày nói: "Tôi... cũng không biết nữa!"

...

Đồng thời ở bên kia, thân thể của Bray lúc này cũng đang phát run, là vì sợ hãi!

Người Gác Đêm là một tồn tại bí ẩn, anh ta chưa từng tiếp xúc nhưng cũng đã từng nghe nói qua. Một lần, tại một vùng biển phía Tây Đại Dương, có một băng nhóm hải tặc cực lớn, nhiều nước đều không thể làm gì chúng được. Sau đó, băng cướp biển này tan rã, một số cướp biển đã lang thang vào nhóm cướp biển của anh ta, đã từng nhắc với anh ta rằng đây là do Người Gác Đêm gây nên.

Sự kiện đó được lan truyền một cách khá kỳ lạ, anh ta hoàn toàn không để trong lòng!

Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân đột nhiên hỏi anh ta câu này, bên cạnh Lê Văn Vân có một người trực tiếp dùng tay không bóp súng lục thành đống sắt vụn, những người khác suýt nữa thì ngất đi.

Nhóm người vây quanh Lê Văn Vân cũng bắt đầu từ từ phân tán về phía hai bên, lúc này bọn chúng đều kinh ngạc và sợ hãi.

Bây giờ làm gì có tình nghĩa anh em gì nữa, đám hải tặc này tụ tập với nhau, kỳ thực cũng chỉ là để sinh tồn mà thôi!

Vợ chồng là chim chung rừng, gặp tai họa lại bay mỗi ngã!

Chưa kể những người này vốn không phải là vợ chồng!

Nhiều người bỏ chạy ngay lập tức, chỉ còn lại hơn hai mươi người thân tín.

Thân thể Bray khẽ run lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Người anh em, anh tha cho tôi, tôi cũng tha cho người trên thuyền của các anh được không?"

“Những người trên thuyền của chúng tôi... hình như không cần các người buông tha!” Lê Văn Vân sờ mũi một cách bình tĩnh.

“Đại ca… anh… anh nhìn sang đó kìa!” Ai đó đột nhiên lắp bắp nói.

Bray nhìn theo hướng mà cấp dưới của anh ta chỉ, anh ta thấy thứ gì đó giống như một vài chiếc cọc nhô ra bên ngoài một con du thuyền khổng lồ, dường như có một số người đang treo trên chiếc cột.

Vì ở rất xa nên anh ta không nhìn rõ lắm, anh ta nuốt nước bọt, cầm kính viễn vọng từ người bên cạnh lên, lần này anh ta mới có thể nhìn rõ.

Anh ta nhìn thấy những người mà anh ta cử ra để khống chế hai con du thuyền đang bị buộc dây và treo ở thành thuyền, hầu hết người của anh ta đều bầm dập và mang vẻ mặt tuyệt vọng.

"Đây…"

Nhìn thấy cảnh này, cả người Bray như sụp đổ.